Truyện:Thần Bí Chi Tinh - Chương 06

Thần Bí Chi Tinh
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Anh tìm được rồi?" Vọng Nguyệt Tinh Dã hỏi.

Gia Cát Tung Hoành gật gật đầu, sáu người họ đang chat với nhau từ các nơi.

"Hắn rốt cuộc trốn ở đâu?" Diêm Quýnh hỏi.

Từ sau sự kiện ở Nhật Bản lần đó, họ đều tản ra, hành tung càng thêm ẩn mật, nhưng sáu người đều đã sắp xếp ổn thỏa cho người nhà, tùy thời chuẩn bị phản kích. Tình hình giống như khi có nhiệm vụ ở Bắc Đẩu Thất Tinh trước kia, điều khác biệt duy nhất là lúc này họ chẳng những thiếu Thiên Xu, thậm chí kẻ địch rất có thể chính là Thiên Xu...

"Hắn trốn ở tổng bộ tập đoàn Hắc Ảnh." Hắn đẩy kính mắt.

"Tập đoàn Hắc Ảnh là gì?" Đoàn Duẫn Phi ngạc nhiên hỏi.

"Là một tổ chức ngầm cung cấp hàng cho phần tử khủng bố." Thạch Dật trả lời.

"Vậy vì sao chúng lại có người biết tư liệu về chúng ta? Người đó... có ý đồ gì?" Địch Kiếm Hoài nhăn mặt.

"Vấn đề này tạm gác lại, có tin khác quan trọng hơn cần các cậu biết.." Mặt Gia Cát Tung Hoành có chút khác thường.

"Tin gì? Chẳng lẽ kẻ giống Thiên Xu đó là người của tập đoàn Hắc Ảnh?" Vọng Nguyệt Tinh Dã hỏi.

"Cậu nghĩ ra nhanh thật, Vọng Nguyệt." Gia Cát Tung Hoành nhìn hắn, nghĩ tiểu tử này quả nhiên thông minh.

"Anh nói hắn là người của tập đoàn Hắc Ảnh?" Đoàn Duẫn Phi kinh ngạc không thôi.

"Nghĩa là gì?" Thạch Dật cau mày.

"Nghĩa là tập đoàn Hắc Ảnh nhằm vào chúng ta, không biết bằng cách nào chúng đã có được tư liệu về Bắc Đẩu Thất Tinh, sai người ngụy trang thành Thiên Xu, muốn chúng ta mắc câu." Diêm Quýnh lớn tiếng kết luận.

"Nhưng tư liệu về chúng ta rất ẩn mật, tuyệt đối không thể có những người khác biết, không phải sao?" Địch Kiếm Hoài phản bác.

"Đúng, mọi người có liên quan đều đã chết, chỉ còn lại sáu người chúng ta." Thạch Dật nói.

"Có lẽ là bảy." Vọng Nguyệt Tinh Dã nói.

"Ý cậu là Thiên Xu?" Đoàn Duẫn Phi nhíu mày.

"Thức tỉnh đi Vọng Nguyệt, Thiên Xu đã chết!" Diêm Quýnh nhắc nhở.

"Bắc Cực Tinh... chính là Thiên Xu..." Vọng Nguyệt Tinh Dã vẫn kiên trì.

"Hắn suýt đã cho nổ chết con cậu và mọi người, cậu còn nghĩ hắn là lão đại?" Đoàn Duẫn Phi giận dữ mắng.

Mặt Vọng Nguyệt Tinh Dã hơi tái, hắn còn khiếp sợ về chuyện hôm đó, nhưng trực giác mách bảo người kia không phải cải trang.

"Tôi biết hắn không có ý tốt, nhưng tôi dám khẳng định hắn chính là người phục chế tôi nhìn thấy trong mộ... Vì tuyệt đối không ai có thể làm ra hình người giống như đúc chỉ trong hai năm."

"Nhưng vụ nổ..." Diêm Quýnh nói.

"Diêm Quýnh, trực giác của Vọng Nguyệt có lẽ là đúng, sau vụ nổ chúng ta vẫn chưa tìm được mảnh vỡ của khoang sinh dưỡng chứa người phục chế." Gia Cát Tung Hoành rốt cục mở miệng.

