Hu hu…
← Ch.19 | Ch.21 → |
Edit: Đậu
Hình Minh ôm cô đi đến ghế sô pha, lấy một túi xúc xích từ trong tủ lạnh, xé vỏ đưa đến trước mặt cô.
Chu Tuệ vừa đói vừa mệt, cô há miệng cắn, vì ăn quá vội nên không cẩn thận cắn trúng ngón tay anh, đầu lưỡi hồng hào cọ qua khớp tay, để lại một vệt nước bọt ẩm ướt dính dính.
Hình Minh rút cây xúc xích trong tay về, cúi người đè xuống ♓.ô.ⓝ cô, cuốn miếng xúc xích cô vừa cắn vào trong miệng mình, Chu Tuệ vươn đầu lưỡi cướp lại, nhai nuốt từ tốn.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông đỡ ɱôn_🌀 ôm cô lên, để cô ngồi trên người mình, sau đó hơi nhổm một chân dậy, cây gậy ↪️-ắ-ɱ ν-à-𝐨 trong lần nữa.
Chu Tuệ ngửa cổ 𝖗●⛎●п 👢●ẩ●ÿ 𝐛ẩ●ⓨ, hai bàn tay nhỏ nhắn ôm cổ anh há miệng 𝐭h●ở 𝖉ố●𝐜, cô bị trướng đến mức muốn khóc, dù đã 🌜ắ_𝓃 𝖒ô_ℹ️ nhưng vẫn không thể kìm nén được tiếng rên trong cổ họng, cô cúi đầu cắn lên cổ anh, tiếng rên nghẹn ngào văng vẳng bên tai của người đàn ông, mang ý tứ cầu xin: "Hình Minh..."
Một tay anh đỡ eo cô, một tay nhào nặn vú thịt căng tròn, anh nghiêng đầu ngậm lấy môi cô cắn 𝖒.ú.𝖙 một cách mãnh liệt, eo hông điên cuồng đ_â_〽️ ν_à_ⓞ, trong không khí vang vọng âm thanh bốp bốp vô cùng ԁ_â_〽️ mỹ.
Chu Tuệ nắm tóc anh, nước mắt giàn giụa, người đàn ông gặm cắn hai khối thịt trước ռɢự-↪️ trong miệng, ngón tay thì siết lấy Ⓜ️ô●п●𝐠 của cô nhấc lên, dưới hông mạnh mẽ đâ_Ⓜ️ 𝐯à_𝑜, hết ra rồi vào khiến Chu Tuệ bịt chặt miệng khóc nấc lắc đầu: "Hu hu..."
𝒞*ự*🌜 𝖐♓𝑜*á*❗ đến vừa nhanh chóng vừa mãnh liệt, Chu Tuệ cắn lên cổ anh co giật một hồi lâu, hoa huyệt co rút từng cơn khiến Hình Minh ăn đau rên khẽ vài tiếng, tiếng 𝖙♓-ở ⓓ-ố-𝒸 cực kỳ 𝖌.ợ.❗ ⓒ.ả.ɱ.
𝒟â●Ⓜ️ dịch dính nhớp chảy xuống ghế sô pha, Hình Minh ôm Chu Tuệ đứng dậy, cánh tay luồn qua khuỷu chân cô, giữ chặt vai cô, ôm cô đứng giữa không trung cắm rút điên cuồng.
Chu Tuệ cảm giác bản thân sắp bị chơi 𝖈.𝒽.ế.ⓣ, cơn ⓚ.h.🅾️á.𝐢 ↪️.ả.ⓜ khó nói thành lời khiến cô muốn hét lên, cô không thể tự dùng tay bịt miệng của mình, chỉ đành cắn chặt đôi môi, nhưng vẫn phát ra tiếng nức nở khó chịu.
Anh cắm rút vừa nhanh vừa mạnh, cây gậy hết lần này đến lần khác đ·â·ɱ ✅·à·⭕ nơi sâu nhất, miệng tử cung bị khai phá, hoa huyệt nóng ấm tiết ra rất nhiều ԁâ*〽️ dịch, vách thịt quen với sự ❎-â-𝖒 п-𝖍-ậ-𝖕 của đồ vật to lớn này từ lâu, ngoan ngoãn cắn Ⓜ️*ú*ⓣ nó, dung túng để nó 𝒸ắ●ⓜ νà●o nơi sâu nhất.
Cơ thể Chu Tuệ bắt đầu г●υ●𝐧 ⅼ●ẩ●🍸 🅱ẩ●y, cô cắn lên mu bàn tay của mình, từ trong miệng phát ra tiếng 𝓇ê-ⓝ r-ỉ mang theo chút nghẹn ngào, bụng căng trướng khó chịu, một dòng nước tiểu bắn ra ngoài một cách Ⓜ️·ấ·ⓣ 𝐤ïể·m s🅾️·á·т, róc rách chảy xuống sàn nhà.
Cuối cùng Hình Minh cũng chịu thả cô xuống, Chu Tuệ nằm oặt xuống ghế sô pha, còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở, cổ chân đã bị người đàn ông kéo về phía sau, Hình Minh đè xuống eo cô, 𝐜ắ●𝐦 𝐯●à●🅾️ từ phía sau.
Tư thế này khiến cây gậy dữ tợn kia vào càng sâu hơn, Chu Tuệ cảm giác như mình vừa bị đâ-Ⓜ️ xuyên qua, tận một lúc lâu vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, da đầu tê dại, trong đầu lóe lên từng tia ánh sáng trắng, 🎋*𝒽ⓞá*ı 𝒸*ả*ⓜ như một dòng điện lưu men theo xương cụt tháo chạy khắp nơi, hai tay cô loạn xạ chụp lấy cái gối tựa lưng nhét vào trong miệng, dùng răng cắn chặt, trong cổ họng phát ra tiếng khóc mơ hồ.
Chu Tuệ không nhớ mình ngủ thiếp đi từ khi nào, cô còn chẳng mơ thấy hai ⓣ𝒽·ⓘ 🌴·𝒽·ể mà mình vừa nhìn thấy vào ban sáng, trong giấc mơ chỉ có Hình Minh, anh ôm bả vai cô nói: "Có lớn hay không, cậu hỏi cô ấy đi."
Cảnh tượng xoay chuyển, anh đè cô trên ghế sô pha lật tới lật lui mà 𝒸-ắ-m 𝖛-à-𝖔.
Cô nghe thấy âm thanh vải vóc xé rách, chiếc ga giường đã bị cô xé hỏng, cô còn nghe thấy tiếng bản thân mình cắn 𝓃●ℊó●𝖓 ⓣ●@●🍸 𝖗●⛎●п ⓡẩ●𝐲 nghẹn ngào, cuối cùng là tiếng †_ⓗ_ở 𝖉_ố_𝒸 ɢ●ợ●ℹ️ 𝖈ả●〽️ của người đàn ông khi 🅱️ắ*n †*ⓘռ*𝖍.
Anh cúi đầu ♓ô-𝐧 lên tấm lưng trần của Chu Tuệ, rồi lật người cô, cắn lên đôi môi cô.
Anh nói: "Chu Tuệ."
"Em không nên trêu chọc tôi."
← Ch. 19 | Ch. 21 → |