Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu! - Chương 080

Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!
Hiện có 112 chương (chưa hoàn)
Chương 080
Tình thế bắt buộc (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-112 )

Siêu sale Shopee


Giọng nói quen thuộc làm Nam Cung Thiển Trang ngừng giãy giụa, để mặc Bách Lý Ngọc ôm nàng, người bị xoay lại, ánh mắt không có tiêu cự nhìn ngang ngực hắn, mùi hoa sen nhàn nhạt xen lẫn mùi máu tươi không dễ ngửi thấy, quanh quẩn như có như không ở trong hơi thở của hắn.

Nam Cung Thiển Trang lấy lại tinh thần, vội vàng kéo tay của Bách Lý Ngọc, nhìn thấy dấu răng màu đỏ thẫm ở trong lòng bàn tay của hắn, Nam Cung Thiển Trang đau lòng, ngón tay đặt trên mu bàn tay của hắn, sờ vào không thấy nhẵn nhụi như thường ngày, bàn tay thô ráp, lật lại nhìn, phía trên phủ đầy vảy máu màu nâu sẫm, có vài vết thương sâu hơn, miệng không khép lại, màu đỏ chói mắt tràn ra ngoài da thịt.

Huynh cứ tự chà đạp bản thân như vậy sao? Lỗ mũi cay cay, trái tim của Nam Cung Thiển Trang co rút đau đớn một hồi, thấy hắn tự làm hại bản thân như thế, trong lòng nàng rất tức giận, lục lọi trên người hắn một phen, không tìm được thuốc trị thương, nàng dùng sức đẩy hắn ra, lục tung trong phòng, cuối cùng tìm được trong rương gỗ nhỏ ở đầu giường.

Bách Lý Ngọc mím môi, nhìn dáng vẻ vì hắn mà đau lòng, vì hắn mà lo lắng của nàng, trái tim như được niềm vui che lấp đi nỗi đau.

Lại đây! Nam Cung Thiển Trang tức giận chỉ vào chiếc ghế tròn, thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống, kéo tay của hắn để bôi thuốc. Nếu huynh thực sự có thể chịu nổi, dứt khoát chặt đứt cánh tay này, lão nương sẽ nhắm mắt làm ngơ. 

Dứt lời, nàng nắm chặt tay lại, đặt trong ngực của Bách Lý Ngọc, cánh tay cứng như sắt gắt gao siết chặt nàng, không ngừng siết chặt, như muốn hợp hai làm một.

Ôm cơ thể mềm mại thơm mát vào lòng, toàn thân Bách Lý Ngọc chấn động, nỗi đau tê dại như khoét xương lan khắp toàn thân, nỗi nhớ khắc cốt, vào giây phút này hắn mới hiểu được.

Chiếc cằm hoàn mỹ gục trên cổ của Nam Cung Thiển Trang, hít thật sâu mùi thơm cơ thể đặc biệt chỉ thuộc về nàng, hắn nỉ non: Thiển Thiển...

Lời thì thầm ẩn chứa tình cảm sâu đậm, hốc mắt Nam Cung Thiển Trang nóng lên, nước mắt trong suốt nhỏ xuống vạt áo của Bách Lý Ngọc, lăn xuống bả vai của hắn, ủi nóng làn da của hắn, dòng nước ấm như chảy róc rách vào trong lòng.

Ừ.  Nam Cung Thiển Trang mang theo giọng mũi gật đầu, ở trong mật thất, đã có lần nàng nghĩ rằng nàng sẽ không được nghe tiếng gọi thâm tình của hắn như vậy nữa, giây phút này, dường như nàng đã đợi cả một thế kỷ.

Nhìn hắn gầy đi, mặt mũi tiều tụy, nàng hận bản thân tự cho mình là đúng, hận lời nói độc ác tuyệt tình của bản thân, hận bản thân mềm yếu hèn nhát, trở thành kẻ đào ngũ trên mặt trận tình cảm!

