← Ch.11 | Ch.13 → |
Thật lâu sau, sắc mặt Y Tước vẫn còn rất hồng.
Hai tay ôm đôi gò má nóng hây hẩy, trong lòng không ngừng nguyền rủa bản thân, làm sao để mọi chuyện tiến triển thành như vậy? Không phải nói phải nghĩ ra biện pháp trốn khỏi hoàng cung, thoát khỏi nam nhân ghét bỏ và khi dễ mày? Như thế nào sau khi bị hắn hôn, quyết tâm liền dao động theo?
Hồ Y Tước, mày đúng là không có nguyên tắc, cũng không phải là chưa bị hôn qua, làm gì mà đem tâm tặng cho hắn nhanh như vậy!
"Ai!" Mặc dù gả cho hắn chẳng những có tiền, có quyền thế nhất Thánh Quốc là nam nhân mà mỗi nữ nhân mơ ước, có điều, chỉ nghĩ đến bao nhiêu nữ nhân được hắn chia sẻ tình yêu, Y Tước liền cảm thấy nổi giận, không được! Cô không thể bị giam hãm trong đây, phải nhanh chóng giải thoát mình.
Y Tước nghĩ đến đau đầu nhức óc, không muốn hành hạ mình nữa, trong đầu tính toán đi một bước tính một bước! Đúng lúc này, có người đi vào căn phòng, đi tới trước mặt cô đứng lại.
"Hồng Ngọc?" Ngẩng đầu dò xét thì thấy cung nữ thiếp thân được cô cứu ra từ trong đám cháy, Y Tước mỉm cười, "Thân thể nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nghỉ ngơi vài ngày, không cần vội vả tới phục vụ ta."
Sắc mặt tái nhợt Hồng Ngọc bỗng dưng quỳ xuống, âm thanh nghẹn trong cổ họng khẽ kêu, "Nương nương!"
Cô ngồi thẳng người, "Thế nào?"
"Nương nương không nên cứu nô tỳ... Nô tỳ thật xin lỗi nương nương..." Hồng Ngọc nằm trên mặt đất khóc rống, liên tiếp dập đầu khấu lạy."Nô tỳ tội chết đáng vạn lần..."
"Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?" Y Tước không hiểu ra sao.
Hồng Ngọc chống đỡ thân trên, nước mắt hối hận chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất."Nương nương... Giao Thái điện phát hoả đêm đó là do nô tỳ... Nô tỳ phóng... Nô tỳ cho dù chết cũng không cách nào chuộc tội..."
"Là nàng phóng hoả sao? Tại sao nàng phải làm như vậy?" Dù thế nào cũng không nghĩ ra người phóng hỏa là nàng.
"Nô tỳ là bị ép phải làm..." Hồng Ngọc khóc đến cơ thể run rẩy kịch liệt, không ngừng thổn thức, nói cũng không rõ ràng."Nô tỳ nếu không làm theo, người nhà nô tỳ... Lập tức sẽ chết... Nhưng... Nhưng nô tỳ nghĩ đến nương nương đối với nô tỳ rất tốt... Thật không nỡ ra tay..."
Cô sửng sốt mấy giây, hồi tưởng lại khi đó phát hiện Hồng Ngọc té xỉu ở bên giường, thì ra là muốn đi cứu cô, không khỏi động lòng, ít nhất lương tâm Hồng Ngọc chưa mất, đối với vương hậu vẫn là tương đối trung thành."Là ai ép nàng châm lửa? Hồng Ngọc, nàng mau nói cho ta biết!"
"Nô tỳ sau khi châm lửa liền hối hận... Muốn đi đánh thức nương nương... Nhưng khói quá nhiều... Nô tỳ thật muốn cứ như vậy chết đi... Đến âm tào địa phủ sẽ tiếp tục hầu hạ nương nương... Ụa..." Bỗng dưng lấy tay che miệng, chỉ thấy máu đỏ từ trong tay tràn ra, trước khi tới, đã uống độc dược, hiện giờ độc tính phát tác, nàng nhất định phải nói cho hết.
Y Tước cả kinh thất sắc, xông tới ôm lấy nàng."Hồng Ngọc!"
"Nương nương... Nô tỳ về sau không thể hầu hạ nương nương nữa..." Nàng cố nén lục phủ ngũ tạng trong cơ thể không ngừng xoay chuyển, vừa nói, máu tươi không ngừng từ trong miệng trào ra.
