Dịu dàng một đao
← Ch.043 | Ch.045 → |
Nam tử ánh mắt dịu dàng tao nhã, phảng phất tựa như đóa Tuyết Liên trên đỉnh Thiên Sơn thanh khiết không dính chút uế tạp, cao không thể chạm vào.
"U ở chỗ này hiến sắc, cô nương có mệnh hưởng dụng sao?" - Ngữ khí nhàn nhạt, giọng nói trong trẻo như dòng suối róc rách làm cho tâm can người khác thấy hân hoan vui mừng, mà lại lộ ra tia lạnh lùng băng tuyết, thấm lạnh tận xương.
"Chết ở dưới người mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu, huống chi còn là công tử phong thái như tiên giáng trần, chết cũng vui vẻ chịu đựng!" - Nam Cung Thiển Trang ánh mắt gần như si dại. Trời ơi, người đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, thật sự là cực phẩm, cướp một nam tử như vậy làm tướng công, thử nghĩ một chút thôi mà trong lòng đã thấy phấn chấn, mật ngọt ngất ngây, giống như có vô vàn bong bóng khí nổi lên, thật hạnh phúc nhé.
Quân Mặc U nhíu đôi mày đẹp, tựa như bất mãn đối với lời nói trắng trợn của cô nàng, trường bào chấm gót kéo dài trên mặt đất, chậm rãi đạp bước đi tới, cách xa Nam Cung Thiển Trang ba bước thì dừng chân.
"Cô nương không cần, U liền lấy đi!" - Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương cầm lên hộp gấm, tâng tâng ở trong lòng bàn tay, ngay dưới đôi con mắt của Nam Cung Thiển Trang thoáng một cái, liền cất vào trong ngực.
"Ngươi muốn thì cứ lấy đi!" - Nam Cung Thiển Trang nhìn nghiêng bên mặt của y, đường nét hoàn mỹ giống như lưu ly ngọc thạch sáng bóng ôn nhuận, hãm sâu trầm luân, không phản ứng lại xem Quân Mặc U nói cái gì, cho dù lúc này nếu y có trói cô nàng đem đi, Nam Cung Thiển Trang cũng không chống cự lại Quân Mặc U, trực tiếp tự đóng gói bản thân để cho Quân Mặc U xách đi.
Đôi mắt sáng đẹp sâu xa mỉm cười, nhè nhẹ phất phất ống tay áo tuyết trắng không nhiễm bụi trần thế, ống tay áo rộng lớn êm ái rủ xuống ở hai bên, theo sự di chuyển của chủ nhân, nhẹ nhàng từ từ đung đưa.
Bỗng nhiên, từ trên vách tường bắn ra trận mưa tên, Nam Cung Thiển Trang vẫn y nguyên không nhúc nhích, ánh mắt ngưng đọng về phía bóng lưng Quân Mặc U. Thân hình Quân Mặc U dừng lại, hơi bực tức, phất tay áo một luồng khí lực mạnh mẽ cuồn cuộn nổi lên, thay đổi phương hướng của cơn mưa tên, đâm về tẩm điện.
Từ trong tay áo văng ra một mảnh vải lĩnh trắng cuốn lấy phía Nam Cung Thiển Trang, kéo về phía y, ôm eo nhỏ của cô nàng nhấc lên nhấc xuống mấy cái, tránh thoát ám khí có bôi kịch độc, mặt như phủ lớp sương nói: "Cô nương muốn chôn mạng tại đây, U không tháp tùng được đâu!" - Dứt lời, ngang tàng không thương hương tiếc ngọc lại đẩy Nam Cung Thiển Trang ra.
Nam Cung Thiển Trang kéo hồn trở về, nhìn tàn tên ám khí trong điện, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, con bà nó, thiếu chút nữa lại ô hô a tai đi đời nhà ma vứt mạng ở đây, hồn bay về đâu rồi.
Quả thật là sắc đẹp hại người!
