Ta là thừa tướng phu nhân, đừng kêu sai
← Ch.036 | Ch.038 → |
Hắc Phong Lâu là do Hoàng đế triều cũ kiến tạo dựa theo con hào sông đào bảo vệ thành, tổng cộng có bảy tầng, hậu viện trường còn có trường đua ngựa dài mấy ngàn thước, diện tích rất rộng, còn để lại đến nay, là địa phương tiêu khiển của đám vương tôn quý tộc, phàm là phạm vào tội lớn, đều bị đưa đến nơi này.
Mà tối nay lại cực kỳ náo nhiệt, toàn bộ là vì Kiều công tử trong đêm động phòng đưa thê tử mới cướ đến Hắc Phong lâu, yết giá bán vãi.
Nhã gian ở lầu bốn, Nam Cung Thiển Trang nằm nghiêng ở trên giường đệm, ánh mắt ngắm nhìn Nam Cung Tiểu bị trói không thả bước chân mệt lử đang ở trên sân khấu phía dưới lầu, mắt phượng lóng lánh như sóng nước dao động: "Lãnh Ngôn! Các người chút nữa phải chú ý người ở nhã gian nào cùng ta đấu giá, ngươi phải đi đánh ngất người đó, thuận đường cầm bạc lấy đi!"
Gương mặt núi băng của Lãnh Ngôn có một vết ranh nứt, nhưng chủ tử ra lệnh phải tuân theo, im lặng gật đầu.
"Chủ tử! Tại sao ngày hôm qua không trực tiếp giết luôn?" - Chuyển đi chuyển lại thế này, biết bao là phiền toái?
"Ngươi không hiểu rồi, cứ như vậy mà giết rất không thú vị, hơn nữa còn biến thành kẻ địch của phủ Thượng Thư, mặc dù sớm muộn cũng phải đối địch với bọn họ, nhưng nếu có thể tranh thủ thời gian thì tuyệt đối không đi chịu tội!" - Nam Cung Thiển Trang nhấc lên một chiếc bánh ngọt nhét vào trong miệng, chỉ dạy Lãnh Ngôn, huống chi, cô đưa trở về tất nhiên là có mục đích.
"Cốc, cốc" - Đang lúc này, cánh cửa nhã gian bị gõ vang, Lãnh Ngôn nhìn sang Nam Cung Thiển Trang, thấy cô gật đầu, xoay người mở cửa.
Ở cửa, gã sai vặt mặc áo choàng ngắn màu xanh dương, cung kính chắp tay hành lễ: "Nam Cung tiểu thư, Kiều công tử cho mời!"
"Dẫn đường!" - Nam Cung Thiển Trang rạng rỡ cười một tiếng, vung ống tay áo đứng dậy, đi về hướng khu nhã gian ở phía Nam.
Gã sai vặt đẩy cửa ra, đứng nghiêm sang một bên, " Xin mời Nam Cung tiểu thư!"
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, cất bước đi vào, Lãnh Ngôn cảnh giác tra xét bốn phía của nhã gian, thấy không có điểm khả nghi, an tĩnh đứng ở sau lưng Nam Cung Thiển Trang.
"Nam Cung... Tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" - Kiều Phi uống cạn hớp rượu, ngước mắt nhìn một mảng lửa đỏ sáng rực, đáy mắt thoáng qua một tia hứng thú.
"Kiều.. Công tử, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!" - đuôi lông mày Nam Cung Thiển Trang hàm chứa ý cười, quan sát nam tử gầy yếu cả người mặc cẩm bào màu đỏ thẫm, ngũ quan tuấn tú xuất chúng, sắc mặt trắng vô cùng không bình thường, giống như sống ở nơi âm u, lâu ngày không thấy mặt trời.
Kiều Phi vui thích cười nhẹ ra tiếng, thật thú vị, chưa bao giờ gặp qua nữ nhân thú vị như vậy, cũng không biết có thể chơi đến trình độ nào đây!
"Nam Cung tiểu thư thật là thủ đoạn, tỷ tỷ của mình cũng không bỏ qua!"
Nam Cung Thiển Trang không vui cau mày, cô rất không thích nam nhân này cùng mặc y phục màu sắc tương tự giống cô, cũng không ưa thích giọng nói nhu mềm mang theo hàm ý dò xét của hắn, tóm lại chính là rất không thích, cực kỳ ghét.
