Ông xã…đừng mà…
← Ch.77 | Ch.79 → |
Edit: Đậu
Người đàn ông cắn viên đậu sưng đỏ kia, đưa lưỡi trêu chọc, môi mỏng ngậm lấy, chẳng mấy chốc, Chu Tuệ đã ⓛ●ê●𝖓 đ●ỉп●♓, bụng nhỏ co giật mấy nhịp, hai đùi ⓚẹ·ρ 🌜·♓·ặ·ⓣ đầu của Hình Minh.
Hình Minh men theo hai đùi cô ⓗô_п dần lên, lần nữa cắn bầu vú của cô, nụ 𝒽*ô*n ⓝ-ó-ռ-𝐠 𝖇-ỏ𝐧-ɢ dọc theo hõm cổ rơi trên môi cô, giọng nói trầm khàn hỏi: "Em muốn ăn xúc xích không?"
Đôi mắt Chu Tuệ mơ màng nhìn anh, gật đầu.
Hình Minh dùng một tay ôm cô trở mình lại, anh nằm dưới, Chu Tuệ nằm sấp trên người anh, cầm cây gậy ngẩng cao đầu kia, thè lưỡi ra ⓛı_ế_𝖒 lỗ sáo đang ra nước, quy đầu màu đỏ tím nóng cứng, một tay cô cầm không hết, nửa thân cô tựa trên phần bụng của anh, bầu vú trắng nõn đè anh, khiến màu da của anh trông còn đen hơn cả bình thường.
Cô ⓛ𝖎-ế-ⓜ xong quy đầu và thân gậy, thì há miệng chậm rãi ngậm vào, Hình Minh từ phía sau nhào nắn ɱ·ô𝐧·g cô, bàn tay vỗ hai cái vào ɱ_ôn_🌀, giọng nói vừa khàn vừa gợi dục: "Ngậm hết vào."
Cô còn chưa ngậm hết vào đã vội lui ra, Hình Minh ưỡn hông đâ·𝖒 vài cái, khiến Chu Tuệ trợn trắng mắt, cổ họng co rút từng cơn, kẹp Hình Minh đến mức †𝖍.ở ◗ố.c, anh kéo cô ôm vào trong lòng, trở người đè cô dưới thân, vừa cắn ɱ_ú_✝️ môi cô, vừa cầm cây gậy chậm rãi 🌜.ắ.〽️ ѵ.à.𝖔 miệng huyệt ướt đẫm của cô.
"Ahh......" Chu Tuệ run run kêu lên, hai tay bấu véo cánh tay của anh, cổ ngưỡng thật cao, hai bầu 𝐧ⓖ_ự_↪️ sữa trước ⓝ🌀●ự●🌜 nương theo nhịp thở dồn dập của cô mà không ngừng 𝓇*⛎*𝖓 ⓡ*ẩ*𝖞.
Hình Minh xoa nắm hai bầu n_🌀_ự_𝖈 sữa, bụng dưới ưỡn hông cắm rút, ván giường 🅿️ⓗ●á●𝐭 𝖗●𝐚 â●𝖒 т♓●𝐚𝖓●ⓗ cót két.
Gậy thịt thô dài mỗi lần đâ_Ⓜ️ chọc đều đưa đến nơi sâu nhất, Chu Tuệ không ngừng 𝓇ê●𝖓 ⓡ●ỉ, hai tay cào cấu loạn xạ ga giường dưới thân, cô ngửa cao cổ, gáy dán vào tấm ga giường, khi người đàn ông mạnh mẽ đâ-m một phát sâu, thì cô phát ra một tiếng kêu dài như tiếng khóc: "Sâu quá..."
Hình Minh gác hai chân mản·♓ 𝖐ⓗả·n·ⓗ của cô lên vai mình, giữ chặt eo cô điên cuồng đâ_𝐦 ✌️_à_o, âm thanh ọp ẹp không ngừng quanh quẩn bên tai, động tác của anh lại mạnh bạo, chỉ mới nhấp vài chục cái, Chu Tuệ đã ⓛ·ê·п đỉռ·ⓗ, cô hét lớn khóc nức nở, bụng nhỏ ưỡn lên giữa không trung 𝐫-𝖚-ⓝ 𝖗ẩ-🍸 kịch liệt.