"Tung Hoành, ngay cả anh cũng cho rằng Bắc Cực Tinh là Thiên Xu?" Diêm Quýnh ngạc nhiên.

"Tôi cho rằng... Có kẻ trộm bản phục chế của Thiên Xu, nhưng não hắn... có lẽ đã bị đổi." Gia Cát Tung Hoành phỏng đoán.

"Cái gì?" Những người khác đều biến sắc.

"Nên ở mặt nào đó hắn không phải Thiên Xu." Gia Cát Tung Hoành nói.

Mọi người đều hiểu ý hắn, Thiên Xu chân chính đối với họ chính là bộ não, mà không phải thể xác, nếu mất đi não, Thiên Xu đã không còn là Thiên Xu.

"Nên chỉ cần xác định hắn không phải Thiên Xu, chúng ta không cần nương tay, phải không?" Diêm Quýnh nói.

Lòng mọi người nặng nề, tuy bất đắc dĩ, nhưng đều ngầm đồng ý, vì họ tuyệt đối không cho phép kẻ chỉ có thân xác Thiên Xu vấy bẩn Thiên Xu trong lòng họ.

"Nhưng tìm hắn kiểu gì?" Địch Kiếm Hoài lại hỏi.

"Không cần chúng ta tìm hắn, hắn nhất định sẽ tìm đến chúng ta." Gia Cát Tung Hoành cười lạnh, "Người lập trang web kia hẹn chúng ta gặp mặt."

"Cái gì? Hắn hẹn gặp mặt? Ở đâu?" Diêm Quýnh vội hỏi.

"Ở đảo Bắc Cực Tinh." Gia Cát Tung Hoành vừa nói ra địa điểm, mọi người đều biến sắc.

"Kẻ này biết mọi thứ về chúng ta, nhưng chúng ta lại không biết hắn là thần thánh phương nào..." Thạch Dật kinh sợ.

"Phải, dù hắn là ai, cũng không thể lưu lại." Gia Cát Tung Hoành cũng hiểu được người này tuyệt đối không thể là "bạn".

"Vậy chúng ta nên làm gì?" Diêm Quýnh hỏi.

"Chúng ta cũng nên chuẩn bị "về nhà", tổng vệ sinh đón khách." Gia Cát Tung Hoành cười lạnh.

*****

Đường Diệp nhìn Ứng Hủ Sinh chằm chằm, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Vừa mới, hắn còn lao về cô như mãnh thú, chỉ trong nháy mắt đã ngừng lại, hắn đột nhiên trở nên im lặng thâm trầm, tuy rằng còn đè trên người cô lại không làm gì cả, chỉ lẳng lặng, cháy bỏng nhìn cô...

Cô khẽ run dưới ánh mắt hắn. So với công kích cuồng bạo, ánh nhìn chăm chú càng làm cô khó mà ứng phó, giờ khắc này, cô đoán không ra hắn nghĩ gì, chỉ cảm thấy hô hấp quẫn bách, trái tim suýt vỡ vụn lại dần khôi phục từng chút một.

Cơ hồ lâu như một thế kỷ, hắn mới chậm rãi dùng ngón tay chải nhẹ mái tóc cô bị hắn làm rối loạn. Cô nín thở nhìn hắn, không phát ra chút thanh âm. Hắn đột nhiên cúi đầu hôn cô, cô muốn tránh ra, nhưng hắn lại ôm mặt cô, hôn càng sâu.

Cô nên phản kháng nhưng lại bất lực, vì cách hôn ôn nhu của hắn làm người ta say đắm, cắn nuốt sức phòng ngự của cô.

Ứng Hủ Sinh chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như vậy, dòng điện tê dại từ môi cô truyền tới toàn thân hắn, thân thể mềm mại và hương thơm từ cô làm hắn căng cứng, tim đập gia tốc. Hắn càng lúc càng kích động, vừa hôn cô vừa kéo khóa lễ phục của cô.

Cô vô thức kháng cự, nhưng vẫn để hắn cởi váy và áo lót, lộ ra bầu ngực mê người.

