← Ch.07 | Ch.09 → |
Anchorage, Alaske
Ứng Hủ Sinh đứng bên giường, nhìn Đường Diệp nằm úp sấp, tay vén tóc cô để tránh dính vào băng vải trên lưng. Hắn thấy may vì cô bất tỉnh suốt quãng đường, không biết hắn giết phi công lúc xong chuyện, còn cầm súng uy hiếp Tank thả họ đi.
"Thiếu gia, cậu đừng làm chuyện điên rồ, cậu nghĩ sẽ thoát được tổ chức khủng bố sao? Cậu có biết mục đích tổng tài giới thiệu cậu với thủ lĩnh các tổ chức khủng bố hôm sinh nhật cậu không?"
"Đương nhiên biết, Sarett muốn dùng chúng kiềm chế tôi." Hắn cười lạnh.
"Cậu đã biết, sao còn..." Tank sửng sốt.
"Tôi không bảo sẽ không quay về, Tank, nhưng tối tôi mới về."
"Nhưng tổng tài muốn cậu lập tức đưa tiến sĩ Đường trở về, lập tức!" Tank chĩa súng vào hắn.
"Anh thật trung thành và tận tâm với lão." Hắn châm chọc.
"Đương nhiên."
"Ha ha... Một con chó trung thành... Nhưng không có lệnh của Sarett, anh dám nổ súng sao?"
"Tôi..." Tank ngẩn ngơ.
"Nhưng tôi dám!" Hắn bắn vào đùi Tank.
"Pằng" một tiếng, Tank đau kêu ngã xuống đất, khó tin trừng lớn mắt.
"Thiếu... Thiếu gia?"
Hắn không chớp mắt, âm trầm chĩa súng vào ngực Tank, nói: "Lần trước là diễn, nhưng lần này là thật, Tank, phát súng này là để cảnh cáo, đừng theo tôi nữa, nếu không viên đạn tiếp theo sẽ xuyên qua tim anh." Hắn nói rồi ôm lấy Đường Diệp, bắt taxi tới bệnh viện.
Bác sĩ chẩn đoán tuy miệng vết thương rất sâu nhưng may chưa vào xương, bởi vậy chỉ khâu lại, dặn đừng để cô di động, nằm viện một tuần để quan sát rồi mới có thể xuất viện.
Nhưng để tránh Sarett truy tung, hắn vẫn đưa cô rời bệnh viện, thuê một biệt thự nhỏ, tạm thời ở lại.
Rốt cục chỉ còn lại hai người, trong không gian im lặng, mọi rắc rối như đã rời xa, hắn lắng nghe tiếng thở của cô, có cảm giác hạnh phúc...
"May mà em không sao..." Tay hắn nhẹ lướt qua tóc cô, vương vấn.
Vào khoảnh khắc cô ngã xuống, hắn mới phát hiện, hắn có thể mất đi mọi thứ, nhưng không thể mất cô.
Hai năm nay, sự ỷ lại của hắn với cô vượt xa tưởng tượng, cô là trụ cột quan trọng nhất của hắn...
Hắn cảm thấy vô cùng tội lỗi vì đã gạt cô, Gia Cát Tung Hoành nói đúng, hắn giúp cô trốn khỏi tập đoàn chỉ là mưu kế của hắn và Sarett, để cô giúp hắn tìm bọn Gia Cát Tung Hoành.
Nhưng cô lại nghĩ hắn muốn gặp họ để tìm lại trí nhớ...
"Đứa ngốc! Uổng cho em thông minh như vậy, sao có thể nhìn không ra dụng tâm của tôi?" Hắn cúi người, hôn lên tóc mai cô, lẩm bẩm.
Lúc này, Đường Diệp từ từ tỉnh lại, mọi thứ trước mắt dần trở nên rõ ràng, nhưng vô cùng xa lạ.
"Em tỉnh rồi? Đường Diệp, đau không?" Hắn vui vẻ kéo ghế, ngồi xuống, ghé gần vào cô.
"Sao... sao em lại ở đây..." Cô mờ mịt nhìn hắn.