Đang muốn nói cảm ơn, thuận tiện mang ra một câu: muốn lấy thân báo đáp, vậy mà có người lại không biết thức thời, mười mấy người áo đen nhảy vào Ngự Thư Phòng, giơ cao trường kiếm lạnh lẽo sắc bén, phá hư không khí Nam Cung Thiển Trang tạo dựng, vì vậy cô nàng nổi giận!
Còn không đợi người áo đen công kích, Nam Cung Thiển Trang móc ra độc dược vẩy về phía bọn họ, sau đó nhanh chóng đưa tay che miệng mũi của Quân Mặc U, lẩm bẩm nói: "Thuốc này có độc, ngươi đừng hít vào, nếu không ta cũng không cứu được ngươi đâu!"
Dứt lời, yên lặng ba giây, mấy người áo đen vẫn khỏe như hổ báo mạnh mẽ uy hiếp như cũ giơ kiếm đâm tới, Nam Cung Thiển Trang kéo Quân Mặc U tới phía sau lưng, khẽ nguyền rủa, nói: "Mẹ kiếp, đây không phải là độc dược đứt ruột nát bụng sao? Sao lại vô dụng thế này?"
Quân Mặc U liếc mắt nhìn cả đám người áo đen đang đeo khăn che mặt màu đen, ho nhẹ một tiếng, không biết cô nàng này vẩy thuốc đối phó với bọn người áo đen, hay là đang đầu độc y nữa!
Nam Cung Thiển Trang giải quyết vài người, rồi thối lui đến bên cạnh Quân Mặc U, ánh mắt quyến luyến không dứt, nói: "Mỹ nhân à! ngươi đi trước, nếu ta không ra được, ngươi hãy lấy thân báo đáp ta, kéo thi thể của ta đi làm đám cưới ma, nếu ta ra được, liền lấy thân báo đáp cho ngươi, được chứ hả!"
Quân Mặc U muốn nhắc nhở cô nàng trường hợp không chính xác, đánh chết địch quan trọng hơn, đôi môi đỏ mọngcòn chưa thốt ra lời, hai đạo ánh kiếm đã đâm tới.
Nam Cung Thiển Trang tức giận tràn lan, quát lớn: "Quấy nhiễu người ta nói lời yêu thương, quá thất đức rồi, sẽ gặp phải báo ứng!" - Tay nắm lại giơ lên trong hư không, trường kiếm trên mặt đất bị hút đến trên tay, làm thịt hai kẻ không có mắt nhìn kia.
Nghĩ đến Mỹ Nhân mới vừa rồi định mở miệng, phỏng đoán là đồng ý với cô nàng, nhưng lại bị hai thằng cháu này cắt ngang, tức giận vụt vụt tăng cao, xông lên, thầm hạ quyết tâm trước hết giải quyết xong những thứ chướng mắt này rồi sẽ nói sau!
Nam Cung Thiển Trang cả người tản ra khí lạnh, xuyên qua như con thoi giữa những người áo đen, cắt đứt tánh mạng mười mấy vị áo đen, còn dư lại mười người vẫn vây bọc cô, ánh mắt rét lạnh, không còn bao nhiêu kiên nhẫn, trường kiếm quơ múa xuất hiện vô số thân kiếm hư ảo, kèm theo nội lực ở bên trên, nhất thời xỏ xuyên qua ngực, mười người ngã xuống thẳng cẳng.
Nhìn ngực của mười người kia lộ ra lỗ thủng, Nam Cung Thiển Trang hài lòng cười một tiếng, với bản lĩnh hiện tại này, người bình thường không phải là đối thủ của cô nàng rồi.
Bỗng nhiên, nhớ tới đã bỏ quên mỹ nhân, cười nhỏ nhẹ nghiêng đầu, đại điện trống rỗng, nào còn bóng người?
