← Ch.03 | Ch.05 → |
Mười lăm phút sau, An Hiểu Hiểu theo địa chỉ trên tờ giấy Hạng Thanh Lỗi đưa, lái xe đến một câu lạc bộ thành viên cao cấp, đến bãi đổ xe còn có một tiểu chính thái đáng yêu hỗ trợ, làm cho cô cảm thấy thật ngượng ngùng.
Bước vào câu lạc bộ trang trí hoa lệ cùng bầu không khí xa hoa, An Hiểu Hiểu được phục vụ môi hồng răng trắng dẫn đến phòng riêng, vừa vào cửa liền thấy mấy nhân vật phú đại nhị hay phú đại tam(con cháu nhà giàu đời hai, đời ba) thường xuất hiện trên các tạp chí lá cải, uống rượu ca hát, bầu không khí này.
Hoàn toàn là một Tửu Trì Nhục Lâm!(ý chỉ chốn ăn chơi)
Cô rất sợ hãi, trong đầu xoay tròn cái tiêu đề lớn "nữ viên chức bồi rượu", trước mắt một mảnh đen kịt đi vào.
Hạng Thanh Lỗi ngồi ở giữa ghế sofa hình chữ U, hai bên trái phải là người mẫu nhỏ tuổi nào đó cùng nữ ca sĩ, trên người mặc âu phục không đủ che thân, chân dài quấn quít lấy cẳng chân của anh, thấy thế cả khuôn mặt An Hiểu Hiểu đều nóng đỏ, quả thực chẳng khác thưởng thức đông cung sống là bao.
"Tới?" Hạng Thanh Lỗi đảo mắt phượng qua, liếc thấy An Hiểu Hiểu đang đứng ngơ ngác ở cửa, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ý bảo cô đi vào.
Trong lòng An Hiểu Hiểu rối rắm không thôi, tay chân vặn vẹo đi tới."Tổng giám đốc muốn gì đó tôi đã đưa tới cho anh.". Vừa nói, một bên đem bao cao su giấu ở trong túi ra, ném lên bàn, trong chớp mắt đã chuồn mất.
"Đứng lại."Hạng Thanh Lỗi mở miệng, rõ ràng trong phòng âm nhạc pha trộn tiếng người khá ầm ỹ, thế nhưng âm thanh của anh chính là đặc biệt vang dội, mặt khác đánh trúng màng nhĩ An Hiểu Hiểu.
An Hiểu Hiểu xoay người, trên mặt cười ngây ngô hề hề.
"Tôi cho phép cô đi sao? Ngồi xuống." Hạng Thanh Lỗi mắt phượng giương lên, đem An Hiểu Hiểu đóng đinh tại chỗ.
"Nhưng tôi còn chưa ăn cơm."
"Trên bàn không phải đang bày thức ăn và đồ uống sao, con mắt có vấn đề có đúng không? Qua đây để tôi xem cho."
"Không cần...không cần..." An Hiểu Hiểu khiếp đảm khoát khoát tay, không thể làm gì khác hơn là vội vàng tìm chỗ ngồi xuống, vui vẻ không lên tiếng mà ăn. Bữa ăn khuya này coi như cũng tiết kiệm được tiền, cũng không uổng cô chạy một chuyến, ha ha...
Hạng Thanh Lỗi vốn cùng hai mỹ nữ bên cạnh tán tỉnh, đuôi mắt nhếch lên, nhìn về phía An Hiểu Hiểu lui ở một bên mãnh liệt ăn điên cuồng nuốt, tâm trạng tốt đột nhiên lại bị phá hủy.
Người phụ nữ này xảy ra chuyện gì? Không phải nói thầm mến anh, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt si mê anh, sao bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn không đem anh đặt ở trong mắt, chỉ lo ăn, nhìn cũng không nhìn anh một cái.
Bản thân Hạng Thanh Lỗi xuất thân quý giá, là con cưng của trời, ỷ vào gia thế cao quý cùng với bề ngoài sinh ra đã tuấn mỹ, sớm thành thói quen đi tới đâu đều là tiêu điểm của tất cả phụ nữ, nhưng xuất hiện một người ngoài miệng nói thầm mến, thực tế anh làm gì cũng không để ý tới chính là An Hiểu Hiểu, không biết là tâm huyết dâng trào hoặc đột nhiên suy nghĩ không thích hợp, dù sao anh cũng để ý đến việc làm cùng lời nói không đồng nhất của cô.
