← Ch.1366 | Ch.1368 → |
Chương 1371
Khi bà ta đang định nổi điên với Bạch Dương thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc của bà cụ.
Thậm chí Phó Kình Hiên cũng đang cau mày nhìn Vu Y Cơ.
Nếu Vu Y Cơ không phải là mẹ ruột của anh, là người có công dưỡng dục anh suốt bao năm.
Thì anh đã không thèm khách khí với Vu Y Cơ rồi.
Vu Y Cơ đối mặt với ánh mắt của hai người, bà ta mấp môi, lập tức ngừng công kích Bạch Dương.
“Cút đi, cái đồ không biết xấu hổ. ” Bà cụ không chút khách khí mà mắng.
Vu Y Cơ cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa. Bây giờ bà ta không nhìn cũng biết khách khứa trong bữa tiệc đang nhìn bà ta với ánh mắt như thế nào.
Vu Y Cơ xấu hổ che mặt rồi cúi đầu chạy về phía trước.
Nhưng trước mặt bà ta là Bạch Dương.
Không biết cố ý hay vô tình mà khi đi ngang qua người Bạch Dương, Vu Y Gơ liền đụng vào vai cô.
“ÁI” Bạch Dương vô thức hét lên. Cơ thể bỗng chốc mất đi trọng tâm, giày cao gót gõ cộp cộp cộp lên sàn, cô lảo đảo lùi về sau.
Có thể vì lùi quá gấp nên ly rượu trong tay cô không vững. Miệng ly nghiêng qua một bên khiến toàn bộ rượu vang bên trong trào ra, đổ thẳng lên ngực Bạch Dương.
Rượu rất lạnh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là cơ thể của cô đã hoàn toàn mất thăng bằng, cô hoảng sợ ngã nhào xuống đấy.
Thấy vậy, bà cụ, Phó Kình Hiên và cả Trình Minh Viễn đều biến sắc.
“Dương Dương!” Bà cụ hét lên.
Phó Kình Hiên và Trình Minh Viễn hoàn hồn, cả hai đồng thời vươn tay kéo Bạch Dương.
Cuối cùng, người bắt được cô là Phó Kình Hiên. Trình Minh Viễn đã chậm một bước.
Sau khi Phó Kình Hiên nắm được cổ tay Bạch Dương, anh liền kéo mạnh một phát.
Cơ thể sắp ngã của Bạch Dương bị anh kéo lại. Cô lao thẳng vào ngực anh.
Nhưng vì bị đập vào quá mạnh nên một cơn đau truyền thẳng lên lồng ngực của Phó Kình Hiên. Anh không nhịn được mà rên một tiếng, hai hàng lông mày cũng nhíu lại, trán anh lấm tấm mồ hôi, hai chân cũng phải lùi về sau vài bước. Cuối cùng, đến khi eo anh đụng trúng bàn ăn phía sau thì mới đứng vững lại được.
Nhưng cả quá trình này, Phó Kình Hiên không hề buông Bạch Dương ra. Dù ngực có đau thế nào anh vẫn ôm chặt lấy cô.
Cứ như chỉ cần anh buông cô ra thì cô liền ngã ngay xuống đất vậy.
Bà cụ và Trình Minh Viễn đứng cạnh thấy Bạch Dương không sao rồi mới thở phào một hơi.
Dù Trình Minh Viễn hối hận vì đã chậm một bước nên mới không kéo được tay Bạch Dương nhưng khi nhìn thấy Bạch Dương không có chuyện gì, anh ta cũng nhẹ nhõm phần nào.
Trình Minh Viễn khẽ cười rồi đút tay vào túi quần.
← Ch. 1366 | Ch. 1368 → |