Hơi thở của hắn rối loạn, thân thể không tỳ vết của cô làm tâm tình hắn cuồng dã hơn, hắn kìm lòng không đậu, nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa kia.

"A..." Toàn thân cô run lên, hoảng sợ vì kích thích khó mà diễn tả này.

Hắn trầm mê trước ngực cô, cô cắn môi muốn làm mình thanh tỉnh, chỉ tiếc lửa tình mãnh liệt càng cháy càng mạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cô, khóe miệng hơi nhếch, thừa dịp cô ý loạn tình mê, vén làn váy bên dưới, vuốt ve dọc theo chân cô lên trên.

Khi tay hắn chạm tới bộ phận tư mật của cô, cô hít một hơi, lý trí rốt cục chiến thắng cảm tình, chặn hắn lại, run giọng nói: "Đừng mà..."

Hắn làm ngơ, một tay chặn hai tay cô, một tay tiếp tục chơi đùa hoa tâm ẩm ướt non mềm.

"Đừng! Buông ra! Buông ra!" Cô dùng hết sức giằng tay ra, quờ quạng đầu giường, chợt đụng tới một vật cứng dưới gối, đó là một khẩu súng!

Cô không kịp nghĩ, chĩa súng vào trán hắn, quát "Dừng tay!"

Ứng Hủ Sinh ngồi dậy, nhướn mày, gương mặt có chút kinh ngạc.

"Tôi tưởng hai ta có chung cảm giác..." Hắn nhìn chằm chằm cô, lẩm bẩm.

"Đứng lên! Xuống giường!" Cô thở gấp, nhưng ánh mắt đã khôi phục trấn tĩnh.

"Cẩn thận một chút, Đường Diệp, đạn không có mắt đâu." Hắn cảnh cáo, vẫn xuống giường theo ý cô.

Cô vẫn chĩa súng vào hắn, tay kia vội vàng sửa sang lại lễ phục bị đẩy xuống tận eo. Nhưng một tay dù sao vẫn khó mặc quần áo, lúc kéo áo lại làm cho bầu ngực như ẩn như hiện, làm lòng Ứng Hủ Sinh nhộn nhạo.

"Cần tôi giúp không?"

"Anh không được nhúc nhích!" Cô quát khẽ.

Hắn nhún vai. Cô nhanh chóng kéo váy lên, tạm thời che đậy cảnh xuân lộ ra ngoài, tâm tình cũng ổn định hơn.

"Gần mặc thì đen, quả nhiên anh đã lây bệnh dâm từ Sarett, biến thành một con thú!" Cô mắng.

"Tôi chỉ có cảm giác với người đặc biệt."

"Vậy sao? Cái gọi là "đặc biệt" hẳn không ít." Cô chế nhạo.

"Nghe có vẻ như cô đang ghen." Hắn cười khẽ.

Cô giật mình, lập tức nói: "Anh đừng hiểu lầm..."

"Tôi có thể không hiểu lầm sao? Vừa rồi cô cũng có phản ứng với tôi, không phải sao? Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ đè nén của cô thật dễ nghe..."

"Câm mồm!" Cô xấu hổ ngăn lại.

"Phản ứng thân thể không có gì phải ngại." Hắn thích nhìn dáng vẻ xấu hổ thất thố của cô.

"Đủ rồi! Đừng nữa nói, giờ hãy đi theo tôi, Ứng Hủ Sinh." Cô nghiêm khắc ra lệnh.

"Đi theo cô? Đi đâu?"

"Đi gặp Bắc Đẩu Thất Tinh, tới một nơi có thể làm anh nhớ ra mọi chuyện."

"Cô cho là cô có thể thoát?" Hắn nói.

"Có anh làm con tin, không ai dám ngăn cản."

"Nhưng cô xác định tôi sẽ đi theo cô?" Hắn lại gần cô, không chút kiêng kị súng trong tay cô.

"Đúng vậy." Cô mạnh miệng, lòng lại không có phần thắng.

"Đừng lừa mình dối người, Đường Diệp, bản thân cô cũng rõ, cô không phải đối thủ của tôi." Hắn tới trước mặt cô, cố ý để họng súng chĩa ngay trước ngực, cuồng vọng cười.