"An Hiểu Hiểu."
Hạng Thanh Lỗi gọi người phụ nữ đang miệt mài ăn, thấy cô miệng nhét đầy đến nỗi phồng lên, ngây thơ ngẩng đầu lên, mắt to chớp chớp nhìn lại anh, dáng dấp kia phản chiếu trong mắt anh, thế nhưng lại cảm thấy dị thường thuận mắt, thuận đến nỗi làm cho trái tim anh ngứa ngáy
"Tổng giám đốc có gì dặn dò?" An Hiểu Hiểu rụt rè hỏi.
"Ngồi sang đây."
"Nhưng bên kia không có chỗ..."
Còn chưa nói hết, Hạng Thanh Lỗi đã để nữ ca sĩ gợi cảm bên tay phải chuyển ra chỗ khác, An Hiểu Hiểu không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh thay đổi vị trí chỗ ngồi, ngồi vào bên cạnh Hạng Thanh Lỗi.
Có thể là phát hiện ra tâm tư của Hạng Thanh Lỗi đều đặt trên người An Hiểu Hiểu, hai người phụ nữ kia rất nhanh tập trung tinh thần ôm ấp công tử khác tự tìm thú vui, cũng có chút thức thời.
Ngồi xuống vị trí, lập tức cảm nhận được nhiệt độ của đàn ông cùng hương thơm nước hoa, phỏng chừng là loại thương hiệu nổi tiếng, tương đối mê người dễ ngửi, An Hiểu Hiểu ngửi ngửi, thậm chí có chút say.
Hạng Thanh Lỗi nhìn cô không chớp mắt, lại ngồi nghiêm chỉnh, một chút bị coi nhẹ đã phá hủy tâm tình của anh.
"An Hiểu Hiểu, sao cô lại giống như một khúc gỗ vậy, động cũng không động?"
An Hiểu Hiểu "A" một tiếng, lắc đầu nhìn anh, tóc đuôi ngựa cột sau đầu thuận thế, lướt qua trước mũi anh, mùi hoa thanh nhã theo chiều gió bay vào xoang mũi, ngoài ý muốn hướng về dạ dày anh.
"Báo cáo tổng giám đốc, tôi không dám động."
Giống như thời còn là học sinh nhất định sẽ điên cuồng lên vì thần tượng, vắt óc tìm mưu kế liều mình đuổi theo, nhưng lúc ngươi thật gần gũi đến gần, ngược lại không dám dựa vào gần quá; Hạng Thanh Lỗi dựa sát cô mà nói cô với tượng gỗ không có gì khác biệt, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể vui đùa.
"Tôi cho phép cô cử động." Hạng Thanh Lỗi tay phải chuyển động đến trên lưng cô, đè lên thắt lưng mềm mại, một lòng buộc chặt, cô thuận thế ngã về phía anh.
An Hiểu Hiểu sợ đến không dám di chuyển, giống một con cá chết thuận theo anh, cảm giác khí nóng thổi tới bên tai, vành tai bị miệng anh ngậm làm cho ướt át, đại não trong nháy mắt bị treo.
Một loại cảm giác khác thường từ bụng dậy lên, thẳng xuống tới chân, cư trú ở tim, làm cho cô nhịn không được muốn tránh thoát, thế nhưng tay mắt Hạng Thanh Lỗi lanh lẹ, siết chặt eo cô không cho cô như mong muốn.
"Tổng, tổng giám đôc, như vậy không tốt..." Thanh âm nhất thời bật thốt lên, ngay cả chính An Hiểu Hiểu cũng sợ hãi, cô vừa không chạm rượu, sao thanh âm lại mềm yếu giống như đang rên rỉ?
Vừa nghe thấy thanh âm mềm mại kháng cự lại của cô, cả người Hạng Thanh Lỗi đều bị kích động. Chỉ dựa vào thanh âm của phụ nữ cũng có thể làm cho anh khẩn cấp, An Hiểu Hiểu thật đúng là người đầu tiên.
"Không phải nói cô thích tôi sao? Vậy chứng minh cho tôi xem đi." Hạng Thanh Lỗi cúi xuống ngậm vành tai tinh tế của cô lẩm bẩm.
"Chứng minh như thế nào?" Cảm giác được đầu lưỡi anh lộ ra chuẩn bị cuốn vành tai của mình, tim cô đập nhanh hơn, tiếng thở dộc lặp lại lại lặp lại.
"Hôn tôi."