"Đâu có, so với Kiều công tử thì không đáng nhắc tới!" - Nam Cung Thiển Trang chỉ vào sân khấu phía dưới đang bắt đầu cuộc cạnh tranh, chỉ ra điều ngụ ý trong lời nói. (NCTT ám chỉ hắn bán cả vợ làm kĩ nữ)
"Như vậy, Nam Cung tiểu thư đến để xem trò vui hay sao?" - Kiều Phi có chút thất vọng, chung quy vẫn là nữ nhân, lòng dạ có độc ác hơn nữa thì giá tiền đặt cược cũng không cao lên được. (ý là không đủ đẳng cấp với hắn)
"Sai rồi, ta thích điều khiển trò chơi hơn, như vậy mới đủ thú vị, Kiều công tử, người cứ nói đi?"
"Thú vị đấy, Nam Cung tiểu thư chớ để bản công tử thất vọng mới được!"
Nam Cung Thiển Trang mím môi lộ ra nụ cười đầy thâm ý, nhấc ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Ở phía dưới mức giá từ một đồng đã thét lên mức hai mươi lượng đắt giá, Nam Cung Thiển Trang ghé đầu, lười biếng dựa vào cạnh cửa sổ, vỗ tay phát ra tiếng, hô: "Hai mươi lượng thêm một đồng!"
Mọi người sững sờ nhìn Nam Cung Thiển Trang, nghe thấy lời của cô, chê cười cái giá vừa hô ra, Lãnh Ngôn lao đi không phát ra tiếng động, cho đến khi không còn có người tăng giá nữa, Nam Cung Thiển Trang nhận lấy một xấp ngân phiếu do Lãnh Ngôn đưa tới, lại một lần nữa giơ tay lên, trong trẻo nói: "Ba mươi lượng thêm một đồng!"
Nói xong, nhoẻn miệng cười với Kiều Phi, từ cửa sổ nhảy xuống, bay xuống bục, nhìn quản sự nói: "Hiện tại không có người cạnh tranh với lão nương nữa rồi, ta có thể mang người đi đúng không?"
Quản sự thấy hai mắt Nam Cung Thiển Trang lộ ra sáng loáng, cái dùi gỗ cầm trên tay gõ vào chiêng đồng, tuyên bố Nam Cung Tiêu lấy ba mươi lượng một tiền đồng bán tháo đi.
"Nam Cung tiểu thư! Hắc Phong Lâu có một quy củ, mua người ở chỗ này thì không thể mang đi, sống cũng được mà chết cũng được, đều tùy theo ý thích của ngài!" - Quản sự đẩy Nam Cung Tiểu tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang, nhổ hết ngân châm cắm ở trên huyệt hôn mê. Nam Cung Tiểu mơ màng tỉnh lại, thấy khuôn mặt tươi cười của Nam Cung Thiển Trang chợt phóng đại trước mắt, âm độc kêu gào nhào lên, nhưng cả người vô lực, lảo đảo một cái, ngã nhào trên đất.
"Ơ, không nói được nữa sao?" - Nam Cung Thiển Trang nhíu mày.
"Vào Hắc Phong Lâu nhất loạt đều phải cắt lưỡi!"
"Vậy đợi lát nữa còn có thể kêu gào không? Sẽ không có ảnh hưởng chứ?" - Nam Cung Thiển Trang vuốt cằm suy tư, thờ ơ không đếm xỉa quét mắt lên lầu bảy phía bắc, khóe môi nhếch lên cười tà càn rỡ, cô muốn Nam Cung Tiểu cần phải kêu gào càng thảm thiết càng tốt, tốt nhất là để cho cả Hắc Phong Lâu đều nghe thấy!
Quản sự có phần không hiểu rõ Nam Cung Thiển Trang muốn làm cái gì, nhưng vẫn gật đầu liên tục.
"Đằng sau của các người có một trường đua ngựa phải không? Sắc đêm quá dày đặc, các người mau đến thắp sáng trường đua ngựa giống như là ban ngày đi, tối nay lão nương muốn chơi đùa kích động thật thỏa thích!" - Nói xong, ý bảo Lãnh Ngôn đem kéo lê Nam Cung Tiểu đang oán độc nhìn chằm chằm vào cô tới trường đua ngựa.