Hình Minh bỏ hai chân cô xuống rồi đè sang hai bên, cả người ngửa về phía sau, đỡ 𝖒ô●𝓃●g cô để cô ngồi trên gậy thịt của mình, véo chặt vòng 3*ⓞ ✞*♓*ο*𝓃 gọn ấy, ♓_⛎_ⓝ_𝖌 ⓗă_𝐧_ⓖ đâ·Ⓜ️ vài trăm cái liên tục, Chu Tuệ vừa cao trào, hoàn toàn không chịu được tần suất cắm rút hung mãnh như thế này của anh, cô hét lớn nói: "Hình Minh.... đừng mà.... không được..... ahhhhhh.... cầu xin anh...đấy..... đừng mà..."
Cô khóc lớn hét lớn giống như bị điên, nước mắt chảy đầy mặt, lúc đến cao trào miệng huyệt không ngừng phun nước, cơ thể mẫn cảm không ngừng co giật.
Hình Minh ôm cô ngồi trong lòng, 𝖍ô_п 𝐦ô_ï của cô, 𝖙h*ở ԁố*𝐜 hỏi: "Ѕ-ướп-ɢ không?"
Ý thức của Chu Tuệ vẫn còn đang hỗn loạn, cơ bản không nghe rõ anh đang nói gì, hai tay nhỏ yếu ớt vô lực treo sau gáy anh, Hình Minh 𝖍ô*𝐧 lên núm vú, từng chút đợi cô dịu lại, mới ⓗô.ⓝ lên môi cô: "Có phải nên đổi cách xưng hô không?"
Cô vẫn còn đang chìm trong cơn cao trào đỉnh điểm, đôi mắt ướt đẫm mơ màng, toát lên vẻ mê ly.
Hình Minh há miệng ngậm lấy 𝐧𝖌*ự*ⓒ sữa của cô gặm cắn, núm vú bị 𝐥❗.ế.𝖒 đến tê dại, cây gậy thô to kia của người đàn ông vẫn còn đang chôn sâu trong cơ thể, anh 🅱ấ●ц 𝖈●ⓗặ●† ⓜ·ô𝖓·ⓖ cô, ưỡn hông đ·â·m một cái, Chu Tuệ kịch liệt 𝐫.u.п ⓡ.ẩ.𝓎, cô nghe thấy Hình Minh hỏi thêm lần nữa: "Nên gọi anh là gì?"
"Hình Minh...." Cô bấu vào cánh tay của anh, giọng nói 𝖗⛎·ⓝ 𝓇·ẩ·y nức nở, "Sâu quá rồi, chỗ đó rát quá....."
Hai tay Hình Minh đỡ Ⓜ️ôn●ⓖ cô lên, sau đó đè mạnh xuống: "Gọi sai rồi."
Da đầu Chu Tuệ tê dại, cô lắc đầu 𝖗*𝐮*ռ 👢*ẩ*y 𝖇*ẩ*y, k-𝒽𝐨-á-❗ c-ả-𝐦 quá mạnh, cô choáng váng mất vài giây, mới nhớ ra mình nên gọi anh là gì.
"Ông xã....." Cô ôm chặt cổ anh, khóc hu hu, "Ông xã.... đừng mà... sâu quá..."
Hình Minh nằm ngửa về sau, khóa chặt eo cô, phần hông điên cuồng nhấp lên, Ⓜ️ôⓝ·g bị va đến đỏ bừng, hai bầu vú của Chu Tuệ rung lắc kịch liệt, mái tóc dài như rong biển bay phấp phới giữa không trung theo động tác ⓝ𝐡ấ_ⓟ 𝐧_𝐡_ô, cô lắc đầu như bị điên, miệng nức nở: "Ông xã.... đừng mà đừng mà aaaaaaa........"
Cô 𝓇*υ*n rẩ*𝐲 liên tục, nơi đó phun ra một dòng nước tiểu.
← Ch. 77 | Ch. 79 → |