← Ch.0615 | Ch.0617 → |
CHƯƠNG 616
Mẹ đang khóc.
Anh khóc nói: "Mẹ, chờ đến khi con trưởng thành, con nhất định sẽ báo thù rửa hận."
Mẹ bỗng nhiên xoay người lại quỳ trước mặt anh, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng, còn không ngừng dập đầu: "Bác Thần, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con, là mẹ vô dụng, là do mẹ vô dụng. Mẹ không xứng đáng làm mẹ của con, mẹ không phải là một người mẹ tốt, mẹ thật sự xin lỗi con…”
Vương Bác Thần phát run cả người, đôi mắt nóng rát nhìn lòng bàn tay đang nhỏ máu của mình, anh gầm nhẹ: "Mẹ, Bác Thần đã trưởng thành, con nhất định sẽ khiến bọn họ trải qua cái khổ gấp trăm gấp nghìn lần những gì mà chúng ta đã chịu đựng."
"Con sẽ để cho những người từng bắt nạt mẹ trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng của hai mẹ con chúng ta, con muốn để Lưu Tư Kì có thể nếm được mùi vị năm đó, con muốn khiến bọn họ từng bước từng bước đi đến tuyệt vọng, cho bọn họ nếm thử địa ngục trần gian có mùi vị gì."
"Đợi đến tiết thanh minh, chính là sinh nhật của ông già đáng chết nhà họ Vương, đến lúc đó, con trai sẽ dùng nhà họ Vương để cúng bái mẹ."
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Vương Bác Thần tưởng là mẹ vợ đã về, anh liền điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
Mở cửa ra, Vu Chiến đứng ở bên ngoài.
Vu Chiến bịch một tiếng quỳ dưới đất, lấy một con dao sắc bén từ trong ngực ra, nặng nề nói: "Vương thần y, là do tôi hồ đồ, tôi khốn nạn, tôi không nên nghe lời Lưu Tư Kì mà đối phó với ngài. Ngài đã cứu ba tôi, thiếu chút nữa tôi đã hại công ty Hoa Nguyên, tôi không phải là người."
"Vu Chiến tôi không phải là người vong ơn bội nghĩa, tôi đến đây bồi tội, hi vọng ngài có thể cho tôi cơ hội lần này. Cánh tay này, tôi sẽ đưa cho Lưu Tư Kì, từ đây đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Vương."
Nói xong, Vu Chiến bỗng nhiên chặt đi cánh tay trái của mình.
"Cái gì? Vu Chiến lại dám không nghe lời tôi, dám phân rõ mối quan hệ với nhà họ Vương?"
Biết được tin tức này, Lưu Tư Kì tức giận thiếu chút nữa là đã nhảy dựng từ trên ghế sofa.
Vu Chiến chính là nhân vật chủ chốt mà bà ta đã phái đến thành phố Hà Châu để phong sát công ty Hoa Nguyên, vậy mà bây giờ Vu Chiến lại phản bội bà ta.
Điều này khiến bà ta cảm thấy như bị người ta tát một cái thật mạnh vào mặt.
"Chủ mẫu, đây là của Vu Chiến đưa tới."
Kim Nguyên cẩn thận đặt cái hộp lên trên bàn, giọng nói lạnh lùng: "Tôi thấy Vu Chiến thật sự muốn chết, lại dám phản bội chủ mẫu."
Lưu Tư Kì quơ tay ném cái hộp xuống đất, bên trong lại rơi ra một cánh tay dọa bà ta hét toáng lên.
"Chủ mẫu, ngài không sao chứ?"
Kim Nguyên vội vàng nhặt cái tay kia lên cất đi, cắn răng nói: "Vu Chiến đúng là to gan, lại dám dùng cách này để biểu hiện sự phản bội của ông ta, đúng là muốn chết rồi. Chủ mẫu, nhất định không thể bỏ qua cho nhà họ Vu.
Lưu Tư Kì hoảng hồn không thôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao Vu Chiến lại dám phản bội tôi, chẳng lẽ ông ta không biết sớm muộn gì dã chủng đó cũng sẽ bị tôi chơi chết à. Giỏi, giỏi lắm, Vu Chiến gan to bằng trời, thế mà lại có thể thông đồng với tên dã chủng kia… Kim Nguyên, ông đi tiêu diệt nhà họ Vu cho tôi, không cho ông ta một bài học dạy đời, ông ta thật sự cho rằng Lưu Tư Kì chúng ta dễ trêu chọc. Còn nữa, ông kêu cháu trai Lưu Tuấn đến Hà Châu, tôi muốn xem tên dã chủng kia có thể gây ra chuyện gì."
← Ch. 0615 | Ch. 0617 → |