Chỉ mất một khắc, trường đua ngựa đen đặc sáng trưng như ban ngày, cách nhau chưa đến vài thước lại một cây cọc gỗ được dựng thẳng đứng ở phía trên đặt một viên dạ minh châu to bằng nắm tay.
Nam Cung Thiển Trang đến chuồng ngựa chọn một con ngựa khỏe mạnh, rồi bọc trên chân ngựa một đồ bằng sắt, tiếp đó chậm rãi tiêu sái đi tới đường chạy đua, sai người khiêng lên một tấm ván sắt đã chuẩn bị xong từ trước trải ở trên mặt đất, trên tấm ván sắt có đầy mũi dùi sắc nhọn (vật này chính là bàn chông sắt), từng gốc mũi dùi hiện ra ánh sáng lạnh bén nhọn, làm cho người ta không có chút nào hoài nghi về sự lợi hại của nó, ngay sau đó, cô lại đích thân ra tay rắc rắc ở trên miếng sắt này chút xíu hạt viên màu trắng, động tác cực kỳ ưu nhã, nhưng mà khi tới gần mọi người không thể không hít sâu vào một hơi khí lạnh, bởi vì cẩn thận dựa vào mùi vị nhận biết được, bọn họ có thể ngửi ra đây rõ ràng là muối ăn!
Đợi khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Nam Cung Thiển Trang mới sai người đem Nam Cung Tiểu cột vào phía sau con ngựa, sau đó cầm một cây roi có xương gai hung hăng quất lên mông ngựa, thớt ngựa bị hoảng sợ nổi điên chạy lên phía trước, mà treo ngược ở phía sau ngựa là Nam Cung Tiêu thì bị kéo lê ở trên ván sắt ...(lược bỏ).... Tiếng ma sát và tiếng ngựa hí kích thích màng nhĩ mọi người, người ở chỗ này không có một ai là không hít vào một hơi khí lạnh, thậm chí có kẻ gan nhỏ cảm thấy sợ hãi không chịu nổi loại âm thanh này, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ!
"A! A, a, a!" - Nam Cung Tiểu đau tận xương cốt, tiếng kêu thảm thiết chói tai vang tận mây xanh, da thịt bị cắt rạch, máu tươi nhuộm đầy ván sắt màu bạc, muối mặn theo đường máu ngấm vào xương thịt, đem loại đau đớn này phát huy đến cực hạn!
Cùng với một tiếng kêu thê lương cao vút, Nam Cung Tiểu cũng không chịu đựng nổi loại hành hạ không phải là người này nữa, hôn mê bất tỉnh ở trên ván sắt.
Hiện trường cũng bởi vì một màn này, những kẻ vốn ấp ủ sự hưng phấn quan sát người phía trước, thế nhưng lúc này lại trở lên yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh chút nào.
Sương lạnh kết tủa dưới đáy mắt của Nam Cung Thiển Trang, không tập trung phất phất ống tay áo rộng thùng thình, để cho Lãnh Ngôn chặn con ngựa dừng lại.
"Ầm!" - Thớt ngựa hí dừng lại, Nam Cung Tiểu bị quăng quật rất mạnh trên tảng đá lớn, bị vứt lên thật cao, nện ầm ầm trên mặt đất, khạc ra một hớp máu đen, từng cơn từng cơn co rút đau đớn làm cho ả tỉnh lại.
"Chậc, chậc, đây là tỷ tỷ như hoa như ngọc của ta sao? " - Nam Cung Thiển Trang đứng ở trước mặt Nam Cung Tiêu, nhìn ả đầu đầy máu, hàm răng đau run lên, tha thiết muốn vòng tay để từ từ hóa giải nỗi đau đớn khổ sở, nhưng mỗi một tế bào đều đang gào thét lên buốt nhức, bàn tay run rẩy như giần sàng* không biết làm như thế nào để đưa ra.
(giần sàng: là hoạt động cầm cái sàng, cái giần hay cái mẹt đựng thóc gạo = 2 tay rồi lắc qua lắc lại, hất lên hất xuống một cách liên tục thật nhanh để loại bỏ sạn và tạp vật)
"Ưmh ưmh..." - cả người Nam Cung Tiêu co quắp, nước muối thấm vào vết thương, đau rát giống như vô cùng vô tận, hành hạ thần kinh của ả muốn vỡ toang. Nhìn Nam Cung Thiển Trang có tư thái của người chiến thắng cười nhạo ả, trong lòng căm hận vùn vụt xông lên, ngẩng đầu ra sức đâm về phía Nam Cung Thiển Trang.
