← Ch.13 | Ch.15 → |
"Ái phi gần đây thân thể có khỏe không?"
Khương Vệ mặc dù tâm tư của hắn tất cả đều đặt trên người vương hậu, không có nghĩa là hắn không quan tâm các phi tần khác, nhất là Chỉ Tần đóa hoa động lòng người này, nàng khéo léo hiểu lòng người có thể có được sủng ái của hắn, cũng không phải là ngày một ngày hai, nhất là hiện giờ trong bụng đã có hài tử hơn năm tháng của hắn.
Nàng nhợt nhạt mỉm cười một cái, "Nô tỳ rất tốt, hài tử cũng thế."
"Vậy thì tốt." Bàn tay khẽ vuốt ve cái bụng tròn vo của Chỉ Tần, khoé môi giương lên nụ cười anh tuấn thỏa mãn."Trẫm đã chờ không nổi muốn nhìn hài tử sinh ra rồi."
Chỉ Tần vui cười tràn ngập hương vị mẫu tử."Nô tỳ sẽ lấy tính mạng bảo vệ tốt cốt nhục của Vương thượng."
"Không biết là nam hay là nữ?" Hắn thì thầm hỏi.
"Nô tỳ cảm giác được có thể là nam hài, nhất định là hoàng tử." Nàng mỗi đêm đều vô cùng thành tín khẩn cầu Thần giới, cho nàng có thể thuận lợi sinh hạ nhi tử, tin tưởng Thiên đế nhất định nghe được.
Hắn thật thấp cười một tiếng, "Là nam hay nữ đều tốt, trẫm sẽ thương yêu, cưng chìu bọn họ."
"Nô tỳ tạ Vương thượng ân điển." Chỉ Tần cười xinh đẹp.
Khương Vệ cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, "Trẫm mới phải cám ơn ái phi, trẫm trông mong hoàng tử đã nhiều năm, hôm nay đã thực hiện được, đến lúc đó trẫm sẽ ăn mừng thật lớn, để cho dân chúng cả nước cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc này."
"Nô tỳ có cùng suy nghĩ với Vương thượng, trông mông hài tử đã lâu." Cho dù tâm tư thiện lương, một khi đã bước vào hậu cung, dần dần cũng sẽ học được cách tranh thủ tình cảm như thế nào, củng cố địa vị như thế nào, toàn bộ tinh thần đều đặt ở trên người hài tử trong bụng nàng, chỉ có hắn mới có thể giúp nàng nắm được lòng của vương thượng, nếu không sớm muộn sẽ bị vương hậu đoạt đi.
Nàng có thể cảm nhận được quan tâm của Vương thượng đối nàng đã không còn như xưa, quá khứ mỗi ngày đều quá bộ đến Ngọc Trừng cung, cùng nàng trò chuyện, hoặc cùng nàng dùng bữa, ngủ lại chổ nàng, nhưng kể từ khi vương hậu trở lại, nàng không thể thường xuyên nhìn thấy long nhan vương thượng, nếu có bất kỳ ban thưởng, cũng là do Yến Phúc đưa tới cho nàng, trong lòng Chỉ Tần khó tránh khỏi lo lắng, nhưng lúc này cũng hiểu được lấy thân phận trước mắt so với vương hậu địa vị không bằng, tuy nhiên không sao, một tháng nữa, sau buổi lễ sắc phong, các nàng có thể nói ngang vai ngang vế, đến lúc đó ai thua ai thắng còn không biết.
"Vương Hậu tỷ tỷ rất nhanh cũng sẽ có tin vui truyền ra." Chỉ Tần nói không chút nào ghen tỵ.
Khương Vệ ngửa đầu cười to, "Trẫm cũng hi vọng như thế."
"Nô tỳ buổi sáng ngày hôm trước có đi thỉnh an Thái hậu nương nương, trên đường về ngang qua ngự hoa viên, nhìn thấy Vương hậu tỷ tỷ cũng tản bộ ở đây, đang muốn đi qua lên tiếng chào hỏi, có điều thấy nàng đang cùng Can đại nhân nói chuyện, nên cũng không bái kiến." Nàng thuận miệng hàn huyên.