Nằm trên giường Hàn Ngọc, rốt cuộc nàng có thể cảm nhận được, hiểu được vì sao chết ngay trước mặt người mình yêu, là tàn nhẫn thế nào, là chuyện cực kỳ bi ai thế nào, nhưng mẫu thân còn phải rời khỏi trái tim của phụ hoàng, bởi vì dù có tiếc nuối không muốn nhưng cũng chính là để thỏa mãn hạnh phúc.

Thiển Thiển của ta...  Bách Lý Ngọc siết chặt hơn, giống như chỉ có như vậy, mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng một cách chân thật nhất, mà không phải là bọt nước trong mộng hư ảo, một tay nắm được chỉ là không khí. Không có tay, làm sao có thể nắm tay nàng đến khi đầu bạc. 

Nhớ tới những lời nói nghe được ở Điện Tử Uyển ngày đó, đôi tay Bách Lý Ngọc khẽ run, há mồm hung hăng cắn lên gáy của Nam Cung Thiển Trang, lạnh lùng nói: Không được phép nói không cần ta, nếu có lần sau, nhất định ta sẽ bẻ gãy cánh của nàng, buộc chặt ở bên người.

Dù là, nàng hận ta thấu xương...

Cái loại đau khổ tột cùng ấy, một lần là đủ rồi!

Nam Cung Thiển Trang nặng nề gật đầu, sẽ không có lần sau!

Nàng không muốn trong lúc nàng yếu ớt nhất, bao quanh chỉ là không khí lạnh lẽo, giãy giụa chìm vào trong bóng tối, nỗi cô đơn đáng sợ lan khắp cơ thể, giống như toàn bộ thế giới bỏ rơi nàng.

Nàng nhớ điên cuồng lồng ngực ấm áp của hắn, lưu luyến hắn bịn rịn nỉ non thâm tình tên của nàng, trái tim trống rỗng của nàng, trở nên dạt dào, hạnh phúc vì hắn!

Sẽ không, sẽ không như vậy nữa...  Nam Cung Thiển Trang cắn môi, đôi tay vòng thật chặt cổ Bách Lý Ngọc, những ngày cô đơn tối tăm như vậy, nàng không muốn nếm thử lần nữa, cũng không muốn giày vò hai người.

Chỉ cần hắn khỏe mạnh, nàng bằng lòng bị quản thúc, hắn không nói, nàng sẽ không hỏi!

Bách Lý Ngọc buông Nam Cung Thiển Trang ra, môi mỏng êm ái hôn nước mắt rơi xuống từ khoé mi của nàng, sống mũi, đôi môi kiều diễm đỏ thắm, khơi gợi rung động sâu trong lòng hắn.

Nụ hôn nóng bỏng, khí thế mạnh mẽ, giống như cuồng phong bão táp kéo tới, khiến cho Nam Cung Thiển Trang không chống đỡ được, nhưng cũng tha thiết muốn hôn sâu hơn. Đầu lưỡi dây dưa, giống như hấp dẫn cả linh hồn ra liều chết triền miên.

Bàn tay thon dài như ngọc của Bách Lý Ngọc chạy trên người của Nam Cung Thiển Trang, đốt lên một đám lửa trong người, lôi kéo thần trí của Nam Cung Thiển Trang vào tình cảnh cuồng loạn, tất cả xung quanh đều không còn tồn tại, chỉ có nam nhân ở trên người, ngã trên đám mây mềm mại như bông, thăm dò vùng đất kỳ diệu xa lạ này.

Từng chiếc quần áo được lột xuống, ném đầy trên đất. Đôi mắt của Nam Cung Thiển Trang quyến rũ như tơ, uốn éo người thở hổn hển, cảm giác xa lạ kỳ quái làm cho nàng lo lắng ôm chặt Bách Lý Ngọc, trong lòng trống không vội vã muốn được Bách Lý Ngọc vuốt ve, ánh mắt mê loạn ngẩng đầu, hôn loạn Bách Lý Ngọc, như muốn lấp đầy trái tim.