Nam Cung Thiển Trang trong bụng quýnh lên, vội vàng đuổi theo, quay một vòng, ngay cả cái hồn ảnh cũng chẳng có, chán nản ngồi vắt chéo chân ở trên mái hiên, nhìn về vầng trăng sáng ở chân trời, giữa hai lông mày nhiễm một mảng ưu sầu, thầm thì: "Mỹ nhân ôi mỹ nhân, ngươi còn chưa nói cho ta biết quý danh của ngươi, năm nay tuổi tác bao nhiêu, đã lấy vợ chưa, gia đình ra sao, cha mẹ có khoẻ mạnh không..."
Ẩn ở trên nhánh cây cách không xa, người nào đó nghe được thì cười một tiếng, bóng ảnh màu trắng chợt lóe lên rồi biến mất trong màn đêm.
Hao tổn tinh thần hồi lâu, Nam Cung Thiển Trang mới phấn chấn trở lại. Mỹ nhân không thấy, cô có thể tìm, miễn là còn sống sẽ không sợ tìm không ra, nghĩ như vậy, cười híp mắt đi tới lãnh cung.
Dáng vẻ chờ đợi nôn nóng, Lãnh Sương có vẻ không kiên nhẫn được nữa, đang muốn đi tìm, liền thấy chủ tử mặt cười gian đi tới, vui mừng hỏi "Chủ tử thuận lợi chứ?"
"Hắn đi rồi!" Nam Cung Thiển Trang tiếc hận giang tay ra.
Đi rồi?
Lãnh Sương cảm thấy không hiểu, viên Xá Lợi bảy màu kia là vật sống sao?
"Chủ tử, viên Xá Lợi bảy màu đi rồi à?" - Lãnh Sương muốn xác nhận một lần nữa, hỏi lại, nhưng lại được Nam Cung Thiển Trang thưởng cho một cái cốc đầu, bị đau xoa đầu, ai oán nói: "Chủ tử, không phải người nói đi rồi sao?"
Nam Cung Thiển Trang vừa mới phục hồi lại tinh thần, trợn tròn mắt, vẻ mặt đau khổ vỗ đùi hô lên: Thua nặng rồi.
"Lãnh Sương! Cái người kia quá độc ác mà, ngang nhiên dùng mỹ nhân kế với ta, làm hại chủ tử bị sắc đẹp mê hoặc, đem viên Xá Lợi bảy màu dâng cho người ta mất rồi!" - Nam Cung Thiển Trang mặt mày như đưa đám, dùng sức ôm Lãnh Sương, uất ức nói: "Hắn thu sính lễ của ta, lại còn dám trốn. Lãnh Sương, ngươi nói đi, khiến cho Ác Nhân cốc chúng ta bị thua lỗ thì phải đòi lại thế nào?"
Lãnh Sương bị Nam Cung Thiển Trang dắt mũi xoay chuyển, nhất thời chưa lấy lại được tinh thần, há mồm nói: "Ức hiếp Ác Nhân Cốc thì đòi lại gấp trăm ngàn lần, thu hết tất cả tiền tài, giết sạch cả nhà vứt xác nơi hoang dã cho chó hoang gặm!"
Nam Cung Thiển Trang vừa nghe xong, lông măng dựng lên, nghĩ đến cái dáng người tuyệt đẹp vô song kia biến thành một đống xương khô, liền vội vàng lắc đầu, nghiêm mặt dạy bảo: "Lãnh Sương à, các ngươi quá đẫm máu rồi, như vậy không được, chúng ta làm việc phải dịu dàng, đặc biệt là với đàn ông tướng tá xinh đẹp, dù sao thế nào đi nữa cũng là chết, trực tiếp dịu dàng cho một đao là tốt rồi, bảo tồn được vẻ đẹp của bọn họ, dù sao cũng tắt thở, có cho chó ăn bọn nó cũng không biết đâu, chúng ta còn có thể chiếm được mỹ danh!" - Nói xong lời cuối cùng, Nam Cung Thiển Trang có chút đắc chí, đến lúc đó chộp được, cô sẽ thu hết vào trong túi!
