Sâu quá…
← Ch.30 | Ch.32 → |
Edit: Đậu
Hoa huyệt 𝐦ề.m 〽️.ạ.ⓘ ẩm ướt bị giã đến mức nước chảy đầm đìa, Chu Tuệ không ngừng lắc đầu, cô ngửa cổ, trong miệng phát ra tiếng nức nở mơ hồ: "Hình Minh...hức..."
K*h*𝐨á*❗ 𝐜ả*ɱ sung 💲-ướn-ℊ xộc thẳng lên đầu, cô trợn mắt co giật, hai chân bởi vì cao trào không khỏi κ_ẹ_𝐩 𝐜𝐡_ặ_✞ vòng eo của người đàn ông, hai tay cô càng 🅱●ấ●ц 𝐜●♓ặ●† vào cánh tay anh.
Cô ngửa đầu về sau, sau khi hét lên một tiếng thật dài thì mềm nhũn ngã oặt vào lòng của Hình Minh như đã ngất xỉu.
Người đàn ông cúi đầu ⓗô·𝐧 lên mắt cô, xả nước rửa sạch cơ thể của hai người dưới vòi hoa sen, anh lấy một cái khăn bông trùm lên người cô, ôm cô đi về phòng, chỉ trong mười mấy mét ngắn ngủi, cô lại bị cắm đến cao trào, hoa huyệt co rút kịch liệt xoắn lấy cây gậy trong cơ thể.
Hình Minh nổi gân xanh nhảy bần bật, vừa đến phòng anh lập tức đè cô xuống giường, 𝒽●ⓤn●🌀 𝒽ă𝖓●𝖌 cắn Ⓜ️_ú_𝖙 cánh môi cô, bụng dưới giã vào trong cơ thể cô như phát điên.
"Nhanh quá..." Động tác này khiến Chu Tuệ cuồng dại, cô kéo tấm ga trải giường, ngửa cổ ⓡ*ê*п 𝓇*ỉ, 🎋-♓𝐨á-𝐢 c-ả-ɱ sung ş-ư-ớ-ռ-🌀 gần như sắp nhấn chìm cô, hai tay cô cào cấu loạn xạ trên lưng của Hình Minh, thậm chí cô còn cắn lên cổ anh, khóc lóc cầu xin anh, "Chậm một chút...Hình Minh...quá nhanh...hu hu..."
↪️ự●↪️ 𝖐●h0●á●ℹ️ tới vừa nhanh chóng vừa mãnh liệt, bụng nhỏ cô co giật khoảng bảy tám cái mới chịu dừng lại, ý thức chìm vào khoảng không ngắn ngủi, đầu óc cô giống như bị ai đó xóa sạch ký ức, tận một hồi lâu mà cô vẫn chẳng thể nào thoát ra khỏi dư âm của cơn cao trào.
Hình Minh cúi đầu 𝖍*ô*ⓝ lên môi cô, men theo hõm cổ 𝖑*ℹ️ế*m đến núm vú, anh ôm cô ngồi dậy, vừa 👢*❗*ế*𝖒 bầu vú, vừa ưỡn hông đâ_𝖒 chọc.
Vú thịt bay nhảy theo nhịp cắm rút, anh ngậm núm vú há miệng cắn Ⓜ️ú*ⓣ, tiếng Ⓜ️ú_✞ mát rõ mồn một 🎋_í𝒸_𝖍 t_h_íⓒ_♓ dây thần kinh của Chu Tuệ, cây gậy thô to ra vào liên tục, quy đầu hết lần này đến lần khác chọc vào miệng tử cung.
"Hình Minh...." Cô khóc lóc gọi tên anh, hai bàn tay ôm lấy cổ anh, giọng nói cũng trở nên 𝖗●⛎●n 𝖗ẩ●🍸, "Sâu quá...nơi đó...đau quá..."
"Ở đâu?" Hình Minh xoa bụng cô bằng một tay, tay còn lại đỡ eo cô, eo hông hơi động, khiến cả người cô 𝐫*𝖚*𝓃 r*ẩ*γ.
Cô điên cuồng lắc đầu, ôm chặt cổ anh 𝓇*ê*𝖓 𝓇*ỉ kêu một lát, đột nhiên cắn vào cổ anh, bụng nhỏ bắt đầu co giật, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét nghe như tiếng khóc: "Ahhhhhhhh..."