"Nàng nói là Can Hiền?"
Nàng nhẹ gật đầu, "Chính là Ngự Sử Trung Thừa Can Hiền - Can đại nhân, cũng không biết Vương hậu tỷ tỷ cùng hắn đang tán gẫu chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của cả hai rất thân mật."
"Trẫm chưa nghe nói về chuyện này." Khương vệ có chút nghi ngờ.
Chỉ Tần nhanh chóng sửa giọng."Có lẽ bọn họ tình cờ gặp gỡ, chắc nô tỳ đã nhìn lầm."
"Ừ!" Hắn không nói gì.
Đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn sắc mặt Khương Vệ, Chỉ Tần bưng chén thuốc ở trên bàn lên nhằm che dấu tâm tư của mình, người không vì mình trời tru đất diệt, Vương hậu tỷ tỷ, ngươi cũng đừng trách ta! Nàng ở trong lòng nghĩ ngợi nói.
* * * * * *
Lúc này, ở Giao Thái điện trên khuôn mặt của Y Tước ngoài tĩnh lặng còn có ngạc nhiên, "Thật sự là không tra ra được?"
Can Hiền thần sắc nghiêm túc và cẩn trọng."Vi thần không dám lừa."
"Chén thuốc thật sự không có vấn đề..." Như vậy thái độ Thái hậu ngay lúc đó cũng quá quái dị, hoặc là chỉ nhắm vào cô, những người khác là ngoài ý muốn? Nhưng mọi việc xảy ra rất kỳ lạ.
Hắn buông xuống tảng đá lớn trong lòng."Vương hậu nương nương có thể yên tâm."
Gõ đầu một cái, Y Tước cảm giác đã bỏ sót cái gì."Ta hỏi khanh, tất cả những thuốc kia đều do Thái Y Viện tự mình phái người đưa đi hay sao?"
Vấn đề Y Tước hỏi làm Can Hiền ngẩn người nữa ngày.
"Có phải không?" Cô chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
"Không phải, là cung nữ thiếp thân của Thái hậu đem đến cho các vị nương nương."
Trực giác của cô hỏi: "Có phải là lão cung nữ đi theo bên cạnh Thái hậu lâu nhất hay không?"
"Không sai, nhưng..."
"Hoá ra là như vậy." Y Tước tự lẩm bẩm."Vậy thì không phải là không có khả năng..." Thái hậu ban thuốc, người nào dám hoài nghi trong thuốc có độc, cho nên mới có thể tận dụng cơ hội này.
Can Hiền thấp giọng kêu một tiếng, "Vương hậu nương nương?"
Chớp mắt vài cái, lúc này mới phục hồi tinh thần, Y Tước cảm tạ."Can đại nhân, vất vả cho khanh rồi."
"Vi thần không dám, nương nương nếu không còn gì phân phó, vi thần xin cáo lui."
Khi hắn xoay người rời khỏi Giao Thái điện, Khương Vệ vừa đúng đi vào, gặp được hắn, lông mày cau chặt, con ngươi đen khẽ nhướng lên.
"Vi thần tham kiến Vương thượng." Can Hiền không kiêu ngạo không siểm nịnh nhanh chóng hành lễ.
Lạnh lùng liếc hắn một cái, "Khanh có việc gì ở đây?" Lúc này, những lời vô tâm của Chỉ tần thình lình vang ở bên tai, để cho tâm hắn buồn phiền.
"Thần..." Nhất thời không biết nên nói thế nào.
Y Tước trả lời thay."Là ta có chút việc nhờ cậy Can đại nhân giúp một tay."
"Thật sự?" Khương Vệ ánh mắt hồ nghi đặt trên người Can Hiền đang quỳ trước mắt.
Giọng nói của hắn mạnh mẽ "Dạ, Vương thượng."
Khương Vệ "Ừm" một tiếng, biểu lộ sắc mặt bất khả xâm phạm."Khanh có thể lui."
"Vi thần cáo lui." Thái độ trầm tĩnh Can Hiền lui hai bước, sau đó mới xoay người đi thong thả ra ngoài điện.