"Nàng gắng sức chịu đựng, ta đi gọi thái y!" Y Tước hai mắt ửng đỏ la to.
Nàng lắc cái đầu ngày càng nặng trĩu, phun ra tiếng cười suy yếu."Không cần, nương nương... Nô tỳ thật là vui... Thật là vui khi biết nương nương còn sống... Lần trước không thể ngăn cản kịp thời nương nương tìm chết... Nô tỳ vẫn rất muốn đi theo nương nương... Nương nương... Ngàn vạn lần không được nghĩ quẫn nữa... Phải sống thật tốt..." Ánh mắt sớm không còn nhìn thấy mọi thứ, như vậy cũng tốt, cuối cùng đã có thể giải thoát.
"Hồng Ngọc, ta cũng vậy thật vui khi có nàng ở bên cạnh." Mặc dù vương hậu thật đã chết, nhưng Y Tước vẫn muốn cảm tạ nàng, không có nàng, mình ở trong hoàng cung căn bản là tứ cố vô thân, đối tượng có thể tín nhiệm cùng thương lượng một người cũng không có.
Máu trong khoé miệng Hồng Ngọc không ngừng tuôn ra, thậm chí y phục trước ngực cũng bị nhuộm thành một mảnh màu đỏ trông thật kinh hãi."Nô tỳ nghe... Thật vui vẻ... Thật sự rất vui vẻ..."
"Nói cho ta biết là ai ép nàng? Ta sẽ thay nàng báo thù!" Y Tước rất có nghĩa khí nói.
Hai mắt trắng dã cố gắng nhướng lên, "Phải... Phải..."
Y Tước hốc mắt đong đầy nước mắt, "Đừng chết! Hồng Ngọc, nàng không được chết!"
Dùng sức lực còn sót lại, nàng nỗ lực tiến tới bên tai Y Tước, nói ra những lời cuối cùng...
"Hồng Ngọc?" Phát hiện nàng đã bất động, Y Tước gọi nàng đến hai lần, thoáng thấy hai mắt nàng mở thật to, bộ dạng chết không nhắm mắt, trên mặt lệ đã sớm tuôn như mưa.
"Ô ô... Hồng Ngọc... Ta sẽ thay nàng báo thù... Ta sẽ không bỏ qua kẻ hại chết nàng..."
* * * * * *
Giờ dậu vừa qua khỏi, các cung nữ thắp đèn khắp nơi, đem Giao Thái điện thắp sáng rực rỡ, rồi lại mơ hồ tràn ngập một cỗ nhàn nhạt bi ai.
Thân ảnh tôn quý cao lớn từ hành lang đi tới.
"Bái kiến Vương thượng." Mắt thấy Khương Vệ đến, các cung nữ liên tục không ngừng cúi thấp người vái chào.
Hắn liếc nhìn bên trong tẩm điện, "Vương hậu đâu?"
"Nương nương nói muốn một mình yên tĩnh, suy nghĩ một vài chuyện, không cho nô tỳ vào trong hầu hạ." Cho nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài chờ đợi sai khiến.
Khương Vệ biết kể từ khi cung nữ thiếp thân sợ tội tự sát, tâm tình vương hậu trở nên sa sút, cả người rầu rĩ không vui, điều này làm cho hắn có chút bận tâm, cho nên chỉ cần rãnh rỗi, sẽ đến Giao Thái điện thăm nàng.
Thân ảnh đi vào tẩm điện, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn tựa vào cửa sổ, khuôn mặt hơi nghiêng lộ ra cô đơn.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa." Khương Vệ ôm lấy nàng từ phía sau, động tác dịu dàng, như thể sợ kinh hách đến nàng.
"Một cung nữ dám cả gan phóng hỏa mưu sát, nếu may mắn không chết, trẫm cũng sẽ không tha chết cho nàng ta." Nghĩ đến trận đại hỏa kia, khẩu khí liền tràn đầy phẫn uất.
Nghe vậy, cô bực tức xoay người, "Nếu Hồng Ngọc là bị ép phải làm?"
Cẩn thận Thái hậu!
Đây là di ngôn cuối cùng Hồng Ngọc lưu lại, nhưng cũng đủ cho cô kinh hồn táng đảm.
