Còn trêu ghẹo anh?
← Ch.67 | Ch.69 → |
Edit: Đậu
Chu Tuệ nằm trên giường, đầu óc choáng váng.
Trước mắt toàn là cảnh tượng bản thân 𝖉-â-𝐦 đ-ãп-g ngồi trên người của Hình Minh tự xoa nắn bầu ⓝɢự.🌜 sữa; cô há miệng t𝐡_ở 🅓_ố_c, cơ thể uốn éo lên xuống, âu yếm cây gậy cương cứng kia.
Mỗi khi tạm dừng, đều sẽ đổi lại được một cú nhấp mạnh của người đàn ông.
🎋𝖍ⓞá·𝒾 cả·𝖒 sung 💲ư.ớⓝ.🌀 chạy dọc khắp cơ thể, toàn thân cô co giật ôm chặt lấy cổ anh, nằm sấp trong lòng anh uốn éo trốn tránh gậy thịt đang ⓗⓤ_ռ_ⓖ ♓ăռ_g ra vào, người đàn ông nắm bắt cơ hội, giữ chặt bờ 𝖒ôп_ⓖ cô, ưỡn hông đ●â●ɱ thẳng vào, âm thanh ọp ẹp vang vọng bên tai, cô giống như bị ném vào biển lớn, xung quanh toàn tiếng ong ong.
Cô không nghe thấy tiếng la hét của mình, không nghe thấy tiếng rên khẽ 🌀ợ*❗ 🌜*ả*𝐦 của người đàn ông.
Cô chỉ nhớ mình 🦵-ê-п đ-ỉ-𝖓-h hết lần này đến lần khác, kh*𝖔á*1 𝐜ả*〽️ hoàn toàn nhấn chìm ý thức của cô, đến cuối cùng, cô hoàn toàn không nhớ rõ mình quay về giường bằng cách nào, càng không nhớ rõ mình ngủ thiếp đi từ khi nào, đợi khi tỉnh lại, đã là chín giờ tối.
Hình Minh ở ngay bên cạnh, ôm eo cô bằng một tay, nửa khuôn mặt của cô vùi trong 𝖓🌀ự●ⓒ anh, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ ổn định của anh.
Cô nhắm mắt lại yên tĩnh lắng nghe, vươn đôi tay Ⓜ️ả_ռ_𝐡 κh_ản_𝐡 ôm lấy eo anh từng chút một.
"Tỉnh rồi à?" Anh hô_п lên trán cô, trong phòng không mở đèn, trước mắt là một khoảng tối đen.
Cô "ừm" một tiếng, âm thanh ⓜ*ề*𝖒 〽️*ạ*❗, giống như đang làm nũng.
Hình Minh nhéo mặt cô: "Còn trêu ghẹo anh?"
Chu Tuệ ngơ ngác: "Em trêu ghẹo anh hồi nào chứ?"
Anh nắm tay cô đè trên đũng quần của mình, quái vật nơi đó như mới thức tỉnh, vừa nóng vừa cứng, gồ lên một khối.
Chu Tuệ: "......."
Cô trốn về phía sau, không đợi anh vươn tay kéo về, cô lại tự giác chui vào lòng anh, chọt chọt vào cơ bắp trước ng_ự_c anh nói: "Em đói rồi, trừ xúc xích ra, gì em cũng ăn được."
Hình Minh cười khẽ, kéo cô vào lòng ôm chặt: "Được."
Toàn thân cô không chút sức lực, chân mềm nhũn không đi nổi, Hình Minh bế cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, chân cô giẫm trên mu bàn chân anh, cả người ngửa về sau tựa vào lòng anh, hai người một thấp một cao đứng trước bồn rửa tay đánh răng rửa mặt, trong gương ánh mắt hai người chạm nhau, tiếp đến Hình Minh lót phía sau gáy cô rồi cúi người ⓗ●ô●ռ xuống.
Cái tư thế này rất kỳ cục, nhưng cô lại bất ngờ thấy thích, chỉ có điều hơi mỏi cổ, nhờ Hình Minh dùng tay đỡ mới 𝖍·ô·п được một hồi lâu.
Lúc thay quần áo, cô mở tủ đồ ra thì thấy, tất cả đều là áo sơ mi và quần tây thường cùng một màu sắc, chỉ có một chiếc váy duy nhất, cũng chỉ có khi ở nhà cô mới dám mặc, bởi vì ở một mình cô lo mặc ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ có Hình Minh ở bên cạnh, cô không chút do dự cầm chiếc váy mặc lên người, tuy nhiên, khoảnh khắc nhìn thấy bản thân mình trong gương, cô lại cởi chiếc váy ra.
Trên cổ toàn là dấu ♓ô·𝓃·.
Trước vùng ռ.gự.c trắng nõn trải đầy các vết ♓ô*𝓃 cắn.
Cô cầm chiếc áo sơ mi trắng lên, vừa mặt vừa xô đẩy Hình Minh đang đứng bên cạnh: "Tại anh cả đấy, em không thể mặc váy được nữa."
Giọng điệu hung dữ nhưng trên mặt chẳng có chút uy 𝐡1ế·🅿️ nào, ngược lại càng giống như đang làm nũng.
Hình Minh mỉm cười 𝖍_ô_𝓃 lên môi cô: "Được, tại anh."
Anh ôm cô vào lòng, đỡ ɱô𝖓-𝐠 cô giống như đang bế trẻ con, cô vẫn chưa mặc quần, quần lót ba góc màu trắng được in hoa văn cún con đáng yêu, bàn tay to của anh xoa nắn mô*𝖓*ℊ cô, ôm cô ngồi trên đùi mình tự tay mặc quần cho cô.
"Lát nữa em muốn ăn gì?" Anh hỏi.
"Trừ xúc xích ra." Cô rất nhạy cảm.
Hình Minh không nhịn được cúi đầu xoa tóc cô, trong giọng nói khàn khàn xen lẫn vài tiếng cười dễ nghe: "Chu Tuệ."
"Dạ?" Cô ngẩng đầu.
Anh ♓ô*𝐧 𝖒ô*𝒾 cô: "Có thể gặp lại em thật tốt."
← Ch. 67 | Ch. 69 → |