Nam Cung Thiển Trang nghiêng người tránh thoát, một cước giẫm lên thắt lưng của ả, xương gãy 'răng rắc', Nam Cung Tiểu phản xạ co cuộn, Nam Cung Thiển Trang áp chế ả, từ trên cao hạ mắt nhìn ả, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi phải quá đau khổ, ngay lập tức, ngươi sẽ được giải thoát!"
Vỗ tay một cái, quản sự dùng xe kéo tay đẩy ra một cái lồng sắt khổng lồ, bên trong chứa đầy một đống rắn, ngửi thấy mùi máu tươi, cái lưỡi rắn liền thè ra, trong cơn xao động dữ dội ngọ nguậy.
Nam Cung Tiêu gắng hết sức mở mắt ra, nhìn thấy lũ rắn hé miệng lộ ra răng nọc nhòn nhọn, hai con mắt phát ra ánh sáng xanh lá thăm thẳm, sợ hãi đến độ gan mật đều vỡ cả, thân dưới nóng lên, một mùi khai gay mũi bốc lên, đồng thời trong lòng trào ra sự hối hận. đúng vậy, ả hối hận, hối hận đã ỷ vào trí khôn vặt trêu chọc Nam Cung Thiển Trang, nhưng đã đi đến bước này thì cũng không còn kịp rồi.
"Chậc chậc, cả người không có được mấy lạng thịt, thậm chí cả đống đáng yêu nhỏ bé này cũng ghét bỏ!" - Nói xong, ngắm Nam Cung Tiểu với cái nhìn như một loại tro tàn nguội lạnh, lấp một viên thuốc hoàn thả trong miệng của ả, rồi cho người ta ném ả vào trong.
"Xì, xì" - một đám rắn khè lưỡi nhanh chóng bò qua đây, quấn lấy Nam Cung Tiểu mà cắn xuống.
Bầy rắn mang theo cái chết lạnh lẽo, lạnh lẽo bò sát ngọ nguậy ở trên người ả, Nam Cung Tiểu lâm vào trong nỗi sợ hãi vô ngần, ép ả sắp điên rồi, nhưng thần trí lại tỉnh táo, .. (cắt bỏ)..., trơ mắt nhìn rắn cắn tứ chi của ả ...(cắt bỏ)... muốn chạy trốn, nhưng đôi chân chỉ còn lại xương trắng dày đặc, mắt trợn tròn xoe, sợ hãi cực độ khiến cho ả quá đỗi mong cầu được chết đi.
"A ——" - nhưng ông trời không cho ả toại nguyện hả hê, ... (lược bỏ)..., cảm nhận được mình đang bị bầy rắn hạ những chiếc răng cưa sắc bén gặm cắn, dần dần không có hơi thở của sự sống.
Nam Cung Thiển Trang nhìn một đống tàn cốt còn dư lại trong lồng tre, nhếch môi vẻ hài lòng, muốn một người chết, rất đơn giản, nhưng cô thích tinh thần và sức sống đồng thời bị hành hạ, để cho bọn họ nhìn mình từ từ chết đi trong nỗi khiếp sợ, mới là trút hận nhất!
"Nam Cung tiểu thư thật là thủ đoạn, quả nhiên là 'nữ Trung hào kiệt', có điều, bản công tử không hiểu vì sao ả chỉ còn dư lại đỉnh đầu mà vẫn còn sống?" - ánh mắt ngưng tụ sự âm hiểm của Kiều Phi điểm một chút sáng loáng, đây là ánh sáng khi trông thấy con mồi.
"Bí mật!" - Nam Cung Thiển Trang khẽ mở cánh môi đỏ mọng, cải chính nói: "Còn nữa, ta là thừa tướng phu nhân! Nhớ, lần sau đừng gọi sai!" - Cô cũng không bỏ qua ánh mắt không có ý tốt của hắn.
Bỗng nhiên, đang lúc đắc chí, Nam Cung Thiển Trang thấy được một mảnh màu trắng ở trên nóc nhà, trong lòng rung lên, dường như... Tối nay động phòng của cô?
← Ch. 036 | Ch. 038 → |