"Bị buộc? Vương hậu lời này là có ý gì?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Y Tước hé ra định nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng không nói ra miệng."Không có gì, ta chỉ là đoán vậy." Cô nghĩ không ra tại sao Thái hậu muốn mạng của cô? Khả năng duy nhất chính là "Vương hậu" biết quá nhiều chuyện, Thái hậu sợ "Nàng" nhớ lại, cho nên tiên hạ thủ vi cường, có lẽ đây chính là nguyên nhân "Vương hậu" tự sát, chỉ nghĩ đến việc Thái hậu cư xử hiền hòa thân thiết với cô không ngờ rằng bà ta ở sau lưng rắp tâm đưa cô vào chỗ chết, đột nhiên nhớ tới khiến tay chân cô lạnh như băng.
"Trẫm biết nàng ta đã theo nàng một thời gian dài, dĩ nhiên sẽ có chút tình cảm, nhưng, nàng ta dám có ý đồ mưu hại chủ tử mình, đây là tử tội, trẫm tuyệt đối không thể tha thứ nàng ta." Khương Vệ đưa hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn phiền muộn của nàng, giọng nói tràn đầy ôn nhu.
"Có điều nếu nàng ta đã chết, trẫm cũng không truy cứu nữa." Hắn nói không sai, Hồng Ngọc đã chết, tuy nhiên hắn không biết nàng chết rất oan uổng, cho nên, Y Tước không thể để cho Hồng Ngọc mất mạng một cách đáng tiếc, cô sẽ thay nàng báo thù.
"Vương thượng biết trước kia ta chết như thế nào không?" Y Tước lấy tay của hắn ra, lạnh lùng hỏi.
Mặt Khương Vệ bởi vì động tác của nàng mà cau lại, "Vương hậu nhớ tới chuyện trước kia rồi sao?"
"Không phải, là Hồng Ngọc trước khi chết nói cho ta biết." Cô đã biết trước, cư nhiên lại đoán đúng."Nàng nói không có người hại ta, chén độc dược kia là ta tự mình uống."
"Nàng nói gì?!" Hắn cổ họng cứng lại.
"Ta nghĩ trước kia ta sống không vui vẻ, " Y Tước đùa cợt thì thầm, "Mặc dù thân là vương hậu, mỗi ngày cẩm y ngọc thực, người người thấy ta đều phải tôn xưng một tiếng Vương hậu, nhưng chưa từng có ai xem ta là người, sống so với chết còn thống khổ hơn, cho nên mới nghĩ không thông."
Điều này có thể tưởng tượng tâm trạng "Vương hậu" lúc ấy bi thảm ra sao, trời sanh tính nàng nhút nhát nên mới bị lấn áp, coi thường, cuối cùng nản lòng thoái chí tự tìm cái chết.
"Đây là thật sao?" Khương Vệ sắc mặt tức giận, chế trụ đầu vai Y Tước, mười đầu ngón tay cắm vào trong thịt."Vương hậu, trẫm không cho phép nàng có ý nghĩ này, không cho phép! Có nghe hay không?"
Cô dùng sức tránh né gọng kiềm của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận đùng đùng."Ngươi dựa vào cái gì nói không cho phép? Ngươi cũng là một trong số các hung thủ hại chết ta không phải sao?"
Khương Vệ nghẹn lời.
Không sai! Đối với điểm này, hắn hoàn toàn không cách nào thanh minh cho mình, nếu như vương hậu thật sự uống độc tự vận, như vậy hắn thật sự là một trong số các hung thủ bức tử nàng.
Hắn cố mở miệng, "Trẫm..."
"Ngươi chán ghét sự tồn tại của ta đến như vậy, không bằng bây giờ phế hậu ta, về sau ai đi đường nấy." Y Tước nói rất quyết liệt, cô muốn thay mặt "Vương hậu" thật nói ra, vì "Nàng" giương cao chính nghĩa.
"Không! Trẫm tuyệt đối sẽ không phế nàng!" Khương Vệ luống cuống, rối loạn, vội vàng nhìn nàng, cơ hồ muốn ăn nói khép nép rồi."Trẫm hiểu mình cũng có chỗ chân không đúng, cho nên từ giờ trở đi, trẫm nguyện ý đem hết sức phụng bồi cho nàng, Vương hậu hãy cho trẫm một cơ hội."