"Làm sao vậy?" Y Tước thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, thuận miệng hỏi.
Dò xét nàng một cái, "Nàng muốn Can Hiền giúp nàng cái gì?"
"Bí mật, không thể nói ra." Cô nói nửa đùa nửa thật.
Lời nói này làm sắc mặt hắn càng thêm nghiêm nghị."Ngay cả trẫm cũng không thể biết?"
"Khi có kết quả, ta tự nhiên sẽ nói cho người biết, cho nên người trước không nên hỏi." Thành thật mà nói Y Tước hi vọng là cô đã đoán sai.
Mặc dù không hỏi tới nữa, nhưng, những việc làm mờ ám này đã gieo rắc mầm móng hoài nghi trong lòng Khương Vệ.
* * * * * *
Vài ngày sau, Thái hậu cho đòi Khuông Vệ đi tới Từ Ninh cung.
"Bổn cung nghe được một số tin đồn không tốt đối với Vương hậu." Thái hậu đi giữa các luống hoa, Hoàng thượng bước theo bên cạnh, một thân y phục hoa lệ, thần thái uy nghiêm, trên đầu vẫn là mái tóc đen sẫm xinh đẹp như xưa, nhìn đàn bướm đầy màu sắc bay lượn quanh những khóm hoa bụi cây, như thể bọn họ đang nói về thời thiết.
Hắn không biến sắc."Tin đồn gì?"
"Nghe nói Can Hiền gần đây thường xuyên ra vào Giao Thái điện, cùng Vương hậu nói nói cười cười, bổn cung không biết bọn họ trở nên thân mật như thế từ khi nào." Bà nói thật vân đạm phong khinh, làm người nghe rất không thoải mái.
Khương Vệ ngực cứng lại, chợt trầm giọng phản bác. "Trẫm tin tưởng Vương hậu, cũng xin mẫu hậu đừng có nghe quá nhiều lời đồn đãi của các nô tài."
"Nếu là đồn đãi thì tốt rồi, bổn cung chỉ sợ..."
"Mẫu hậu!" Hắn cắt đứt phỏng đoán của Thái hậu.
Bà lạnh lùng cười một tiếng, "Bổn cung cũng không phải tùy tiện hiểu lầm, chẳng qua là sáng nay từ chỗ thái y nghe nói Can Hiền đã từng mấy lần phái thân tín đến Thái Y Viện, còn dò hỏi tình trạng thân thể của Chỉ tần, khiến bổn cung không thể không để ý."
Dừng bước lại, Khương Vệ không cách nào giả vờ như không có người ở sau lưng cố ý hồ ngôn loạn ngữ.
"Hắn hỏi cái này làm gì?"
Thái hậu bước xuống thềm đá, đi lên cầu rồng, chỉ cần khom người, có thể thấy được cá chép trong hồ nhàn nhã tự tại bơi lội."Vương thượng nên hỏi hắn phụng ý chỉ của người nào mà đến đó."
"Ý mẫu hậu là Vương hậu ở sau lưng chỉ điểm?" Hắn hàm dưới căng cứng hỏi.
Bà chỉ ra tâm tư nữ nhân."Dù sao Chỉ tần tháng sau sẽ chính thức sắc phong làm Tây Cung Vương hậu, cộng thêm mang thai long chủng, về sau thân phận nàng ta là ngang hàng với Vương hậu, Vương hậu đương nhiên phải lo lắng."
"Không thể nào!" Khương Vệ toàn tâm toàn ý tin tưởng."Vương hậu không có bất kỳ lý do để làm việc đó, trẫm tin nàng không phải là loại nữ tử tâm cơ giảo hoạt."
"Bổn cung chỉ muốn nhắc nhở Vương thượng, đây chính là tôn tử của bổn cung, tuyệt không thể có nửa điểm sơ xuất."
Khương vệ sắc mặt nghiêm túc."Trẫm cam đoan với mẫu hậu, Vương hậu tuyệt đối không có khả năng nguy hiểm đến cốt nhục của trẫm."