An Hiểu Hiểu bị tiếng nói gợi cảm của anh thôi miên, chậm rãi nâng khuôn mặt đỏ ửng, nuốt một ngụm không khí, hai mắt dính chặt vào hình dạng đôi môi tuyệt đẹp kia.
Trong giờ khắc quan trọng này, ở phía cửa đột nhiên phát ra tiếng cãi vã, Hạng Thanh Lỗi nhướng mày, buông An Hiểu Hiểu đã bị mê đến hai mắt phát mù mịt ra, tiến lên hòa giải trận tranh cãi này.
Buông tay không báo động trước, làm cho An Hiểu Hiểu giật mình thức giấc.
SHIT! Cô vừa mới thiếu chút nữa thì hôn thần tượng thầm mến! Theo cô biết, tổng giám đốc rất ghét nữ nhân viên trong công ty quấn quýt si mê anh, ngộ nhỡ anh mất hứng, công việc của cô không phải khó giữ được sao?
Ô ô, cô biết, vốn đây là âm mưu của Hạng Thanh Lỗi!
Thảo nào ngày đó anh lại nói với cô "Cô thảm", vốn tất cả đều là thử thách, anh muốn bắt được điểm yếu của cô, cho nên nghĩ ra phương pháp xấu này hại cô, thực sự quá vô nhân đạo!
Mộng đẹp tan biến, An Hiểu Hiểu lui về một bên tiếp tục ăn gì đó, đến lúc Hạng Thanh Lỗi trở về, cô đã ăn uống no đủ, chuẩn bị đứng dậy xin cáo lui.
"Tổng giám đốc, hóa ra hôm nay là sinh nhật của anh, xin lỗi, tôi không có mang theo quà đến."
Tiếng cãi vã vừa rồi ở cửa An Hiểu Hiểu cũng nghe thấy được, vốn bữa tiệc tư nhân hôm nay là vì chúc mừng sinh nhật Hạng Thanh Lỗi, Hạng Thanh Lỗi rốt cuộc là chủ nhân của bữa tiệc này, cho nên phải đứng ra giải quyết tranh cãi.
"Không quan hệ, cô chính là quà tặng." Hạng Thanh Lỗi dùng cặp mắt phượng liếc cô, nói rõ không cho cô đi.
"Ha ha, tổng giám đốc hay nói đùa, tôi chỉ là một nhân viên bình thường nhỏ, sao được coi là quà lớn?"
An Hiểu Hiểu duỗi dài tay, chậm rãi cầm túi bao cao su trên bàn, tự cho là thần không biết quỷ không hay mà đứng lên, không phát hiện hai mắt Hạng Thanh Lỗi thu hẹp thành hai thanh kiếm mỏng, bắn đến dáng tươi cười khách sáo của cô.
Nhìn cô hận không thể nhanh một chút thoát khỏi đây, nơi nào giống bộ dạng thầm mến anh?
Hạng Thanh Lỗi phát hỏa, duỗi cánh tay dài cuốn qua vòng eo của cô, nóng bỏng áp đôi môi xuống, An Hiểu Hiểu ngây người, túi xách được xiết chặt trong tay rơi xuống đất, miệng lại đóng chặt như sắp chết.
"Mở miệng ra." Hạng Thanh Lỗi ra lệnh.
An Hiểu Hiểu lắc đầu, thà chết còn hơn, Hạng Thanh Lỗi đành phải đánh nhẹ vào cái mông cô một phen, cô ngượng ngùng đau nhức kêu một tiếng, anh thuận thế đem lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô, nước bọt hòa quyện vào nhau.
Cô không có kinh nghiệm hôn môi, từ vẻ mặt ngớ ra của cô sẽ thấy rằng - điểm này rất vừa lòng Hạng Thanh Lỗi, tiếp tục một nụ hôn sâu hơn, thậm chí liếm mút môi dưới của cô, đầu lưỡi linh hoạt lúc ra lúc vào, cuốn lấy cái lưỡi màu hồng nhạt vụng về của cô, múa trong miệng của nhau, phát ra âm thanh ái muội.
Ngay từ đầu, Hạng Thanh Lỗi chỉ là muốn trêu đùa cô, thế nhưng dần dần, anh lại trầm mê trong hơi thở ngọt ngào ấy, trong cơ thể cũng cao hứng xôn xao, hơn nữa còn chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
Chỉ là hôn môi, thân thể tươi mát nhỏ nhắn này dĩ nhiên có thể gây cho anh vui sướng lớn lao đến vậy, trên người những người phụ nữ khác khôngtìm được, giống một ngụm nước giữa hoang mạc, anh thoải mái ngang dọc tung hoành trên người người phụ nữ đã sớm tê dại từ lâu.