"Em bị thương trên đảo Bắc Cực Tinh, nhớ không?"
"Bị thương..." Cô nhanh chóng nhớ ra mọi chuyện, vội la lên: "Họ đâu? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Đừng kích động, họ không sao." Hắn trấn an cô.
"Vậy... anh thì sao?" Cô lo lắng hỏi.
"Tôi cũng không sao." Hắn cười nhẹ.
"Đây là đâu?"
"Anchorage."
"Chúng ta... rời đảo bằng cách nào?" Cô nhíu mày.
"Tank tới cứu chúng ta." Hắn nói thật.
"Cái gì? Tank? Sao hắn biết..." Cô biến sắc.
Hắn không hé răng, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Đột nhiên, cô hiểu ra, hiểu toàn bộ sự kiện là một âm mưu, hiểu hắn chỉ lợi dụng cô, từ đầu tới đuôi đều chỉ là đóng kịch, vở kịch hắn tự đạo tự diễn...
Hắn căn bản không muốn tìm lại trí nhớ, căn bản không tin lời cô, mục đích của hắn là giết sáu ngôi sao kia, hoàn thành sứ mệnh.
"Anh lừa tôi..." Cô dần trở nên kích động.
"Đường Diệp..."
"Anh... làm tôi uổng phí tâm tư... Sao anh có thể... đối xử với tôi như vậy?" Cô căm hận nói, không để tâm đến vết thương sau lưng, muốn xuống giường.
"Em muốn làm gì?" Hắn vội vã đỡ cô.
"Đừng chạm vào tôi!" Cô hô to, hốc mắt đỏ lên.
"Đường Diệp, hãy nghe tôi nói..." Hắn nghiêm mặt, không để ý sự kháng cự yếu đuối của cô, đỡ lấy vai cô.
"Anh muốn nói gì? Thấy một người yêu anh như con ngốc, hẳn anh đắc ý lắm?" Cô thở phì phò, cố nén nước mắt.
"Không phải..." Hắn lắc đầu.
"Tôi mạo hiểm tiến vào tập đoàn Hắc Ảnh để làm gì? Tôi cố gắng cứu anh lại để làm gì?" Cô bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng, hóa ra mấy năm nay cô đã sống uổng phí!
"Tôi biết em yêu tôi." Giọng hắn căng thẳng.
"Coi như tôi lãng phí mười hai năm, coi như tôi yêu lầm người..." Cô không nhìn hắn, thống khổ lẩm bẩm.
"Tôi không thể thoát khỏi sự khống chế của con chip, nhưng tôi vẫn khống chế được con tim mình, cũng không đùa bỡn tình cảm của em..." Hắn nghiêm mặt nói.
"Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!" Cô bịt tai hét lên.
"Tôi muốn em nghe rõ!" Hắn dùng sức bỏ tay cô ra.
"Không cần! Tôi không nghe... A –" Cô ra sức giãy dụa, nhưng mới dùng chút sức, vết thương đã rách, máu thấm ra ngoài, cô đau suýt ngất.
"Đừng cử động! Đường Diệp! Em bình tĩnh chút đi!" Hắn ôm chặt cô, hổn hển nói, nhìn máu thấm đỏ băng trắng, lòng đau muốn chết.
Cô vô lực trong vòng tay hắn, không còn sức để thở.
"Anh yêu em, có lẽ không bằng một phần mười tình yêu của em, nhưng anh thật lòng yêu em." Hắn khẽ nói bên tai cô, "Từ khoảnh khắc anh mở mắt, em đã là bóng dáng duy nhất trong lòng anh, anh có thể không quan tâm sinh tử bi hoan của người khác, nhưng không thể không chú ý mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày của em, em giúp anh tìm về cảm giác, nhờ có em, anh mới thật sự sống..."
Cô không đáp lại, cũng không có sức đáp lại, chỉ có nước mắt lẳng lặng rơi thành chuỗi.