* * * * * *
Câu đảm bảo kia còn văng vẳng bên tai, nhưng ba ngày sau đó, Khương Vệ trong lúc lâm triều không may mắn nghe được tin tức từ hậu cung truyền đến, vội vã đi đến Ngọc Trừng cung, Chỉ tần bởi vì mất máu quá nhiều, dẫn tới băng huyết hôn mê, thai nhi trong bụng không thể giữ được, thoáng chốc lòng như đao cắt.
"Vương thượng!" Yến Phúc vội vàng đỡ lấy thân thể không chút sức lực của hắn.
Khương Vệ mặt trắng như tờ giấy, miễn cưỡng chống đỡ, "Thái... Thái y đâu?"
"Vi thần vô năng, vi thần đáng chết, xin Vương thượng giáng tội." Thái y quỳ trên mặt đất lẫy bẫy nói.
Hai mắt hắn đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi đúng là đáng chết! Tại sao phát sinh chuyện như vậy? Không phải ngươi bảo đảm mọi chuyện đều thuận lợi, tại sao lại như vậy?"
Thái y thanh âm không ngừng run rẩy."Vi thần, mới vừa rồi giúp nương nương xem mạch, bắt mạch xong... Phát hiện nương nương... Trúng độc... Cho nên mới phải... Long chủng khó tránh khỏi..."
"Trúng độc?!" Con mắt Khương Vệ trợn đến mức muốn rách ra.
Quỳ trên mặt đất thái y run run."Đúng, đúng..."
"Làm sao trúng độc?"
"Vi... Vi thần cũng không rõ ràng." Hắn run lợi hại hơn.
Khương Vệ một cước đạp hắn, "Ngươi là thái y, làm sao nói không biết?"
"Vương thượng!" Không dám la đau, thái y vội vàng giải thích."Có thể... Có thể có người cố ý hạ độc vào đồ ăn thức uống của Chỉ Tần nương nương, trong chén thuốc có độc... Mỗi ngày cho vào một ít... Cho nên vi thần mới... Mới không thể phát hiện... Xin Vương thượng thứ tội..."
"Cái gì?" Khương Vệ lảo đảo.
Bổn cung chẳng qua là nghe nói Can Hiền dò hỏi sức khoẻ của Chỉ Tần...
Vương thượng nên hỏi hắn là phụng ý chỉ của người nào...
Vương hậu chẳng biết trở nên thân thiết với Can Hiền từ lúc nào...
Hắn mạnh mẽ lắc đầu, "Không, sẽ không!"
Tuyệt đối không thể nào là vương hậu!
Không phải là nàng!
Trong lòng cực kỳ hỗn loạn hắn không ngừng hít sâu, làm cho mình gắng giữ tỉnh táo."Tình trang Chỉ tần bây giờ như thế nào?"
Thái y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng."Nương nương, nàng hiện tại vẫn đang hôn mê, bất tỉnh hôn mê."
"Trẫm muốn vào xem nàng một chút." Hắn đẩy Yến Phúc ra, đôi chân nặng nề đi vào tẩm cung.
* * * * * *
Tức giận cuồn cuộn ngất trời, Khương Vệ gương mặt tuấn tú xám xịt như gió xoáy đi vào Giao Thái điện.
Đã nghe một chút tin tức Y Tước liếc thấy hắn vào cửa, đang định đi qua ôm lấy hắn, nói chút lời an ủi."Khương Vệ..." Chuyện nàng lo lắng vẫn xảy ra.
"Câm mồm!" Hắn gầm lên.
Y Tước trái tim rét lạnh, cảm nhận được trên người hắn ngoại trừ bi thống nồng đậm, còn có loại không bình thường... Cuồng nộ.
"Vương hậu, thành thật nói cho trẫm, nàng rốt cuộc nhờ Can Hiền giúp nàng làm cái gì?" Mười ngón tay không chút thương hương tiếc ngọc giữ chặt cánh tay Y Tước, đau đến mức khiến cô mặt nhăn mày nhíu, "Có phải nàng kêu hắn đến Thái Y Viện hay không? Tại sao muốn làm như vậy? Tại sao?"