Y Tước thật muốn nói "Không" với hắn.
Trong lòng cô biết rất rõ, nếu kẻ chủ mưu sau lưng thật sự là Thái hậu, nếu lần này cô không chết cháy, lần sau chỉ sợ không có may mắn như vậy, Y Tước cũng không muốn tiếp tục ngồi trong hoàng cung chờ chết, nhưng... Nội tâm có một góc luyến tiếc không nỡ bỏ hắn đi...
Xong rồi! Cô thật thích hắn!
Người đàn ông này rốt cuộc có điểm nào tốt? Đầu tiên là xem cô không đáng giá một đồng, hiện tại lại chợt coi cô như bảo bối, nói không chừng hôm nào chán ghét cô, một cước đá cô văng ra, hắn đang tính toán cái gì?
Thấy nàng im lặng không nói, Khương Vệ khó nén thất vọng, "Vương hậu vẫn chưa tin trẫm?"
"Ta..." Nội tâm của cô xung đột.
Thái độ Khương Vệ chuyển sang cường ngạnh, hắn là quân vương, nói đàn áp. "Vô luận như thế nào, trẫm tuyệt đối sẽ không đáp ứng phế hậu, càng sẽ không để nàng đi, coi như nàng hận trẫm, tức trẫm, trẫm đều muốn nàng."
Cô không thể không thể mềm lòng được.
Ở trong mắt người ngoài, Y Tước luôn sắm vai nhân vật hung hãn kiên cường, không có ai biết cô cũng sẽ có lúc bất lực, cũng sẽ yếu ớt, ở sâu trong nội tâm, vẫn khát vọng có một nam nhân có thể toàn tâm toàn ý thương cô, yêu cô, là chỗ dựa vững chắc cho cô, vì cô che gió che mưa, thật sự rất hy vọng có thể có bờ vai vững chãi để dựa vào, không cần phiền não tìm cách kiếm tiền, không cần phiền não chuyện ngày mai, thật là tốt biết bao.
"... Trẫm chưa từng có cảm giác mãnh liệt đối với bất kỳ nữ nhân nào, duy chỉ có... chỉ có ở trước mặt Vương hậu, trẫm không cần làm hoàng đế cao cao tại thượng, không gì không làm được, mà là một nam nhân bình thường, có thể mở rộng cửa lòng trò chuyện thoải mái, không sợ bị người cười nhạo." Khương Vệ cũng cảm thấy thật khó hiểu, nhưng tạm thời có thể gỡ bỏ mặt nạ quân vương cảm giác cực kỳ tốt.
Đôi mắt Y Tước phút chốc hoen đỏ."Có thật không?"
Mình thật có thể có được hạnh phúc sao? Thật có thể đem tương lai giao cho hắn sao? Cô thật sự rất muốn được người sủng ái thương yêu, coi như trời sập xuống cũng có người giúp cô đỡ, không còn một mình cô độc chiến đấu hăng hái...
"Trẫm có thể hướng Thần giới thề." Đây chính là lời thề nghiêm túc nhất.
Cô vừa muốn khóc vừa muốn cười, "Ngươi phải nhớ kỹ hôm nay tự mình phát thệ, nếu có một ngày làm trái lời thề, ta tuyệt đối sẽ bỏ ngươi đi, đến lúc đó ngươi không thể ngăn cản ta."
Khương Vệ trịnh trọng hứa hẹn."Trẫm sẽ không để cho ngày đó phát sinh."
Không đè nén được cảm động dâng tràn trong lòng, Y Tước nhào vào trong ngực hắn, lệ rơi trên má thấm ướt ngực hắn, "Ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi."
Hắn hôn lên tóc nàng, "Vương hậu sẽ không hối hận."
"Ừ." Cô gật mạnh đầu trước ngực hắn.
Ôm nhau chốc lát, hơi thở nam tính nóng rực phả vào lỗ tai đầy nhạy cảm của Y Tước, để cho cô có chút ngứa ngáy buồn cười."Trẫm tối nay muốn ở lại đây qua đêm..."
Y Tước mới đầu nghe không có hiểu, một giây kế tiếp khi cô nghĩ thông suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời giống như bị hỏa thiêu dưới ánh mắt rực lửa của Khuông Vệ, vừa thẹn thùng vừa lúng túng gật đầu đồng ý.
