Không muốn gặp anh à?
← Ch.40 | Ch.42 → |
Edit: Đậu
Lúc Chu Tuệ nhận được điện thoại chạy ra ngoài thì trời đã tối muộn, Trương Phong Vũ trùm một chiếc chăn bông ngồi phía sau xe, sau khi dừng xe, Tống Duy Lượng bảo cậu ta xuống, nhưng cậu ta lại ngồi đó không chút động đậy.
Tống Duy Lượng cho cậu ta mượn điện thoại gọi người ra đón, ai mà có ngờ, cậu ta cầm điện thoại gọi cho Chu Tuệ.
Tống Duy Lượng kể sơ lược sự việc cho Chu Tuệ nghe, bỗng cô chợt hỏi: "Tại sao anh lại xuất hiện ở đó?"
Trong ánh mắt của cô toát ra vẻ hoài nghi và dò xét, Tống Duy Lượng bình tĩnh nói: "Có việc vừa khéo đi ngang qua."
Chu Tuệ gần như muốn thốt lên một câu.... Có phải Hình Minh gọi anh đến hay không, nhưng cô kìm nén lại, xoay đầu nhìn Trương Phong Vũ hỏi: "Cậu gọi tôi ra đây để làm gì?"
Vết máu trên mặt Trương Phong Vũ đã được lau chùi sạch sẽ, nhưng khóe miệng vẫn còn bầm tím, cổ áo toàn là máu, trên cổ còn có một đường vệt máu, đầu tóc rối nùi như tổ chim, trông vô cùng thê thảm.
Cậu ta vịn vào cửa để xuống xe, rồi đi đến trước mặt Chu Tuệ nói: "Bọn họ muốn giết tôi."
Toàn thân cậu ta run lẩy bẩy, không biết vì tức giận hay sợ hãi nữa, cậu ta đột nhiên ôm chầm lấy Chu Tuệ, "Suýt chút nữa tôi đã chết."
Chu Tuệ giãy giụa nhưng không thoát ra được cái ôm của cậu ta, Tống Duy Lượng đứng bên cạnh vươn tay lôi Trương Phong Vũ ra, giữ lấy bả vai của cậu ta đi vào trong: "Tôi đưa cậu về ký túc xá."
"Chu Tuệ!" Trương Phong Vũ hét lớn, "Cậu không được tin tên đó! Thằng đấy vừa nhìn đã biết chính là một kẻ điên! Kẻ điên sẽ giết người! Cậu không thể ở bên cạnh tên đó! Cậu chắc chắn là bị lừa! Cậu tin tôi đi! Tôi sẽ bảo vệ cậu!"
"Cậu bảo vệ bản thân mình trước đi." Tống Duy Lượng đè tay sau gáy cậu ta, áp giải cậu ta về ký túc xá.
Lúc Chu Tuệ đuổi theo hai người họ, cô quay đầu nhìn về phía cổng trường học, trên đường tối đen, chỉ còn lại những ánh đèn đường mờ ảo, không có chiếc xe bắt mắt, cũng không có bóng người bắt mắt.
Chu Tuệ dời tầm mắt đi, đuổi theo Tống Duy Lượng.
Chuyện bài viết còn chưa bắt đầu lên men đã bị Hình Minh xử lý sạch sẽ tận gốc, đến cả Trương Phong Vũ suốt ngày lảng vảng trước mặt Chu Tuệ tỏ tình, cũng phải lập tức thu dọn hành lý về nhà sau khi được trường cho nghỉ đông, có lẽ cậu ta đã gặp phải đả kích, nghe nói mỗi năm cậu ta luôn mở party, năm nay hiếm khi thấy cậu ta không có bất kỳ động tĩnh gì, mọi người tưởng rằng cậu ta tỏ tình bị từ chối nên chịu đả kích, đâu ai biết rằng, cậu ta bị kích thích bởi Hình Minh.
Nghe Phạm Hiểu Tình nói, trong nhà Trương Phong Vũ đã thuê mười mấy người vệ sĩ, bản thân cậu ta còn lén tập taekwondo ở nhà, cũng không biết kỳ nghỉ chưa tới hai tháng này có thể giúp cậu ta thay hình đổi dạng được hay không.
Vừa được nghỉ Chu Tuệ về nhà ngay, cô nghe lời không ra ngoài tham gia bất kỳ hoạt động nào, chỉ ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách, viết chữ, dạy em gái đọc truyện, hoặc học nấu vài món, nấu cơm chờ ba mẹ về ăn.
Tháng 11 trời liên tục đổ tuyết, vào những ngày Tết, trời đổ tuyết vô cùng dày.
Mùng 1 Tết, Chu Tuệ theo ba mẹ ra ngoài đi chúc Tết họ hàng, buổi tối lúc quay về, cô nhạy bén phát hiện trong phòng của mình có người, ba mẹ dẫn theo em gái đi siêu thị mua đồ, cô tự mình về nhà trước.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy trên giường có vết tích bị đè lên, nhà cô ở tầng ba, cửa sổ mở sẵn, có vài bông hoa tuyết từ bên ngoài bay vào, cô lùi về sau, mới lùi đến cửa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, chất giọng trầm ấm, mang theo ý cười khàn khàn.
"Không muốn gặp anh à?"
Chu Tuệ ngẩn người, cô mở đèn lên nhìn thử, người đàn ông đứng tựa vào vách tường, dáng người cao lớn hơi co lại, anh mặc một chiếc áo khoác lớn màu đen, cả khuôn mặt bị chiếc áo che đậy, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
Cô chạy ào qua ôm chầm lấy anh, vùi cả khuôn mặt vào hõm cổ anh.
"Muốn."
"Muốn vô cùng."
← Ch. 40 | Ch. 42 → |