Cô nghe hắn hỏi loạn."Ngươi hỏi nhiều như vậy, muốn ta trả lời thế nào?"
Khương Vệ hung hăng nhìn chằm chằm nàng, như thể muốn xé nàng thành mảnh nhỏ. "Nói cho trẫm, có phải nàng kêu Can Hiền đến Thái Y Viện giúp nàng thám thính thân thể Chỉ tần?"
"Ta..." Y tước nhất thời bối rối.
Tim của hắn giống như rơi xuống vách đá sâu không thấy đáy."Nàng tại sao muốn làm như vậy? Mới vừa rồi thái y nói Chỉ tần vì trúng độc, dẫn đến băng huyết, hài tử trẫm vì thế không giữ được, chẳng lẽ chuyện này và nàng có liên quan?"
Huyết sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc hoàn toàn biến mất, khiếp sợ, không tin nhìn hắn chằm chằm, giống như không tin những lời đó là từ trong miệng hắn nói ra."Ý của ngươi là nói ta kêu Can Hiền đi hạ độc, cho nên Chỉ tần vì thế sanh non? Trong lòng ngươi thật sự là nghĩ như vậy sao?"
"Trẫm đã không biết nên suy nghĩ theo hướng nào." Giống như một lần lại một lần từ thiên đường rơi xuống địa ngục, làm Khương Vệ kiệt sức về tinh thần cũng như thể xác. "Bọn nô tài trong cung đều đồn nàng cùng Can Hiền gần đây qua lại thân thiết, không biết bí mật mưu đồ cái gì, ngay cả mẫu hậu và thái y đã từng nói đến, Can Hiền dường như rất quan tâm Chỉ tần, còn tra hỏi dược thảo dùng cho thuốc an thai, những thứ này thật là không có liên quan tới nàng sao?"
Y Tước hốc mắt đỏ hồng, vẻ mặt vô cùng đau đớn. "Chỉ vì như vậy, ngươi liền hoài nghi do ta hạ độc? Chỉ dựa vào lời người khác nói, ngươi liền đem tội danh này đổ lên đầu ta? Không thèm điều tra chứng cứ, cứ như vậy mà định tội ta? Thật là quá buồn cười rồi, ha ha..." Cô vừa khóc vừa cười.
"Theo như nàng nói, rốt cuộc nàng cùng Can Hiền đang tiến hành cái gì?" Hắn nguyện ý tin tưởng nàng lần nữa."Trẫm muốn nàng nói thật!"
Cô mở miệng định đem hoài nghi của mình nói ra.
Không được! Cô không có chứng cớ nói tất cả đều là âm mưu Thái hậu, nếu như lúc này nói cho Khương Vệ, hắn nhất định sẽ cho là cô cố ý chia rẽ mẫu tử bọn hắn, chắc chắn sẽ không tin tưởng.
Khương Vệ giương đôi mắt chết chóc nhìn nàng, "Tại sao không nói lời nào?"
"Nói ra ngươi sẽ tin?" Y Tước vẻ mặt nản lòng thoái chí."Thì ra ngươi chưa từng tín nhiệm ta, ngươi nói ngươi yêu ta là như thế sao, người khác tùy tiện nói vài câu ngươi lập tức mất niềm tin với ta, nếu đã như vậy, ta có giải thích thế nào cũng vô dụng."
Hắn cắn chặt răng, "Chỉ cần nàng nói thật, trẫm có thể tha thứ nàng."
"Tha thứ ta? Thật là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn." Ánh mắt cô mở thật to, không để cho nước mắt rơi xuống."Ba chữ này đã định tội ta rồi, cho rằng Chỉ Tần trúng độc, hài tử sanh non đều do ta làm... Ngươi biết không? Đời này ta thống hận nhất chính là bị người đổ oan, lấy chuyện ta không làm đến vu oan cho ta, nhưng khiến ta đau lòng nhất chính là ngươi cũng đối với ta như vậy."
Y Tước đau lòng tột đỉnh, cho rằng hạnh phúc trong tay không ngờ chỉ là một loại ảo giác, dùng một chút sức là tan vỡ, thật sự là quá mỉa mai.