Đàn ông đều giỏi dỗ phụ nữ sao? Hay mọi cô gái đều mềm lòng? Cô rõ ràng hận hắn, lại không khỏi muốn tin hắn, rõ ràng lòng đau như muốn vỡ, lại bị lời ngon tiếng ngọt của hắn biến về hình dạng cũ...
"Xin hãy tin anh, dù có chuyện gì xảy ra, đều phải tin tưởng anh, tin tưởng anh yêu em." Hắn nâng mặt cô, cúi đầu hôn lên gương mặt đầy nước mắt, cuối cùng hôn lên đôi môi không còn chút máu của cô.
Cô nhắm mắt, lòng hỗn loạn, vì sao cô vẫn không thể kháng cự nụ hôn, cái ôm, lời nói của hắn? Trong lòng hắn, cô vĩnh viễn không thể lý trí phán đoán, chỉ là một đứa ngu xuẩn, thèm được yêu.
Cách hôn cuồng dã trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ lạnh như băng của hắn, có lẽ toàn thế giới chỉ có cô biết, trong thân thể hắn có ngọn lửa nóng cháy đến mức nào.
Thật lâu sau, hắn mới buông cô ra, nhu tình nhìn cô. Cô mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này, không khỏi nín thở.
Đây là lần đầu cô thấy tình ý rõ ràng đến vậy trên mặt hắn.
"Em không biết anh đã sợ thế nào khi thấy lưng em đầy máu đâu. Cũng không biết vì sao, lúc đó toàn thân anh đều run rẩy." Hắn hít một hơi thật sâu.
Cô chậm rãi vươn tay, chạm vào gương mặt tràn đầy ủ rũ của hắn.
Cô đầu hàng, người kiêu ngạo như hắn có thể phân tích mặt yếu đuối của bản thân, thừa nhận tình cảm của mình, cô còn gì để nói? Cô chủ động ôm hắn, tha thứ cho hắn.
Hắn nhẹ nhàng ôm cô, linh hồn trống trải lần đầu cảm thấy đầy đủ và thỏa mãn.
Sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Chúng ta tạm ở lại đây trước đã, đợi vết thương của em đỡ hơn rồi mới đi."
"Anh định về tập đoàn Hắc Ảnh?" Cô kinh hãi, ngẩng đầu hỏi hắn.
"Không, anh không quay về."
"Sarett sẽ không bỏ qua cho anh."
"Một người anh có lẽ không đối phó được hắn, nhưng nếu là bảy..." Hắn nói.
"Bảy?" Cô ngẩn ngơ, lập tức hiểu ý hắn, vui vẻ nói: "Đúng, chỉ cần Bắc Đẩu Thất Tinh liên thủ, nhất định có phần thắng..."
"Nhưng họ sẽ không tin anh, anh cũng chưa nhớ ra mọi chuyện, không có chứng cứ." Hắn cười khổ.
Đường Diệp thiên tân vạn khổ bắc cầu cho hắn và Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng một tay hắn đã làm hỏng hết.
"Cách duy nhất là em giúp anh lấy con chip ra khỏi đầu." Hắn nhìn cô.
"Không! Lấy ra anh sẽ..." Lấy con chip ra, hắn sẽ phát điên hoặc não xuất huyết đến chết.
"Cũng có thể... vượt qua." Hắn muốn thử.
"Rất nguy hiểm! Em không cho anh mạo hiểm như vậy..." Cô kiên quyết lắc đầu.
"Nhưng đây là cách duy nhất..."
"Đừng nói nữa! Tuyệt đối không thể..." Cô cắn môi, nằm xuống, đưa lưng về phía hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn cô, hắn đương nhiên biết tâm tình của cô, bởi vì biết, hắn mới càng muốn tìm lại trí nhớ, bởi vì đó là điều cô mong muốn nhất.
"Em nghỉ đi! Anh ra ngoài một chút." Hắn nói rồi ra khỏi phòng ngủ.
Hắn đoán Sarett sẽ tìm được hắn trong không quá một tuần, hắn chỉ còn cách chủ động tìm nhóm Gia Cát Tung Hoành hỗ trợ.
Nhưng phải liên lạc với họ thế nào?