An Hiểu Hiểu hoàn toàn bối rối, cô chưa từng nghĩ tới loại hôn nồng nhiệt nóng bỏng này lại có thể xảy ra trên người mình, đối tượng chính là tổng giám đốc thầm mến năm năm, điều này đã phá vỡ cuộc sống đi làm sinh hoạt vốn khô khan không thú vị của cô.
Hạng Thanh Lỗi hôn đã lâu, bụng dưới mạnh mẽ phấn khởi kề sát An Hiểu Hiểu, An Hiểu Hiểu cũng ý thức được, cả người hóa đá cứng ngắc, ngượng ngùng không biết đem hai tay đặt ở nơi nào.
Trên người cô vẫn mặc bộ đồng phục khách hàng, tay áo búp bê thắt lưng kiểu dáng gần với đường cong cơ thể, bàn tay to của anh đặt trên hông cô lại xoa bóp, cuối cùng theo vạt áo thăm dò tiến vào nội y bên trong, chậm rãi bao lại một bên cao ngất rất tròn, tiếp xúc từ ngoài vào cẩn thận cách nịt ngực tơ tằm.
"Ân..." An Hiểu Hiểu phát sinh một tiếng nhẹ nhàng chậm chạp, không hiểu loại xúc cảm kỳ quái này vì sao có thể mang lại niềm vui không thể tin được?
Ngọn đèn tuy mờ tối, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ trong mắt anh ham muốn đang tăng vọt như cũ - đàn ông quả nhiên là động vật thấp kém còn chưa gây dựng cảm tình đã có thể phát sinh dục vọng, điểm ấy An Hiểu Hiểu có thể nhận thức, chính là không nghĩ tới sẽ có một ngày tự bản thân mình cũng trải qua.
An Hiểu Hiểu giận dữ đẩy Hạng Thanh Lỗi ra, bất chấp sẽ có khả năng sẽ bị sa thải, thở phì phì mà hô to: "Tổng giám đốc, tuy rằng tôi thầm mến anh thật lâu, thế nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể tùy tiện với tôi! Sáng sớm ngày mai còn phải đi làm, thứ lỗi tôi không thể phụng bồi, tạm biệt!"
Cô cứ như vậy bỏ đi làm cho dục vọng của Hạng Thanh Lỗi nhanh chóng hạ xuống, phát hiện khi An Hiểu Hiểu xoay người thoát đi, giống như con chuột nhỏ vội vã chạy ra khỏi móng vuốt của mèo, chỉ cần một tiếng "Chi!" liền không thấy bóng dáng.
Mặt mày Hạng Thanh Lỗi trầm xuống, thấy bụng dưới chính mình kích động nhô ra, sắc mặt xanh đen, đã là lần thứ hai, An Hiểu Hiểu này đúng là hoàn toàn xuất hiện để khiêu chiến tính nhẫn nại của anh!
Thấy túi bao cao su rơi trên mặt đất kia, sắc mặt Hạng Thanh Lỗi hơi tan bớt cơn giân, bên mép treo một ý cười, đối với con chuột nhỏ kia không chỉ đơn thuần là hứng thú, ngược lại còn nhiền hơn.
Nếu dám mở miệng nói cô thầm mến anh, anh sẽ phóng khoáng tiếp nhận thầm mến kia của cô, làm cho cô không cần trốn từ một nơi bí mật nào đó len lén thầm mến nữa!
Nghĩ tới đây, Hạng Thanh Lỗi thu lại mắt phượng tràn ngập tính chất xâm lược, hơi hơi nở nụ cười.
Ngày kế tiếp đi làm, An Hiểu Hiểu đã chuẩn bị tốt chờ cấp trên ra lệnh cách chức nhân sự, kết quả chờ đợi và chờ đợi, cái gì cũng không đợi đến, chỉ nghe tới càng nhiều đồn đãi phóng đại không thật.
Có người nói, tại cửa khách sạn nào đó đã thấy An Hiểu Hiểu cùng Hạng Thanh Lỗi cùng khoác tay xuất hiện.
Có người nói, tại quán bar nào đó đã gặp An Hiểu Hiểu sửa sang quần áo quyến rũ Hạng Thanh Lỗi.