"... Nếu ta nói không phải, ngươi sẽ tin sao? Nếu ta thừa nhận, ngươi sẽ chém đầu ta sao?"
"Nàng!" Hắn nổi đoá."Chẳng lẽ chuyện nàng làm khó giải thích đến thế sao?"
Cô nhìn chằm chằm đáp trả lại hắn, "Không phải!" Không làm chuyện gì xấu không cần thừa nhận.
Khương Vệ cơ hồ muốn nghiến nát hàm răng."Nàng có dám thề với Thần giới?"
Ha ha... Thì ra cõi lòng tan nát chính là đây.
Dù sao cô không có gì để mất, thề thì thề.
"Ta dĩ nhiên dám!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Tước nhất thời lạnh giá, mặt hướng ra ngoài quỳ xuống."Thần giới ở trên cao, ta, ở tại đây trước mặt Vương thượng thề, nếu lời vừa mới nói có nửa câu dối trá, sẽ để cho ta... Chết thêm lần nữa."
Ngay khắc này, cô thật cảm thấy chết đi cũng tốt, vì nơi đây đã không đáng cho cô lưu luyến nữa rồi.
Lời thề độc này như thùng nước lạnh dội vào đầu Khương Vệ, cả người tỉnh táo lại.
Chẳng lẽ hắn thật sự vì chuyện Chỉ Tần sanh non mà không còn sáng suốt, bị đủ loại tin đồn không chứng thực được làm cho mờ mắt, có thể hoài nghi nữ nhân hắn yêu?
Vương hậu là người hiểu rõ tâm tình hắn nhất, biết hắn khao khát muốn có hài tử đến cỡ nào, nhớ đến nàng từng cùng hắn khóc, cùng hắn cười, đó không phải là giả vờ...
"Tước nhi..." Khương Vệ đưa tay về phía nàng, nâng nàng đứng dậy.
Y Tước tránh khỏi bàn tay của hắn, khẩu khí lạnh nhạt."Không dám làm phiền Vương thượng."
"Trẫm chẳng qua là..."
Nàng hờ hững cắt lời hắn."Vương thượng nên dành chút thời gian đi bồi Chỉ tần! Nàng vừa mất đi hài tử, trong lòng nhất định rất thống khổ, rất cần Vương thượng an ủi."
Khương Vệ nhìn nàng một hồi lâu, hắn biết đã tổn thương nàng, nói cái gì cũng đều là vô ích."Trẫm tối nay trở lại thăm nàng."
"Có tới hay không cũng không sao cả." Y Tước quay lưng lại thì thầm nói.
Hắn nhắm chặt mắt một chút, bây giờ hắn không có thời gian chiếu cố tâm tình của nàng, trước mắt Chỉ tần là quan trọng nhất, còn phải tra rõ kẻ hạ độc thật sự là ai.
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, sức chống đỡ cuối cùng cũng cạn kiệt, nước mắt lập tức chảy xuống.
Bước chân mệt mỏi đi vào bên trong, Y Tước ngã xuống giường, vùi mặt vào trong chăn gấm, đem tiếng khóc cùng nước mắt tất cả đều ngăn cách bên ngoài, khóc một trận thoả thích...
* * * * * *
Lão cung nữ đứng ở sau lưng chủ tử, cẩn thận giúp chủ tử chải mái tóc đen mượt như mây.
"Kết quả thế nào?" Thái hậu chọn trong hộp nữ trang vài món trang sức, tao nhã lên tiếng."Bổn cung nghe nói Chỉ Tần đã tỉnh rồi."
Động tác lão dịu dàng thong thả, rất sợ làm đau da đầu chủ tử."Dạ, đã tỉnh rồi, có điều..."
"Có điều cái gì?"
"Dạ, nàng ấy vừa khóc vừa la, náo loạn cả buổi tối, ngay cả Vương thượng khuyên nàng cũng không được..." Đột nhiên, lão cung nữ dừng động tác lại, Thái hậu cũng nhận ra sự khác thường này.
Thái hậu hơi nghiêng mặt, "Thế nào?"