Hắn tựa vào bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng bên ngoài, chợt nhớ tới trang web Bắc Cực Tinh mà Đường Diệp tạo ra...
Hắn biết hiện tại mình cần nhất là một chiếc máy tính.
*****
Lần đầu Ứng Hủ Sinh biết mình cực kì thành thạo điều khiển máy tính, là vào hôm đột nhâp phòng ngủ của Đường Diệp. Hắn mở máy tính của cô để tìm hiểu bí mật của cô, một khi tiến vào máy tính liền như cá gặp nước, không cần phí tâm tư đã có thể mở một loạt tài liệu, độ thành thục như phản xạ này cứ như trước đây hắn là thần đồng máy tính, hoặc... Hắn từng tồn tại trong thế giới ảo bên trong máy tính.
Hắn nhanh chóng gõ phím, phá giải mật mã, đọc tài liệu thông suốt không gì cản được. Hắn dễ dàng tìm được trang web Bắc Cực Tinh, ở đầu trang là bảy ngôi sao chậm rãi chuyển động theo quỹ đạo, chỉ cần nhấn vào sẽ bị yêu cầu nhập mật mã.
Hắn click lên sao Thiên Quyền, chần chừ một lát, gõ một dãy số, đột nhiên hình ảnh tiến vào một không gian đặc biệt, tư liệu cơ mật về Gia Cát Tung Hoành đều hiện ra trước mắt hắn.
Hắn nhìn chằm chằm những câu chữ quen thuộc, trong đầu sóng ngầm mãnh liệt, hắn vô thức mở miệng nói thông tin tiếp theo, lại như nghe được giọng nói của ai đó trong đầu: "Người đột biến số ba dùng mắt của Hủ Sinh làm thí nghiệm đi! Trẻ con phương Đông có vẻ dễ dung hợp với tế bào của Hủ Sinh...
Hắn hoảng sợ lắc đầu thật mạnh, muốn lắc rớt giọng nói như tới từ địa ngục kia, cùng sự kinh hoàng căm thù đến tận xương tuỷ.
Vì sao hắn lại nghe thấy những lời này? Trước kia hắn từng trải qua chuyện gì? Hắn ngây người nhìn màn hình một lúc, mới nhớ ra chính sự.
Làm thế nào để họ chú ý đến tin tức của hắn? Trầm ngâm một lúc, hắn nhớ ra Đường Diệp kể Bắc Đẩu Thất Tinh là lính đánh thuê, chắc họ sẽ nhận ủy thác? Vì vậy hắn tự tạo một mục Ủy thác, dẫn đường tắt ở đầu trang, lưu lại lời nhắn và điện thoại liên lạc, đoán rằng Gia Cát Tung Hoành sẽ lập tức đáp lại.
Quả nhiên, chưa đến năm phút, điện thoại của hắn vang lên, hắn nhận cuộc gọi, giọng Gia Cát Tung Hoành vang lên: "Bắc Cực Tinh tiên sinh, người ủy thác bọn tôi cứu anh là chính chủ?"
"Đúng vậy."
"Anh đùa à, bọn tôi đã không nhận ủy thác lâu rồi." Gia Cát Tung Hoành không quá vui vẻ.
"Mọi việc đều có ngoại lệ."
"Vì sao bọn tôi phải ngoại lệ với anh?"
"Vì đáng giá."
"Đáng giá gì?"
"Cứu tôi rồi anh sẽ biết."
"Vì sao đường đường thiếu gia tập đoàn Hắc Ảnh lại cần bọn tôi giúp?"
"Vì tôi muốn tự do, muốn sống như một con người."
Câu trả lời của hắn đả động Gia Cát Tung Hoành, Gia Cát Tung Hoành tạm ngưng một lúc, mới nói: "Phí có thể trả sau, tôi sẽ định."
"Không thành vấn đề." Hắn cười.
"Tôi có thể hỏi một câu không, mục Ủy thác là do anh hay Đường tiểu thư thiết kế?"
"Là tôi."
Gia Cát Tung Hoành lại im lặng một lát, mới nói: "Nói cho tôi vị trí hiện tại của anh."