"Với nữ nhân thì sao đây?" - Lãnh Sương nửa hiểu nửa không gật đầu, chủ tử ra lệnh bọn họ phải tuân theo.
Nam Cung Thiển Trang ho nhẹ một tiếng, vẫy tay áo, nghiêm mặt nói."Với phụ nữ... Phải làm như thế nào thì làm vậy, chúng ta nên tuân thủ nội quy của Cốc chủ A Hận, làm một thuộc hạ đạt tiêu chuẩn không thể dễ dàng phá hư môn quy, nếu không lão nhân gia ông ta sẽ đau lòng!"
Ừ, A Hận đã lớn tuổi nhìn thấy mỹ nhân như hoa mà không được hưởng dụng, chỉ có thể lấy làm bi thương. Càng nghĩ càng thấy bản thân mình thấu hiểu lòng người, vẫn là tiếp tục cười to lên.
Lãnh Sương xấu hổ, muốn nhắc nhở không phải lúc trước chủ tử nói là dịu dàng giải quyết, phía sau sao lại biến thành phá hư môn quy rồi hả? Nhưng nhìn thấy chủ tử cười rất thoải mái, vẫn không nên phá hỏng hứng thú thì hơn, yên lặng ngậm miệng.
"Chủ tử, cái đó... Cốc chủ A Hận không già!" - Lãnh Sương suy nghĩ một chút, vẫn cứ muốn giải thích rõ ràng.
"Hả? Bao nhiêu tuổi?" - Nam Cung Thiển Trang nhíu mày, cô nàng cho là Cốc chủ bình thường đều là một lão già tóc trắng bồng bềnh.
"Ước chừng bốn mươi mấy tuổi!"
"Ô... Cũng rất già rồi!" - Đã có thể làm cha của cô.
"Nhưng nhìn Cốc chủ rất trẻ tuổi tuấn mỹ!"
"Thật à? Đẹp như thế nào?" - ánh mắt Nam Cung Thiển Trang sáng lên.
"Ừm, so với Lãnh Ngôn không khác biệt lắm!" - Lãnh Sương không biết làm sao để hình dung, bỗng nhiên, cảm thấy Cốc chủ A Hận và Lãnh Ngôn không khác biệt lắm.
"Thôi, Lãnh Sương ơi, chủ tử nói cho ngươi biết ngàn vạn lần đừng để bề ngoài che mắt lừa gạt, A Hận ông ta bốn mươi rồi, có thể làm trưởng bối của chúng ta, ngươi nói không phải rất già sao? Ông ta duy trì dung nhan trẻ tuổi là muốn lừa gạt các cô nương trẻ, người bỉ ổi như vậy, đích thị là không thể thay đổi được bản chất lão luyện rồi!" - Nói xong lời cuối cùng, Nam Cung Thiển Trang có chút biểu cảm tình ý chân thành, nhìn Lãnh Sương đang sửng sốt vì bị cô nàng đùa giỡn, mắt phượng vụt thoáng qua tia sáng loáng, khẽ cười duyên nói: "Chúng ta nhớ phải làm việc chính, thông báo xuống dưới, tìm một nam tử mặc áo trắng may bằng vải Thiên tàm ti, tên có một chữ U, dung mạo cực đẹp, vượt trội sánh ngang thiên thần, sau khi tìm được phải đối đãi dịu dàng, nhớ không thể bứt dây động rừng, chủ tử muốn tự mình trừng trị y!"
"Vâng!" - Lãnh Sương lĩnh mệnh, đang nghĩ có nên giữ một khoảng cách với Lãnh Ngôn hay không, đột nhiên, Lãnh Ngôn long đong mệt mỏi hiện ra, vội vàng nói: "Chủ tử! Cô gia gặp phải tai kiếp, bị vây nhốt ở núi Thanh Phong rồi!"
← Ch. 043 | Ch. 045 → |