Ngọc...  Nam Cung Thiển Trang cảm nhận được bàn tay trên người dừng lại, bỗng nhiên cơ thể nóng như lửa của hắn trở nên lạnh lẽo, nàng bất mãn bĩu môi.

Con ngươi u ám quỷ quyệt của Bách Lý Ngọc nhìn gắt gao vào khuỷu tay nhẵn bóng của Nam Cung Thiển Trang, ở phía trên có một vết sẹo dữ tợn quấn quanh như con rết, như kim châm đâm vào hai mắt của hắn.

Đáy mắt nồng nhiệt của Bách Lý Ngọc biến mất, hắn cố nén kích động để không tức giận mắng mỏ Nam Cung Thiển Trang, vừa tức vừa thương vuốt ve khuỷu tay của nàng, dịu dàng nói: Thiển Thiển, nàng đẩy ta đi, chính là vì cái này sao?

Suy nghĩ hỗn loạn của Nam Cung Thiển Trang trấn tĩnh lại trong nháy mắt, hốt hoảng kéo chăn đắp lên người, căng thẳng nhìn Bách Lý Ngọc, chuẩn bị mở miệng giải thích thì bị Bách Lý Ngọc che miệng lại.

Nàng không cần phải nói.  Bách Lý Ngọc nhìn vết thương, giống như có thể cảm nhận được tình cảnh lúc đó của nàng, càng như vậy, hắn càng căm ghét bản thân, nếu nói là hắn thành toàn cho nàng, thì thật là nực cười!
Thiển Thiển, ta kể cho nàng một câu chuyện. 

Bách Lý Ngọc lật người, nhặt áo lông trên đất lên mặc cho Nam Cung Thiển Trang, hai người nằm trong chăn, Bách Lý Ngọc ôm Nam Cung Thiển Trang, nói: Có một bé trai, trước khi hắn được ba tuổi, thứ nghe được nhiều nhất chính là tiếng khóc của mẫu thân hắn, ba tuổi đến năm tuổi, nhìn thấy mẫu thân động một tý là đánh chết đầy tớ một cách độc ác, đôi khi, bé trai đó cũng bị đánh một trận tàn nhẫn như vậy, nhưng hắn không khóc, trong ký ức của hắn, tiếng khóc là đáng sợ nhất, bởi vì khóc lóc làm cho mẫu thân dịu dàng biến thành người đàn bà độc ác thích giết chóc, hắn không muốn biến thành như thế, trong lòng oán hận phụ thân mê muội bị che mờ mắt, nữ tử mà phụ thân yêu, cơ duyên xảo hợp, hắn trở thành sư đệ của nữ tử đó, hắn trêu chọc nàng mọi lúc, nhưng nàng ấy chỉ cười dịu dàng với hắn, mang hắn đi du ngoạn, cho hắn thấy thế giới mà hắn chưa từng nhìn thấy, hắn mới phát hiện, thì ra ranh giới của Thương Minh Đại lục bát ngát như vậy.