"Trẫm muốn nàng trở thành Vương hậu chân chính của trẫm." Nói xong, Khương Vệ lần nữa cúi đầu xuống, đặt lên hai cánh môi hồng khẽ run...
* * * * * *
"Nô tỳ bái kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Chỉ Tần tuy mang thai, nhưng vẫn phải thu váy quỳ lạy.
Gương mặt Thái hậu tao nhã không biến sắc quan sát động tác nàng đưa tay thận trọng che ở trên bụng."Ngươi hiện đang mang cốt nhục của Vương thượng, không cần đa lễ, ban thưởng ngồi!"
"Đa tạ Thái hậu." Trừ vương hậu là chính thất, các phi tần khác vẫn như cũ phải tôn xưng bà một tiếng Thái hậu.
Đợi Chỉ Tần bình yên ngồi vào chỗ của mình, trên mặt khó nén thụ sủng nhược kinh, giọng điệu nhỏ nhẹ hỏi thăm."Không biết Thái hậu tuyên nô tỳ đến Từ Ninh cung có gì phân phó?"
"Nghe nói mấy ngày trước ngươi động thai khí, thân thể khó chịu, bổn cung có chút lo lắng, nhìn khí sắc ngươi hôm nay tựa hồ không tệ, cũng yên lòng nhiều." Thái hậu quan tâm nói.
Nàng ngượng ngùng cười một tiếng, "Để cho Thái hậu lo lắng, nô tỳ thật là tội chết vạn lần."
"Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi, bổn cung còn phải cám ơn nhân sâm ngươi đưa tới."
Chỉ Tần cười tươi hơn, "Đây là hiếu tâm của nô tỳ, mong rằng Thái hậu nương nương sống lâu trăm tuổi."
"Ngươi thật khéo nói." Mắt phượng thoáng qua một tia rét lạnh, "Khó trách Vương thượng xem nhẹ phản đối của bổn cung, kiên trì muốn lập ngươi là Tây cung Vương hậu, nể tình ngươi lần này hiếu tâm, bổn cung cũng nên nhượng bộ rồi."
"Đa tạ Thái hậu ân điển." Chỉ Tần mừng rỡ dập đầu.
Ánh mắt Thái hậu lướt xuống bụng nàng, "Vương thượng tuổi không còn nhỏ, cũng nên có một hoàng tử, tiếc là lúc trước các tần phi khác không giữ được hài tử, hi vọng lần này có thể để cho bổn cung sớm ôm tôn tử."
"Dạ, Thái hậu nương nương, nô tỳ nhất định sẽ để cốt nhục Hoàng thượng được sinh ra bình an." Trong hậu cung này ngoài việc được quân vương sủng ái, còn phải mẫu bằng tử quý, có hoàng tử, địa vị cũng vững chắc hơn, cho đến lúc Thiên giới chọn lựa hắc đế kế nhiệm tiếp, không lâu nữa, hài tử của nàng sắp có được hết thảy tôn sùng.
"Đúng rồi!" Thái hậu nghĩ tới điều gì."Bổn cung mới vừa rồi truyền thái y điều chế thuốc bổ an thai, đem thuốc lại đây!" Ra hiệu bằng mắt cho lão cung nữ già tên Vân Anh đã theo hầu hạ bà từ trẻ vẫn ở vậy cho đến nay.
Lão cung nữ chuẩn bị thuốc bổ dâng lên cho Chỉ Tần.
Nàng dấu vẻ mừng rỡ, "Đa tạ Thái hậu nương nương."
"Ngươi nhân lúc còn nóng uống đi!" Thái hậu trên mặt bí hiểm, không biết tính toán cái gì.
Cung kính nâng lên chén thuốc, uống một chút một chút, nghĩ thầm, Thái hậu tựa hồ đã tiếp nhận mình, chỉ cần Thái hậu không phản đối, Tây cung Vương hậu chính là nàng.
Hớp một ngụm trà sâm, Thái hậu giả vờ thoải mái tán gẫu."Nghe các nô tài nói, Vương thượng mấy ngày nay đều qua đêm ở Giao Thái điện, Vương thượng cùng Vương hậu có thể chung sống hoà hợp, đây thật là một chuyện vui."
"Vâng." Chỉ Tần cúi mặt xuống, thuốc bổ hơi khó uống.