Hắn báo địa điểm xong, Gia Cát Tung Hoành liền ngắt điện thoại.
Giao dịch hoàn thành, hắn lộ ra vẻ mặt hoài niệm mà chính bản thân cũng không phát hiện, nhưng tâm tư vừa động, não bộ lập tức co rút đau đớn từng đợt. Từ khi rời đảo Bắc Cực Tinh, đầu hắn ngày càng đau thường xuyên và nghiêm trọng hơn.
Đang cau mày xoa gáy, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng kêu kinh hãi của Đường Diệp, hắn vội vọt vào.
"Đường Diệp?" Trên giường không có ai, hắn biến sắc, vội phá cửa phòng tắm, cửa vừa mở, cả người liền ngây dại.
Đường Diệp chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc còn ẩm, ngã ngồi dưới đất, đang loay hoay định đứng lên.
"Xin lỗi, em chỉ định tắm rửa một chút, nhưng không cẩn thận trượt chân..." Cô vừa thẹn vừa vội, cúi đầu nói.
Hắn suýt ngừng thở, đường cong của cô như ẩn như hiện, hai má hây hây, dáng vẻ kích động không biết làm sao còn có tác dụng hơn xuân dược mười phần.
"Bác sĩ bảo miệng vết thương của em không thể dính nước." Hắn tiến lên đỡ cô, giọng và thân thể căng chặt, khó chịu.
"Em biết, nhưng em chịu không nổi mùi của chính mình." Cô cố lờ ánh mắt nóng cháy của hắn đi.
"Vậy sao, anh giúp em." Hắn nói rồi cầm lấy vòi sen.
"Không cần, em tự làm là được..." Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt hừng hực của hắn, tim như ngừng đập.
"Để anh giúp em! Nào, nằm vào." Hắn đỡ cô ngồi vào bồn tắm rỗng, đặt ngửa đầu ra sau, nhẹ nhàng giúp cô gội đầu.
Cô nhắm mắt, mặc cho đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chà xát da đầu mình, dội nước, mỗi động tác đều như khiêu khích, trêu chọc cô hô hấp dồn dập.
Gội đầu xong, hắn cầm khăn lau cho cô, cô chậm rãi mở mắt, định mở lời cảm ơn hắn, hơi thở ấm áp bỗng chốc lại gần, hôn lên đôi môi cô.
Mấy phút này gian nan cỡ nào!
Ứng Hủ Sinh than trong lòng, hắn tốn bao nhiêu định lực mới nhịn được đến giờ? Hắn quỳ rạp xuống đất, điên cuồng hôn lên môi, mắt, tai, cần cổ cô, sau đó hắn ôm cô ra khỏi bồn, trở lại giường.
Đường Diệp sớm bị hắn hôn thần hồn điên đảo, cô thở gấp không ngớt, căn bản không chú ý hắn đã nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cũng bỏ chiếc khăn tắm che lấp bộ phận quan trọng trên người cô.
Hắn nín thở nhìn thân thể mềm mại xinh đẹp trước mắt, tứ chi cân xứng trắng như tuyết, bầu ngực dụ hoặc mười phần, cùng tam giác bí ẩn giữa hai chân làm tâm hồn bị câu đi... Hình ảnh này truyền tới não hắn, bất ngờ là cơn đau của hắn không thuốc mà đỡ.
Cảm giác lạnh làm cô nhất thời tỉnh táo lại, cô ngượng ngùng nắm chăn muốn che lấp thân thể, nhưng tay lại bị hắn nắm lấy.
"Hủ Sinh?" Cô kích động nhìn gương mặt tuấn dật của hắn.
"Suỵt, đừng nói..." Hắn cúi người, chặn môi cô, tay xoa nắn bầu ngực tròn trịa của cô.
Cô hơi run rẩy, không biết nên làm sao, ngăn hắn, hay hùa theo hắn? Cô nên nhìn hắn từ xa theo lời cảnh cáo của cha, nhưng lại yêu hắn không thể kìm chế, cô sao có thể từ chối hắn?