Ngày ngày sống chung, hắn không còn thái độ thù địch với nàng nữa, thậm chí chung sống với nhau giống như tỷ đệ. Nhưng quãng thời gian này không duy trì được bao lâu, vào ngày sinh nhật thứ hai mươi của mẫu thân hắn, hắn cầm dao găm nàng ấy tặng xuống núi, đi tới Bắc Hải ở cực bắc của Bắc Thương, vớt ngọc trai đen, thứ có thể khiến dung nhan vĩnh viễn không già đi, khi đó hắn muốn làm cho mẫu thân vui vẻ, ngọc trai đen nằm ở dưới biển sâu, một đứa bé năm tuổi như hắn há có thể vớt được? Dưới sự bảo vệ của hai vị ám vệ, hắn ngồi thuyền đi, nhưng vận khí không tốt, gặp phải bão táp, thuyền bị lật ngược, hắn sống chết ôm chặt ván gỗ trôi dạt, may mà nàng không yên tâm để một mình hắn trở về phủ, dọc đường đi theo hắn tới tận đây, nàng ngồi thuyền lớn, đã cứu hắn lên thuyền, thậm chí còn đưa ngọc trai đen của nàng đưa cho hắn. 
Hắn mừng rỡ, vội vã chạy về mừng sinh nhật mẫu thân, bôn ba mấy ngày liên tiếp, hắn bị bệnh, nhưng khuôn mặt của hắn trước sau vẫn tươi cười như cũ, đưa ngọc trai đen cho mẫu thân giống như dâng hiến bảo vật, nhưng mẫu thân đánh một bạt tai trên mặt hắn, nổi giận ném trân châu đi, sai người ném hắn vào phòng tối...  Nói đến đây, khuôn mặt của Bách Lý Ngọc dần tái nhợt, cơ thể run rẩy không thể nhận ra.

Nam Cung Thiển Trang sững sờ, nhận thấy sự khác thường của Bách Lý Ngọc, nàng nghiêng người ôm hắn thật chặt.

Không lâu sau, mấy người chăn ngựa trong phủ tới chuồng ngựa gánh phân, bộ dạng lôi thôi rách rưới, cả người tản ra mùi hôi thối, khuôn mặt ngăm đen hiện lên nụ cười xấu xa, sau đó bọn họ uống thuốc, rồi nhét một viên cho hắn, trên người hắn nóng như lửa thiêu, trong thấy mấy người kia nhào về phía hắn, trong lòng hắn sợ hãi, hoảng hốt cầu cứu người ở bên ngoài, nhưng xuyên qua khe hở của cánh cửa đang chậm rãi đóng lại, hắn nhìn thấy nụ cười nham hiểm của mẫu thân... 

Mặt Bách Lý Ngọc bình tĩnh không có một gợn sóng, nhưng đáy mắt hiện lên oán hận gần như muốn hủy diệt tất cả, hắn ôm Nam Cung Thiển Trang thật chặt, tiếp tục nói: Người chăn ngựa xé rách quần áo của y, đè lên người hắn, xé nát toàn bộ quần áo của hắn, nhìn thấy cơ thể của người chăn ngựa, hắn nôn mửa, hắn muốn chạy trốn, nhưng bị người chăn ngựa đè ở dưới thân, hắn liều mạng giãy giụa, cũng không đẩy được chút nào, trong giây phút cuối cùng, hắn nắm được dao găm trên mặt đất, ra sức đâm vào giữa lưng của người chăn ngựa, hắn rút dao găm ra, máu tươi phun đầy mặt hắn, trong mắt tràn ngập màu đỏ của máu, hắn quên sợ hãi, cũng quên đã giết những người còn lại như thế nào, khi tỉnh lại, trong phòng tối nhỏ, tất cả đều là máu, một khoảng thời gian rất dài, mọi thứ hắn nhìn thấy đều tràn ngập một màu đỏ.