"Không có... Không có gì." Lão cung nữ ấp úng nói.
Hầu hạ bà nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động không thể qua được ánh mắt của bà."Nói thật đi."
Nhìn vài sợi tóc bạc được mái tóc đen nhánh che phủ, vô cùng rõ ràng."Dạ... Là tóc bạc, nhưng chỉ có hai, ba sợi thôi." Đối với chủ tử khôn khéo, có dối gạt cũng không được lâu.
Buông tiếng thở dài, "Bổn cung già rồi, đến lúc cũng nên có tóc bạc."
Lão cung nữ vội vàng an ủi."Nô tỳ lập tức cho thái y lên thực đơn có ích cho thân thể Thái hậu, chỉ cần chú ý nhiều hơn..."
"Được rồi!" Thái hậu hiểu tâm ý của lão, cười nhẹ một tiếng, đáy mắt đầy đắc ý."Tâm tình bổn cung hôm nay rất tốt, mấy sợi tóc bạc cũng không làm hỏng được tâm trạng của bổn cung."
Lão hiểu rõ ý tứ chủ tử."Thái hậu nói rất phải."
"Chỗ Vương hậu thế nào?" Khóe miệng giương cao thành đường cong, tựa hồ tương đối vui vẻ.
Thành thục giúp chủ tử bới tóc, sau đó dùng các búi tóc giả bện lại tạo thành trang sức trang điểm cho mái tóc, sử dụng trâm cố định các búi tóc đó, cuối cùng đem trâm có đính các chuỗi châu ngọc rũ xuống cài lên đỉnh đầu.
"Nô tỳ nghe nói Vương hậu mấy ngày nay nhốt mình ở trong tẩm cung, không bước chân ra ngoài." Rốt cuộc đã chải tóc xong, lão cung nữ lui về phía sau một bước, thưởng thức chủ tử một thân ăn mặc cao nhã quý khí."Vương thượng cũng chưa có đến thăm nàng, có thể thấy được giữa hai người có hiềm khích."
Thái hậu vuốt ve vòng tay hoàng ngọc ngự trên cổ tay, khóe miệng cười mang vài phần quỷ mị."Phải không?"
"Thái hậu sắp đạt thành tâm nguyện." Hi vọng nói như vậy có thể khiến cho chủ tử càng thêm vui vẻ.
Thái hậu che dấu nụ cười, đáy mắt thoáng nét âm tàn."Chưa xong đâu! Nhiêu đó vẫn chưa đủ làm cho mối hận trong lòng bổn cung tan biến, đừng hy vọng bổn cung dừng tay."
"Thái hậu..."
"Đi, đi tìm hắn, nói bổn cung muốn gặp hắn." Thái hậu đáy mắt âm u biến mất thay vào đó là ánh mắt dịu dàng ấm áp, chỉ có gặp người yêu sâu đậm mới có thể bộc lộ ánh mắt đó."Bổn cung muốn chia sẻ thành công cùng với hắn một lần nữa."
Lão cung nữ cũng không khuyên can bà, chỉ cần là chuyện chủ tử muốn làm, cho dù hy sinh tánh mạng cũng sẽ nguyện ý."Dạ, nô tỳ đi ngay."
* * * * * *
"Phúc công công."
Nghe thấy tiếng kêu sau lưng Yến Phúc vội vàng dùng ống tay áo lau khóe mắt, mới xoay người đối mặt."Vương hậu nương nương bằng lòng gặp nô tài rồi sao?" Vô luận như thế nào, hắn cũng phải gặp cho được người hắn cần gặp.
Cung nữ nhìn hắn bộ dạng khổ sở, cũng không chịu nổi."Vương hậu nương nương tuyên Phúc công công đi vào."
"Đa tạ." Yến Phúc lên tinh thần, đi vào Giao Thái điện.
Vốn không muốn gặp bất cứ người nào bên cạnh Khương Vệ, cũng không muốn nghe chuyện của hắn, nhưng Yến Phúc canh giữ ở bên ngoài chính là không chịu đi, Y Tước không thể không cho hắn tiến vào.