"Vương hậu dù sao cũng là đứng đầu Đông cung, bổn cung hy vọng nàng ấy có thể sớm ngày mang thai long tử, vậy thì tất cả đều vui vẻ." Liếc mắt nhìn thấy sắc mặt Chỉ tần khẽ trắng bệch, khóe miệng ẩn hiện nụ cười có chút quỷ quyệt.
Nàng run rẩy nặn ra nụ cười, "Thái hậu nói phải."
"Được rồi, uống xong thuốc bổ, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi, cẩn thận chiếu cố thân thể." Thái hậu biết mục đích của bà đã đạt được.
Chỉ Tần vái chào, "Vậy nô tỳ cáo lui trước."
Đi ra khỏi Từ Ninh cung, bọn cung nữ thấy nàng cước bộ không vững, vội vàng dìu lấy nàng.
"Nương nương thế nào?"
"Không có gì." Chỉ Tần khẽ cắn môi dưới, quả thật lời nói Thái hậu ảnh hưởng không nhỏ đến nàng.
Thật ra thì nàng đã sớm để cho cung nữ đi nghe ngóng, xác thực vương thượng mấy ngày nay ban đêm ngủ lại Giao Thái điện, cứ cho là vương thượng đối với vương hậu không có tình cảm, từ trước đến giờ luôn là thờ ơ, cho nên từ khi đám cưới đến nay, chưa bao giờ lâm hạnh qua vương hậu, sự thật này mọi người đều biết. Chẳng qua là, tình huống bây giờ có lẽ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng, trong cung mọi người truyền tai nói nhỏ sau khi vương hậu kỳ tích sống lại con người đều thay đổi, tính tình biến đổi, lại dám trợn mắt cùng vương thượng cải nhau, quả thực tưởng như hai người, nhưng điều làm nàng khó hiểu nhất chính là vương thượng thế nhưng giương mắt đứng nhìn lần này đến lần khác dung túng hành vi của vương hậu, không kiên trì phế hậu nữa, đây chính là điểm khiến nàng lo lắng.
Nếu như lòng của vương thượng chuyển dời đến trên người vương hậu, vậy phải làm thế nào? Chỉ tần luôn hiểu rõ một điều không thể nào được quân vương sủng ái vĩnh viễn, cho nên mỗi ngày trôi qua đều là căng thẳng, hiện tại chỉ có thể dựa vào hài tử trong bụng, để cho nàng ngồi vững vàng vị trí Tây cung Vương hậu.
* * * * * *
Cô về nhà!
Thấy cảnh tượng quen thuộc, Y Tước hưng phấn đẩy cửa lớn, đang định mở miệng gọi em trai, đập vào mắt cô là linh đường.
Đúng rồi, cô đã bị xe đụng chết!
Y Tước nhìn tấm ảnh đặt ở trên linh đường, là ảnh của cô, ngón tay chỉ về phía ống kính với tư thế chiến thắng, còn cố ý nháy mắt, xem ra vừa tức cười lại buồn cười, không nghĩ tới lại biến thành di ảnh.
"Ô ô... Y Tước..."
Là ai đang khóc?
Tầm mắt không tự chủ được men theo tiếng khóc đi xuống, bắt gặp một người phụ nữ khóc té ở trước linh đường, khiến cô bị sốc thật lâu, cho là mình nhìn lầm, người khóc chính là con ma bài bạc mẹ cô, làm sao có thể? Này nhất định là mộng, bởi vì trên thực tế tuyệt đối không thể nào phát sinh chuyện như vậy.
"Mẹ thật xin lỗi con... Y Tước... Ô ô..."
Cô nhẹ nhàng đi về phía trước mấy bước, nhìn bà ta khóc đến đứt ruột đứt gan.
"Ô... Con cùng ba con đều đi rồi... Muốn mẹ sống thế nào đây? Con mau trở lại ngay..."
Thấy bà ấy bi thống kêu gào làm Y Tước không kiềm được kêu lên, "Mẹ! Mẹ!"
Bà ấy không nghe thấy ngã nhào trên đất, than thở khóc lóc, làm cho người nghe chua xót mũi lòng."Mẹ sai lầm rồi... Mẹ không nên trầm mê trên bàn mạt chược... Y Tước... Con mau trở lại... Mẹ thề không đánh bạc nữa..."