Đừng nói nữa.  Nam Cung Thiển Trang biết bé trai trong miệng hắn chính bản thân hắn, đau đớn giống như trái tim như bị tách ra đặt trong bình muối.
Sau khi người chăn ngựa chết, cửa được mở ra, hiệu lực của thuốc trong người hắn phát tác, hắn bị ngâm trong nước hôi thối suốt cả đêm, nước màu xanh biếc biến thành màu đen, mỗi ngày bị giam trong phòng tối phủ kín xác chết, hắn không dám nhắm mắt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh người chăn ngựa dữ tợn lao tới hắn, dòng máu như nước lũ mãnh liệt phun đầy mặt hắn, một hai ngày ngắn ngủi, hắn bị giày vò như một đứa trẻ đần độn. Cho rằng cơn ác mộng sắp kết thúc, không ngờ mới chỉ là bắt đầu. 
Mỗi ngày đều có những người khác nhau bị nhốt vào, có người già, trẻ con, nam nhân, nữ tử, muôn hình muôn vẻ, kết cục đều giống nhau, bị hắn giết chết, ban đầu hắn còn sợ hãi, sau đó trở nên tê dại, cho đến ngày cuối cùng, một thai phụ sắp chuyển dạ bị đưa tới, nàng ta bị ép uống một bát thuốc to, sau đó như điên dại lao tới hắn, hắn giơ dao găm, nhưng không xuống tay được, hắn nhìn chằm chằm vào cái bụng phình to như cái trống kia, hắn né tránh, thai phụ đụng vào vách tường, đau đớn kịch liệt làm cho nàng ta trấn tĩnh trong nháy mắt, nàng ta cầm dao găm rơi trên mặt đất lên, nhét vào tay của hắn, mỉm cười nắm tay của hắn, đâm vào bụng nàng ta...  Bách Lý Ngọc đau khổ nhắm mắt lại, hai tay hắn ôm chặt đầu, sau đó, cơ thể hắn cứng đờ, giống như trên tay có thứ gì đó dơ bẩn, ra sức chà sát khắp nơi.
Cửa mở ra, mẫu thân hắn bước vào, sai người rạch bụng của thai phụ ra, lấy thi thể đứa bé đang chảy đầy máu, bà ta cười lạnh, nhắc nhở hắn rằng hắn đã giết một đứa trẻ vô tội, rốt cuộc hắn sụp đổ, tự khép mình lại, dường như mẫu thân hắn rất hài lòng, hắn tiếp tục bị giam ở trong mật thất chất đầy thi thể thối rữa, tràn đầy mùi tanh hôi, tự sinh tự diệt, cho đến khi địa vị của bà ta bị đe dọa, bà ta mới hốt hoảng đem hắn đang thoi thóp ở trong mật thất ra ngoài, tìm kiếm thần y ở các quốc gia đến cứu chữa, nhưng vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào, cuối cùng phải đưa hắn đến chỗ sư phụ của hắn. 

Con ngươi của Bách Lý Ngọc trống rỗng không có tiêu cự, nhìn Nam Cung Thiển Trang, giơ hai tay ra, nói: Thiển Thiển, có phải ta rất dơ bẩn không, ta không nên tồn tại trên thế gian này từ lâu, vậy mà còn trói buộc nàng ở bên người, không chịu buông tay, đoạn ký ức kinh khủng kia, ta cứ ngỡ để nó chìm vào quên lãng, thì sẽ không có người biết được, nhưng nó vẫn là sự thật đã từng xảy ra. Nó không ngừng nhắc nhở rằng ta không xứng với một người tốt đẹp như nàng, nhưng không kịp nữa rồi... Ta không buông tay được, cho dù là địa ngục tối tăm, ta vẫn muốn kéo nàng cùng rơi vào!

Nước mắt trong đáy mắt của Nam Cung Thiển Trang chảy xuống, những lời hắn nói nghe thật đau lòng, nhưng nàng biết, tình hình ban đầu xảy ra sự việc này khẳng định không nhẹ nhàng như hắn nói, có lẽ còn phải khổ sở hơn gấp trăm lần.

Nàng không ngờ được hắn đã phải trải qua thời kỳ đen tối như vậy, một đứa bé năm tuổi làm thế nào chịu đựng được tất cả những thứ tối tăm xấu xí đó?

Sẽ không, ta không tốt như những gì huynh nghĩ, ta cũng đã làm rất nhiều chuyện ác, chúng ta rất xứng đôi.  Nam Cung Thiển Trang nắm đôi tay lạnh lẽo của hắn, liều mạng lắc đầu.