Hắn cúi xuống, lưng so với thường ngày tựa hồ còn còng hơn, "Nô tài tham kiến nương nương."
Y Tước tú nhan lạnh băng, không thèm nhìn hắn cái nào."Không cần, có chuyện gì thì nói nhanh lên!" Kể từ sau ngày đó cũng không thấy bóng dáng Khương Vệ, bây giờ còn phái người tới làm gì.
"Nô tài thỉnh Vương hậu nương nương đi khuyên nhủ Vương thượng, Vương thượng đã mười ngày không có lâm triều, cũng cự tuyệt đại thần yết kiến, cả ngày chính là không ăn không uống, ban đêm cũng không chợp mắt, nếu tiếp tục như vậy nữa thân thể sẽ không chịu được, Vương thượng là nhất quốc chi quân, vì dân chúng cả nước phải bảo trọng long thể..."
"Nói với ta chuyện này làm gì?" Y Tước hờ hững lên tiếng.
Mặc dù miệng nói không quan tâm, nhưng cô vẫn cho cung nữ đi hỏi thăm tin tức của hắn, cho nên những gì Yến Phúc nói Y Tước đã sớm nghe qua, còn biết hiện tại các tấu chương của đại thần trình lên tất cả đều đưa đến Từ Ninh cung, do Thái hậu tự mình phê duyệt, không có chỉ ý Thái hậu, ai cũng không dám tự chủ trương, mặc dù Y Tước miễn cưỡng tốt nghiệp trung học, trong lịch sử Từ Hi thái hậu buông rèm chấp chính cô học không có trả lại hết cho giáo viên, rất lo lắng Khương Vệ sẽ giống hoàng đế Quang Tự, bị giam lỏng, cuối cùng còn bị hại chết.
Yến Phúc ngã nhào trên mặt đất cầu cạnh."Xin Vương hậu nương nương lượng thứ cho Vương thượng, nô tài mắt thấy Vương thượng sắp ngã quỵ rồi, người tin tưởng Vương hậu nương nương không phải là người hạ độc, mặc cho Chỉ tần nương nương lấy chết uy hiếp muốn Vương thượng ban thưởng Vương hậu nương nương tội chết, thay hoàng tử đã chết báo thù, Vương thượng vẫn một lòng tin tưởng nương nương..."
Nghe đến đó, cảm giác phẫn nộ của cô hơi hạ nhiệt.
"Vương thượng bị kẹp giữa hai vị nương nương, thật sự rất khó khăn, nô tài khẩn cầu Vương hậu nương nương tự mình đi khuyên nhủ Vương thượng, nếu người ngã bệnh, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính, an nguy của đất nước." Hắn tận tình khuyên bảo liên tục khuyên nhủ.
Cô chậm rãi xoay mình, tránh không được có chút mềm lòng."Hắn thật tin tưởng ta?" Sớm biết như thế, hà tất làm ra chuyện như vậy, nếu ngày đó không oan uổng cô, cũng sẽ không biến thành như bây giờ.
"Vương thượng toàn tâm toàn ý tin tưởng Vương hậu nương nương." Yến Phúc gật đầu như giã tỏi.
Y Tước khẽ cắn môi dưới, vẫn cảm thấy mình rất oan ức, vô duyên vô cớ bị đổ tội."Hắn thật sự tin rằng không phải ta hại chết hài tử trong bụng Chỉ Tần?"
"Đúng vậy, Vương hậu nương nương."
Hít một hơi, vẫn còn có chút phẫn hận chưa tan."Hắn tin tưởng có ích gì, hiện tại toàn bộ người trong hoàng cung đều cho rằng ta vì ghen tỵ Chỉ Tần mang thai long chủng mới hạ độc thủ."
Yến Phúc cặp mắt rũ xuống, khẩu khí bi thương."Nô tài tin tưởng rất nhanh có thể tra ra hung thủ."
"Để cho ta suy nghĩ thêm một chút." Y Tước không muốn tha thứ hắn quá nhanh.
Hắn ở trong lòng than nhẹ, "Dạ, Vương hậu nương nương."
← Ch. 13 | Ch. 15 → |