Nụ hôn của hắn dần chuyển từ môi cô xuống trước ngực, không ngừng hút hai nụ hoa hồng nhạt dựng thẳng kia.
"A..." Cô nhịn không được, rên lên, toàn thân tê dại như không còn là bản thân.
Hắn chưa từng chạm vào phụ nữ, hoàn toàn thăm dò, nhấm nháp theo bản năng, hắn thích thám hiểm như vậy, cứ như mở ra cánh cửa sổ, thể nghiệm sự rung động tuyệt vời chưa từng có!
"Không thể..." Cô hơi sợ hãi, muốn lui lại.
"Vì sao không thể?" Hắn khàn khàn ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ngây thơ đầy lửa dục của cô, ngón tay càng âu yếm chỗ sâu hơn.
"Chúng... ta... Chúng ta không thể..." Từng đợt sóng cuộn trào khiến cô thở dốc, nói không nên lời.
"Anh muốn em, em cũng muốn anh, chúng ta đều hiểu rõ mà." Hắn mỉm cười, vuốt ve hoa tâm thơm tho ẩm ướt, muốn cô hoàn toàn thần phục.
"Em..." Toàn thân cô run rẩy vì dục vọng.
"Nói thật đi, nói em cũng muốn anh, Đường Diệp, nói ra hết những suy nghĩ cất giấu trong lòng em." Hắn mở hai chân cô ra, vùi đầu vào trong khu rừng rậm, dùng đầu lưỡi khiêu khích cô, tra tấn cô.
"A! Anh..." Cô thở hổn hển, sự quấy nhiễu phóng đãng này làm cô vừa thẹn vừa sợ.
"Nói, nói em yêu anh, em muốn anh!" Hắn ngẩng đầu ra lệnh, liên tục ép cô thừa nhận.
"A... Đúng vậy đúng vậy, em yêu anh... Em muốn anh..." Cô cong lưng, kêu lên.
Hắn vừa lòng nhổm dậy, cởi hết quần áo, lại ôm cô ngồi dậy, hai người mặt đối mặt, tim liền tim, hơi thở hòa lẫn vào nhau.
"Hôm ở tổng bộ tập đoàn, anh cũng rất muốn làm vậy..." Hắn thì thào, lại đói khát hôn lên môi cô.
Cô mềm người tựa vào người hắn, khô nóng khó nhịn. Hắn cảm nhận được, thừa dịp cô hết sức mê loạn, nâng mông cô lên, ôn nhu tiến vào cơ thể cô, làm lửa nóng của cô vây lấy hắn.
"A!" Cô thét lớn một tiếng, mặt biến sắc, cơn đau đoạt lấy khoái cảm vốn có ở cô. Hắn tạm ngừng, thương xót hôn lên môi cô, vuốt ve cơ thể mẫn cảm của cô để làm dịu cơn đau.
Khi thân thể cô dần thích ứng, từng đợt sóng khoái cảm dâng lên, dưới sự dẫn dắt của hắn, cô cảm thấy mình như bay lên, lửa dục thiêu cháy ý thức cô, phá bỏ trói buộc nhiều năm qua và chút rụt rè sót lại của cô...
"Aaa..." Lúc cao trào, cô nhịn không được, ngâm khẽ.
"Đường Diệp..." Hắn đồng thời giải phóng năng lượng toàn thân, trong khoảnh khắc ấy, sự khoái hoạt, thỏa mãn, hạnh phúc... kết hợp thành một tin tức mãnh liệt, trực tiếp truyền lên não hắn, kích thích tế bào não bị con chip khống chế đã lâu, các tế bào như sống dậy, tiếp nhận kích thích, tiến tới tự tiến hành sửa chữa tế bào hư tổn...
Cực lạc như điện xuyên qua thân thể hai người, họ ôm lấy nhau thật chặt, dùng chuyển động đồng nhất để đưa tâm linh vào cảnh giới thần kì chỉ thuộc về họ!
Ánh sáng trắng tỏa ra bốn phía, họ trôi nổi bồng bềnh như trên thiên đường...
← Ch. 07 | Ch. 09 → |