Hèn chi lúc trước nàng nói nhặt được một khối vàng từ trên cơ thể người chết, cho vào trong miệng cắn, sắc mặt hắn trắng bệch, nôn đến mức bất tỉnh, ngâm người ở trong thùng nước tắm cả đêm, không phải hắn có sở thích sạch sẽ biến thái, mà là, trong lòng hắn có một bóng đen tâm lý nghiêm trọng.

Trong lòng nàng vô cùng căm ghét An Linh chưa từng gặp kia, khó mà tin được trên đời này có một người mẹ ác độc, biến thái như vậy, đáy mắt lạnh lẽo, dò hỏi: Vì sao không giết bà ta?

Tâm trạng của Bách Lý Ngọc đã dần ổn định lại, lắc đầu một cái, trên mặt lộ ra nụ cười tái nhợt: Trước mắt không thể giết bà ta, năm đó phụ vương cảm thấy mắc nợ bà ta, giao Hổ Phù thuộc về Ám Đế cho bà ta, bà ta giữ ta lại, chẳng qua là để làm ổn định địa vị của bản thân, để tránh bị Bắc Thương Minh Đế chiếm đoạt thế lực của Ám Đế, nếu không đã không tha cho ta từ lâu.

Hiện giờ, bà ta có người thừa kế mới, mà "con rối" là hắn thì ngày càng lớn mạnh, không chịu để bà ta nắm trong tay, cho nên bà ta mới muốn đoạt đi quyền thế mà hắn gây dựng, muốn diệt trừ hắn sao?

Huynh không thể giết, vậy ta không thể giết sao? Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang lộ ra nụ cười không hề có nhiệt độ, đáy mắt hiện lên vẻ thâm sâu, Bách Lý Ngọc cùng An Linh kìm hãm lẫn nhau, tạm thời không người nào có thể ra tay, nhưng không có nghĩa là nàng không thể ra tay phải không?
Dựa vào Ác Nhân Cốc của nàng, đối phó bà ta thì còn kém xa lắm.  Bách Lý Ngọc lắc đầu, An Linh không hề bất lực giống như biểu hiện bên ngoài, công chúa Nam Cương há có thể là người bình thường?

Quan trọng hơn là, tính cách của An Linh ác độc cũng vô cùng sợ chết, đề phòng khi hắn trưởng thành, sẽ giết bà ta báo thù, bà ta đã hạ cổ mẫu trên người hắn, chẳng những không thể giết, mà còn phải bảo vệ tánh mạng của bà ta!

Nam Cung Thiển Trang khinh thường: Đề cao chí khí của người khác mà dập tắt uy phong của mình!

An Linh sao? Cái mạng đê tiện kia, chắc chắn nàng phải có được!

......

Hai người hòa hảo như lúc ban đầu, tình cảm bất giác tăng thêm một bước.

Khống chế cảm xúc đau buồn lại, Nam Cung Thiển Trang kéo tay Bách Lý Ngọc xuống lầu, hai người không để ý đến xoi mói của người khác, đi thẳng tới Thái Bạch Lâu.

Hừ, lần trước đưa bánh dứa cho huynh, huynh dám trả lại cho lão nương, đức hạnh quá! Nam Cung Thiển Trang tức giận đẩy bánh dứa vàng óng tới trước mặt Bách Lý Ngọc, cầm một miếng bánh hoa đào lên ăn.

Ánh mắt Bách Lý Ngọc lóe lên, cười yếu ớt, nói: Ta chưa từng thấy bánh dứa, chỉ nhìn thấy nàng với Tuyên vương Thủy Minh Hách tình cảm nồng nàn ở trong điện, điên loan đảo phượng!

Đủ loại hồi tưởng, Bách Lý Ngọc khẳng định lúc đó không phải là nàng, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, hai má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.

Nam Cung Thiển Trang dừng tay lại, nàng và Thủy Minh Hách điên loan đảo phượng sao?