Có người nói, tại bãi đậu xe ngầm đã hư hư thực thực gặp được An Hiểu Hiểu cùng Hạng Thanh Lỗi qua lại.
Nghe xong các loại phiên bản tin đồn không giống nhau, cả người An Hiểu Hiểu đều nổi giận.
Quả thật là thói đời, lòng người không chỉ không chân thành, hơn nữa còn rất thực, rất bạo lực!
Thường Nhạc lại vỗ vỗ vai An Hiểu Hiểu, ánh mắt vui mừng mà nói xa."Sau này đều phải dựa vào cậu, đi theo cậu mới có thịt ăn, mình thề sẽ sống chết đi theo."
An Hiểu Hiểu mãnh liệt đấm vào lòng bàn tay một cái, vô cùng đau đớn nói: "Sao mình lại dính đến loại tình trạng này hả? Nhưng nhất định muốn đòi lại một nghìn tám trăm ba mươi hai đồng kia, vì sao lại ra nông nỗi này?"
Sáng sớm lúc họp, Trầm đại nương đặc biệt gọi cô ra ngoài, nói cái gì là chuyện riêng, tất cả nội dung đều là dò hỏi quan hệ giữa cô và Hạng Thanh Lỗi, ngay cả Trầm đại nương từ trước đến nay không hỏi chuyện cũng bắt đầu tám, có thể thấy được công ty này còn ai không biết chuyện này?
Nghĩ tới đây, An Hiểu Hiểu nhịn không được rơi lệ đầy mặt.
Không có thể cảm hóa buồn đau của cô, Thường Nhạc vẫn còn cười hì hì, bắt đầu trò đùa của cô."Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân, An Hiểu Hiểu nhà chúng ta chuẩn bị bay lên làm phượng hoàng."
"Đã nói với cậu vấn đề không phải vậy!" An Hiểu Hiểu muốn nổi giận, nhưng lại không có chỗ phát giận, chỉ có thể giống như tự giảm nhiệt mà nằm úp sấp trên bàn.
"Reng reng..."
Điện thoại vang lên, Thường Nhạc dừng cười, đưa tay nhấc máy, chỉ cần thời gian hai giây sắc mặt lập tức thay đổi, An Hiểu Hiểu một bên lo lắng, không phát hiện tay cầm ống nghe củaThường Nhạc đều run rẩy.
"Hiểu Hiểu, điện thoại của cậu." Thường Nhạc khó khăn đè nén âm thanh hưng phấn chói tai hô to.
An Hiểu Hiểu không nghi ngờ tiếp điện thoại, phát hiện đây là từ điện thoại nội bộ.
"Xin chào?"
"Bây giờ lập tức lên lầu." Thanh âm của Hạng Thanh Lỗi theo ống nghe truyền tới, thiếu chút nữa vỡ màng nhĩ của cô.
"Tổng, tổng giám đốc?"
"Đừng để tôi nói lần thứ hai, lên lầu." Nói xong liền ngắt máy.
An Hiểu Hiểu nắm ống nghe, trước mắt một mảnh đen kịt, Thường Nhạc hưng phấn cầm lấy tay cô mãnh liệt lay động."Hiểu Hiểu, cậu giàu to rồi!"
"Không, là mình thảm" An Hiểu Hiểu lắc lắc mặt nói.
Chú thích:
(1) tiểu chính thái: từ gốc là: 小正太 = từ tiếng Nhật: Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé, thiếu niên, những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.
Tửu Trì Nhục Lâm: Đó là 1 trong những hình thức giải trí nổi tiếng nhất mà Trụ Vương rất thích là "Nhục Lâm - Tửu Trì" (酒池肉林). Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển. Điều này cho phép toàn bộ hồ được lấp đầy với rượu, gọi là Tửu Trì (suối rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ bơi, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ bơi dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là Nhục Lâm (rừng thịt). Điều này cho phép Trụ Vương, bạn bè và thê thiếp của ông trôi dạt trên những chiếc xuồng trong hồ bơi và suốt ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không còn biết thời gian và thế giới bên ngoài. Đây được coi là một trong những ví dụ nổi tiếng nhất của sự suy đồi và tham nhũng của một người cai trị trong lịch sử Trung Quốc. Ngoài ra, ông cũng nghe lời Đát Kỷ xây Lộc Đài, là một ngôi nhà to và cao vút để từ trên đỉnh có thể thưởng ngoạn cảnh vật của đất nước
← Ch. 03 | Ch. 05 → |