Ngoài dự liệu
← Ch.074 | Ch.076 → |
Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì đau đớn mà nhăn lại, Mẫn Thiên Hữu hận không thể đánh chính mình một cái tát, hắn vừa mới làm gì vậy?
"Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện!" Nghe nàng kêu lên đau đớn, trái tim hắn đã muốn ngừng đập rồi, đau ở trên người nàng, so với trên thân thể hắn còn làm hắn đau lòng gấp vài trăm lần.
Mẫn Thiên Hữu cầm lấy Tây phục của mình phủ lên người Vân Hi, sau đó liền ôm nàng rất nhanh vọt vào thang máy.
"Tránh ra!" Luôn luôn ở trước mặt mọi người nói năng cử chỉ đều tao nhã, giờ đây Mẫn Thiên Hữu phá lệ hướng về mọi người phía trong đại sảnh rít gào, mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại biểu tình thứ hai trên mặt tổng giám đốc băng sơn của họ, nhưng khi nhìn đến trong lòng Mẫn Thiên Hữu đang ôm là Vân Hi, mọi người lại đồng loạt trợn tròn mắt.
"Tránh ra!" Mẫn Thiên Hữu không có kiên nhẫn hướng về thân người đang đứng ở trước mặt mình rống giận, khi ngẩng đầu đã đến khuôn mặt người kia như trời đông giá rét của tháng mười hai, tức giận đang ẩn nhẫn đã giảm rồi vài phần.
"Ta nên nói các người đây là đang làm cái gì?" Mẫn Bác Luân đột nhiên xuất hiện ở Thiên Thừa, quả thật là ngoài dự kiến của mọi người, vốn dĩ đại sảnh huyên náo, bởi vì ánh mắt lạnh lùng của Mẫn Thiên Hữu mà thức thời tản ra.
"Ba, Vân Hi bị ngã, con đưa cô ấy đến bệnh viện!" Mẫn Thiên Hữu không nghĩ tới Mẫn Bác Luân sẽ xuất hiện ở đây, mà hắn lại không nghĩ Mẫn Bác Luân sẽ phản đối, một lòng thầm nghĩ muốn giảm bớt đau đớn cho Vân Hi.
Bụng lại một trận quặn đau làm cho Vân Hi thiếu chút nữa thở không nổi, trên trán chảy đầy mồ hôi, khi nghe đến thanh âm Mẫn Bác Luân đột nhiên xuất hiện, nàng mới biết được, nàng hiện tại cái dạng này lại cùng Mẫn Thiên Hữu cùng một chỗ, tình hình đặc biệt lúc ấy sẽ làm cho ông ấy hiểu lầm.
"Cô ta có yếu ớt như vậy sao?" Mẫn Bác Luân nhìn hai người duy trì tư thế ám muội, trong mắt lửa giận càng lớn, quỷ đều nhìn ra được, Lăng Vân Hi quần áo không chỉnh tề còn khoác tây phục của Mẫn Thiên Hữu, vừa rồi sẽ là một màn kinh lệ như thế đây?
"Anh bỏ tôi xuống!" Vân Hi nhận thấy ánh mắt sắc bén của Mẫn Bác Luân, liền từ trên bả vai Mẫn Thiên Hữu bước xuống, sợ hãi nhìn về phía Mẫn Bác Luân, nhỏ giọng gọi, "Ba!"
"Tất cả đều đi lên cho ta!" Mẫn Bác Luân một tiếng đều chứa mười phần rống giận, đi chặn giữa hai người, trực tiếp hướng đến thang máy.
Mẫn Thiên Hữu lại như không nghe thấy, muốn một lần nữa ôm lấy Vân Hi đi ra ngoài, nhưng bị nàng thối lui, "Tôi không sao, đã không đau rồi, Ba giống như là hiểu lầm cái gì rồi, chúng ta nên đi thôi!"
"Không được, em vừa rồi kêu đau như vậy, tôi đưa em đi bệnh viện!" Mẫn Thiên Hữu lo lắng, hiện tại trong mắt hắn, cô gái này đã quan trọng vượt qua cả Mẫn Bác Luân rồi!
"Anh đừng lại làm cho tôi khó xử, tôi van anh!" Vân Hi đem trên người áo khoác đưa đến trong tay hắn, sửa soạn nhanh quần áo vừa rồi bị hắn làm loạn, cũng là dùng ánh mắt cầu xin nhìn Mẫn Thiên Hữu.
Nứớc mắt của nàng giống như kim đâm vào lòng hắn, làm cho hắn thống khổ, nhưng cự tuyệt không được khẩn cầu của nàng.
Vân Hi một bàn tay ôm bụng xoa xoa một chút, liền theo sau Mẫn Bác Luân đi vào thang máy, Mẫn Thiên Hữu nhìn bóng dáng quật cường của nàng, trong lòng lại là một trận ảo não.
← Ch. 074 | Ch. 076 → |