"Tôi sẽ nổ súng đấy." Cô trừng mắt.

"Nổ đi!" Hắn khiêu khích.

"Anh..." Mặt cô tái nhợt.

"Sao không bắn? Cần tôi trả lời giùm không?" Hắn cười đắc thắng.

Cô ngạc nhiên nhìn ánh mắt hiểu rõ của hắn. Hắn... đã biết! Biết tâm tư tình cảm cô dành cho hắn...

"Có thể hao hết tâm tư trà trộn vào tập đoàn Hắc Ảnh, lấy danh nghĩa bác sĩ chăm sóc tôi... Tôi nghĩ đáp án chỉ có một –"

Đừng nói! Cô kêu to trong lòng, một khi bị hắn vạch trần, cô sẽ vạn kiếp bất phục...

Như nghe được tiếng lòng cô, hắn không nói thêm nữa, thần sắc đắc ý phút chốc bị chút nhu tình thay thế.

"Đứa ngốc..." Hắn than nhẹ, ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi trắng bệch của cô. Cô quên cả giãy dụa, cô đã quá mệt mỏi, không muốn chống cự lại con tim mình nữa...

Cô không còn phòng bị làm hắn suýt không kìm lòng được, nhưng thời cơ không thích hợp, huống hồ nếu còn hôn nữa, kế hoạch của hắn có lẽ sẽ hỏng hết.

Ứng Hủ Sinh buộc mình tỉnh táo, vuốt má cô, đột nhiên cười, "Nên làm chính sự thôi, Đường Diệp, diễn xong vở kịch đã."

Cô còn chưa hiểu ý hắn, hắn đã đoạt súng, tự bắn vào cánh tay mình, "pàng", viên đạn sượt qua da hắn, máu lập tức thấm ra.

"Anh..." Cô nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn... Hắn đang làm gì?

Hắn trả súng cho cô, nghiêm mặt nói: "Cầm lấy, áp giải tôi ra ngoài."

Cô cầm súng, ngơ ngác nhìn hắn, tay bất giác run rẩy.

"Tôi không sao, đừng lo, đi mau, làm theo kịch bản của cô, dùng tôi làm con tin rời khỏi đây."

Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, tạm thời áp chế sầu lo, dí súng sau lưng hắn.

Đúng lúc này, Tank phá cửa xông vào, gấp gáp kêu: "Đã xảy ra chuyện gì..." Hắn chưa dứt lời đã ngây dại, Bắc Cực Tinh lại có thể bị thương, còn bị Đường Diệp chĩa súng uy hiếp?

"Đưa chìa khóa xe cho tôi, Tank." Đường Diệp lạnh lùng quát.

"Thiếu gia, cậu không sao chứ?" Tank sốt ruột nhìn Ứng Hủ Sinh.

"Vẫn ổn, chỉ bị thương ngoài da." Ứng Hủ Sinh cau mày nói.

"Tiến sĩ Đường..." Tank đang định nói, lập tức bị Đường Diệp ngắt lời, "Đưa chìa khóa đây."

"Làm theo lời cô ấy đi, Tank." Thần sắc Ứng Hủ Sinh hơi ủ rủ.

Tank lấy chìa khóa từ túi, ném qua.

Cô một tay tiếp được, áp giải Ứng Hủ Sinh đến cửa, lúc này Tank chợt xông lên tấn công Đường Diệp. Bỗng thân hình Ứng Hủ Sinh nhoáng lên, bổ tay vào gáy Tank, vừa chuẩn vừa mạnh, Tank hai mắt trợn ngược, ngã lăn ra.

"Đi thôi!" Hắn không trì hoãn, kéo tay cô đi.

Chưa đến mười phút sau, họ đã vào gara, vì nhân viên bận xử lý thi thể nhóm chuyên gia, không ai chú ý tới họ, bởi vậy họ thuận lợi lên xe, lái ra ngoài. Người gác cổng thấy thiếu gia bị uy hiếp, không dám không mở cổng, họ trốn khỏi tập đoàn Hắc Ảnh lúc nửa đêm, biến mất trong bóng tối.

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)