Eo hông Hình Minh trở nên tê dại vì bị kẹp, anh mạnh mẽ cắm thêm mười mấy cái vào trong cơ thể cô, rồi đột ngột r·ú·𝐭 r·🔼 bắn trên bụng cô.
Chu Tuệ ngã nằm xuống giường, mệt đến mức không còn sức để động đậy, chỉ biết há miệng т_h_ở 𝖉_ố_𝐜.
Hình Minh lấy khăn giấy qua lau chùi cho cô, vươn tay lau đi giọt nước mắt sinh lý trên mặt cô, anh cười hỏi: "💰ư-ớ-𝖓-ɢ không em?"
Chu Tuệ khịt mũi gật đầu, đầu cô còn choáng váng, nhưng tay vẫn bám chặt vào cánh tay anh không chịu buông.
Hình Minh cúi đầu ♓ô*ⓝ xuống, men theo cánh môi 𝖍ô-ռ đến lỗ tai cô, anh tách đùi cô ra, đỡ cây gậy cương cứng thọc vào lần nữa.
"Tự mình động đi." Anh ôm cô trở mình, để cô ngồi trên người anh.
Cái tư thế này khiến gậy gộc 𝖈-ắ-ⓜ và-𝑜 càng sâu hơn, Chu Tuệ cảm giác như da đầu của mình đang dần mất đi cảm giác, hai tay cô chống trên vòm ռ*g*ự*↪️ rắn chắc của người đàn ông, cô ⓒ·ắ·𝖓 𝐦·ô·1 động vài cái thì 𝖐íc.𝐡 ✞♓.í↪️.ⓗ đến nhũn người.
Hình Minh xoa nắn cặp mô_𝓃_𝐠 đầy đặn của cô, bụng dưới nhấp lên trên, giọng nói khàn khàn gợ_ⓘ ⓒả_〽️: "Động cho anh xem nào."
Đôi mắt phủ đầy tình dục của anh nhìn chăm chú khiến toàn thân Chu Tuệ trở nên nóng rực, cô vịn vào cơ bụng của anh, dùng tư thế ngồi cưỡi này uốn éo trên người anh, cây gậy cắ*m v*à*ⓞ quá sâu, mỗi khi cô động một lần luôn sẽ phát ra tiếng 𝖗ê_𝐧 𝐫_ỉ mê người.
Hai bầu vú như hai quả đào nương theo động tác của cô mà bay nhảy lên xuống.
Ánh mắt cô mơ màng nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm khi 𝐥ê-ռ đỉ𝓃-h đỏ bừng như phát sốt, hàm răng trắng tinh cắn chặt cánh môi đỏ tươi, cô nhíu mày, nhìn anh với biểu cảm như sắp khóc đến nơi.
Hình Minh chịu đựng chưa tới một phút thì trở mình đè cô xuống giường, kéo chân cô gác trên vai mình điên cuồng cắm 𝓇_ú_✞ 𝓇_𝐚 vào.
Lực đạo của anh quá mạnh, Chu Tuệ chỉ biết la hét, khóc khàn cả giọng: "Hình Minh...ahhhhhh...Hình Minh...đừng mà...ahh ahh ahh...cầu xin anh...hu hu ahh....."
Bụng cô căng cứng, hai tay nắm mái tóc dài của mình khóc lóc đáng thương.
Tiểu huyệt sau khi cao trào vẫn đang co rút kịch liệt, Hình Minh bị kẹp đến nổi xương cụt tê dại, trên cổ phủ đầy gân xanh, cơ bắp trên hông đều đang rục rịch, anh thả chân cô xuống, nắm lấy hai tay cô đè ở hai bên hông mười ngón đan nhau, anh mạnh mẽ cắn ɱ*ú*t môi cô, ưỡn hông cắm thêm vài chục cái vào trong cơ thể cô không chịu ngừng nghỉ.
Chu Tuệ cắn lên cổ, yết hầu anh như phát điên, hàm răng của cô va vào yết hầu của anh, thậm chí như thế càng κí𝖈.𝐡 ⓣ.ⓗí.↪️.ⓗ anh hơn, anh giữ cằm cô đè cô xuống giường, cúi đầu 𝖍ô-𝖓 cô, giọng nói khàn đặc như rót đầy cát đá.
"Lát nữa cho em cắn đủ."
← Ch. 30 | Ch. 32 → |