Huynh nói lại lần nữa.  Nam Cung Thiển Trang chất đầy bánh ngọt trong miệng, căng phồng cả má, mơ hồ không rõ móc lỗ tai, nói. Lúc đó nàng luôn ở trong mật thất, xem ra phải hỏi Lãnh Vụ một chút, nàng ta đã giở trò quỷ gì!
Âm Dương đồng tâm cổ chết, ta chạy từ Bắc Thương tới, nghe được nguyện vọng vĩ đại của nàng là thu nạp mỹ nam, treo trên cái cây xiêu vẹo là ta đây rất không thú vị.  Đáy mắt Bách Lý Ngọc lóng lánh như ánh sáng lộng lẫy của lưu ly, nếu là trước kia thì những lời nói này chắc chắc không thể nói ra được, nhưng trải qua nhiều hiểu lầm như thế, nếu còn che giấu, chẳng phải là làm cho những kẻ thích gây chuyện kia tìm được sơ hở, càng phải chịu nhiều đau khổ hơn sao?

Mí mắt Nam Cung Thiển Trang giật giật, lời nói này là nàng nói với Thủy Minh Hách lúc ở hậu viện của phủ tướng quân, xem ra vì diễn giống như thật nên làm cho Bách Lý Ngọc tin thật, chịu khổ một phen.

Nói bậy, nguyện vọng của ta, chính là dạy dỗ huynh thành thê nô, ta nói một không dám nói hai, ta nói bay lên thì không dám chui xuống đất. 

Nam Cung Thiển Trang nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Bách Lý Ngọc, trong lòng vui vẻ, nghênh ngang dạng chân gác lên ghế tròn, bắt đầu ăn như vũ bão.

Chuyện là mấy ngày nữa ta phải kén phò mã, huynh thấy thế nào? 
Bản Đế định chọn phi.  Bách Lý Ngọc không nâng mắt lên, rót rượu uống cạn.

Mặt Nam Cung Thiển Trang tối sầm, tại sao nàng lại cảm thấy vất vả lắm mới vùng lên được, cuối cùng vẫn bị chèn ép xuống là sao?

Ừm... Được, vậy chúng ta cùng nhau cử hành, huynh đem tất cả ngân lượng thu được của cuộc tuyển chọn đưa cho ta.  Trong lòng Nam Cung Thiển Trang phấn khởi nghĩ, nếu hắn muốn chọn phi, nàng sẽ trực tiếp xử lý hắn ngay tại trận, xem ai dám giành nam nhân với nàng, đồng thời cũng chặt đứt tâm tư muốn chiếm tiện nghi của phụ hoàng, tránh cho ông rảnh rỗi lại loạn điểm uyên ương!
Không có tiền.  Bách Lý Ngọc xòe hai tay ra, đôi mắt hẹp dài hơi gợn sóng, nhíu mày, thanh nhã nói: Nàng phải dạy dỗ ta, từ nay về sau ta đi theo nàng ăn uống, nàng phải nuôi ta. 

Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc nhìn Bách Lý Ngọc, lời nói này của hắn tại sao lại trôi chảy như vậy, không phải là viết nháp ở trong bụng chứ?

Nam nhân mà ta nuôi đều kiếm tiền nuôi ta.  Nam Cung Thiển Trang buồn rười rượi, nếu là loại thê nô khiến nàng phải chi bạc để nuôi, vậy rõ ràng... Nàng khoát tay nói: Thôi vậy, phải dạy dỗ từ khi còn bé, hôm nay định hình đã, đừng nói đến thành tựu công trình vĩ đại, đến hiệu quả còn chưa thấy được. 

Bách Lý Ngọc mím môi, đáy mắt hiện lên tia ấm áp, đã lâu rồi, hai người không ngồi chung một chỗ cùng dùng bữa như này, cùng nói về việc nhà.

Nhưng có người lại cứ không thức thời, phá vỡ bầu không khí ấm áp không dễ có được này.

Đây không phải là Quận chúa tỷ tỷ sao?



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112 )