"Chị, chị!" Ở bên cạnh đốt hoa sen, thằng bé khóc đến đỏ mắt.
Chị ở chỗ này!
Mẹ! Đại Bỉnh! Hai người không thấy chị sao?
"Là mẹ hại chết chị con... Y Tước... Mẹ sai rồi... Ô ô..."
Cảm giác được hai hàng nước mắt nóng bỏng lặng lẽ chảy xuống cằm, Y Tước bất lực khóc, mẹ cô sám hối kêu gào làm cô cảm thấy bi ai rất lớn, nhưng cũng may mắn, nếu như cái chết của cô có thể khiến bà ấy từ bỏ tật xấu đánh bạc, như vậy cũng thật đáng giá.
Mẹ, bà chỉ còn lại một đứa con trai, ngàn vạn lần không được đánh bài nữa...
Đứa em dùng ống tay áo lau nước mắt, "Chị..."
Đại Bỉnh, em nhất định phải trở thành bác sĩ tốt, tương lai phải cứu thiệt nhiều bệnh nhân, chị về sau không thể chăm sóc cho em được... Em phải dũng cảm lên...
* * * * * *
"Tước nhi?" Khương Vệ bị tiếng khóc nức nở đánh thức, phát hiện Y Tước nằm ở bên cạnh đang ngủ rơi lệ, trong miệng còn nói lẩm bẩm, đưa tay lay động nàng."Tước nhi, tỉnh lại!"
Khóc đến đau lòng Y Tước yếu ớt tỉnh lại, đôi mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng cúi xuống dò xét gương mặt tuấn tú, thấy hắn đang quan tâm mình, giọng nói khàn khàn."Thì ra là mộng..."
Hắn lau nhẹ nước mắt trên má nàng, "Nàng nằm mộng thấy gì mà khóc đến thương tâm như vậy?"
"Ta... Ta quên mất, có điều thật là khổ sở, thật là khổ sở." Y Tước đem khuôn mặt đẫm lệ vùi vào trong ngực hắn, nước mắt như cũ không ngừng tuôn ra.
Khương Vệ trìu mến ôm chặt nàng, "Đừng khóc, trẫm ở cạnh nàng."
"Ngươi sẽ luôn luôn bồi ở bên cạnh ta sao?" Đời này sẽ không còn được gặp lại mẹ và em trai, cô cũng không thể quay về nhà của mình được nữa, một mình thật cô đơn, rất tịch mịch, cô thật là sợ.
Bàn tay vỗ về tấm lưng trần trắng như ngọc của nàng, "Dĩ nhiên, trẫm sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng..."
Nước mắt của nàng dường như chảy không dứt, khóc ướt ngực Khương Vệ, để cho hắn vừa yêu vừa thương.
"Có trẫm ở đây, trời sập xuống cũng có trẫm chống đỡ... Đừng khóc..."
Y Tước khóc đến toàn thân run rẩy."Ngươi nói phải... Giữ lời..."
"Quân vô hí ngôn." Hắn nghiêm nghị nói.
"Ừm!" Y Tước nức nở nhẹn ngào nói.
Gương mặt tuấn tú của hắn cúi xuống tìm kiếm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hôn thật sâu giải toả đi lo nghĩ trong lòng nàng, cảm giác được tiếng khóc Y Tước dần dần suy yếu, tay nhỏ bé chủ động quấn quanh cổ hắn, thật tin cậy, nhiệt tình đầy đam mê ở dưới thân hắn, uốn cong người tiếp nạp hắn tiến vào.
Một tiếng rống thô đầy nam tính khi Y Tước dưới thân hắn lớn mật khiêu khích cũng như phối hợp với luật động của hắn, không giống với các phi tần dục cự còn nghênh, thụ động ngượng ngùng, nhưng nàng thì khác từ bị động trở thành chủ động vuốt ve thân thể màu đồng cổ của Khương Vệ, tay nhỏ bé không ngừng dao động trên mỗi tấc da thịt tráng kiện, Khương Vệ nên ngăn cản khiển trách nói cho nàng biết hành vi phóng túng này không hợp với lễ nghi, tuy nhiên không thể không thừa nhận hắn cực kỳ yêu thích nàng chủ động... Hy vọng nàng đừng có ngừng lại...
"Khương Vệ..." Y Tước đã đạt đến đỉnh hoan ái, trước khi ngất xỉu khẽ kêu tên hắn.
Khuôn mặt anh tuấn nam tính thoáng hiện nét căng thẳng đau khổ, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vui thích.
"Tước nhi, đáp ứng trẫm, nhanh một chút giúp trẫm sinh hạ hoàng tử." Hắn dùng cùi chỏ chống đỡ nữa thân trên, lồng ngực vẫn còn hô hấp kịch liệt không chịu nổi nằm sắp xuống.
Nghe thấy thế, Y Tước bỗng chốc mở bừng mắt, "Cái gì?"
"Thật ra thì hoàng nữ không tồi, trẫm sẽ không vì một nữ nhi mà không yêu nàng." Khương Vệ vén vài sợi tóc ướt trên trán nàng, mong ước sớm được nhìn thấy nữ nhi của hắn và nàng."Trẫm nhất định sẽ trở thành phụ hoàng tốt, đem đứa nhỏ cưng chìu đến tận trời, để cho nó cảm nhận rằng trẫm yêu nó rất nhiều."
Cô định nói không muốn làm mẹ sớm như vậy, nhưng nhìn thấy trên mặt hắn có loại biểu cảm không thể gọi tên khi nhắc tới con cái, toả ra ánh sánh yêu thương của người cha dành cho con mình, nên cô thu lại lời định nói, Y Tước có thể hiểu được cảm xúc của hắn, hắn chỉ muốn cho con cái hắn thứ tình thương mà hắn chưa bao giờ có được.
"Tiểu hài tử cũng không thể quá cưng chìu." Y Tước châm chọc.
Khương Vệ khẽ cười một tiếng, "Nhưng chúng nó là cốt nhục của trẫm, lẽ dĩ nhiên được cưng chìu không thể tránh khỏi."
"Vậy ta có phải giả trang mặt đen hay không, khi chúng nó không ngoan thì ta đây với tư cách mẫu hậu hung hăng giáo huấn con cái một chút?" Cô bày ra dáng vẻ hung ác.
Hắn giả bộ tức giận, "Không cho phép nàng đánh hài tử của trẫm!"
"Tại sao không được?" Cô cố ý làm trái lại."Ta chính là mẫu thân của bọn hắn."
"Trẫm nói không được chính là không được." Gương mặt tuấn tú của Khương Vệ đầy kiên quyết, "Trẫm là phụ thân của bọn hắn!"
Hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Y Tước rốt cuộc buột miệng cười, "Hài tử còn không biết ở nơi nào, chúng ta đã cải nhau, nói y như thật."
"Cũng không hẳn như vậy, không chừng đứa bé đã ở trong bụng nàng, mới không uổng phí thành quả mấy ngày nay nỗ lực." Hắn vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của nàng, cười đến rất đắc ý.
Cô hờn dỗi hạ xuống người hắn vài cú đấm, "Thì ra là trong lòng ngươi đã có chủ ý này, khó trách đêm nào cũng chạy đến đây tìm ta, hại ta mỗi ngày đau lưng, thậm chí đến ngủ cũng không ra ngủ, lúc ăn cơm còn ngủ gật, bị những cung nữ kia giễu cợt, đều là ngươi làm hại."
"Nàng thật là to gan, lại dám đánh trẫm!" Khương Vệ cố ý nhe răng trợn mắt, lật người ngăn chận nàng, "Trẫm phải hảo hảo xử phạt nàng..."
Hồi lâu sau, tiếng thở dốc bên trong những tấm màn che dần dần ngưng lại...
Y Tước uể oải đẩy nam nhân đang nằm đè trên người."Ngươi như vậy ta ngủ thế nào được?" Một bộ phận nào đó trên cơ thể hắn còn không chịu lui binh, cố ý chiếm đoạt không thả."Ta thật sự rất buồn ngủ." Muốn có con cũng không cần liều mạng như vậy! Chẳng may về già lại dùng không được chỉ có thê thảm.
"Trẫm cũng muốn ngủ, có điều nàng ấm áp quá, trẫm không muốn đi." Lúc này hắn như hài tử bốc đồng ăn vạ làm nũng với cô, khiến cô vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì khác hơn là tùy hắn.
Hạnh phúc chính là đây! Cô chỉ có thể nghĩ như vậy.
Đêm càng khuya.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |