← Ch.0117 | Ch.0119 → |
"Dĩ nhiên!" Bạch Dương mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Cố Tử Yên: "Cô Cố, cám ơn cô nhé, nếu không phải có cô, tôi sẽ không có nhiều lợi ích vậy đâu."
Cố Tử Yên cắn môi dưới, không lên tiếng.
Phó Kình Hiên giữ bên eo cô: "Chúng ta đi thôi."
"Sếp Phó và cô Cố thượng lộ bình an, gặp lại ở Hải Thành sau!" Bạch Dương cười híp mắt vẫy tay.
Cả hai người rời đi trong không khí trầm lặng.
Lục Khởi đóng cửa lại đi vào: "Bé cưng, em lợi hại thật đấy, lần trước Azure Heart đã tốn một mớ tiền của Phó Kình Hiên rồi, vậy lần này đúng là rút được một mớ to.
Em có thấy lúc hai người họ rời đi mặt đen sì sì, cười chết anh mất."
Bạch Dương cầm cốc nước ở đầu giường, ngậm ống hút uống một ngụm: "Cơ hội kiếm tiền dâng tận cửa, không bắt được thì quá phí."
"Đó là đương nhiên." Lục Khởi cười há há hai tiếng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Nhưng bé cưng này, chuyện này ta không truy cứu thật hả?"
"Ừ." Bạch Dương gật đầu một cái: "Đúng là ta có thể ném Cố Tử Yên vào tù, nhưng không cần thiết, Phó Kình Hiên nói không sai, nếu như chúng ta làm như vậy thật, sẽ gia tăng mâu thuẫn của nhà họ Cố và Thiên Thịnh, nhà họ Cố có thể sẽ chó cùng rứt giậu, toàn lực chèn ép Thiên Thịnh."
Trước mắt Thiên Thịnh quá nhỏ bé, căn bản không phải đối thủ của nhà họ Cố.
Cho nên cô tuyệt đối không thể lấy cứng đối cứng với nhà họ Cố.
Lục Khởi cũng biết lợi hại trong đó, xoay xoay điện thoại: "Mặc dù có hơi tiếc chút, nhưng mà lấy lại được nhiều thứ thế này cũng không tệ, nhất là mảnh đất kia, Cố Việt Bân mà biết, có khi tức nhảy cẫng lên mất."
Bạch Dương nghe hình dung của anh ta, không nhịn cười được: "Em đã nghe nói từ sớm, Cố Việt Bân muốn ở Hải Thành mở rộng biệt thự trang viên, mục đích chính là muốn tạo thành khu biệt thự Đệ Nhất Hải Thành, chúng ta cướp mất khu biệt thự Đệ Nhất của ông ta, đúng là ông ta nên đau lòng thật.".
Ngôn Tình Sắc
Lục Khởi cười trên sự đau khổ của người khác: "Ai bảo ông ta có đứa con gái ngoan dối cha lừa luôn cả vị hôn phu của mình!"
Lừa dối vị hôn phu?
Giống như lần trước Cố Tử Yên bêu xấu cô đâm người ta, phá hủy bữa tiệc mừng bình phục mà Cố Việt Bân cố gắng chuẩn bị thì không nói, còn ném Azure Heart Phó Kình Hiên tốn công chuẩn bị.
Lần này Cố Tử Yên hại cô ngã xuống, để cho Phó Kình Hiên bị mất thương cảng, cũng làm cho Cố Việt Bân mất đi một mảnh đất, từng thứ từng món một, đây không phải vừa dối cha lừa hôn phu sao?
Nghĩ tới đây, Bạch Dương tặc lưỡi hai tiếng, bỗng nhiên có chút đồng tình với hai người Cố Việt Bân và Phó Kình Hiên.
"Đúng rồi bé yêu." Lục Khởi một khuôn mặt phóng lớn trước mặt cô: "Mảnh đất đó, em định dùng để làm gì?"
Bạch Dương nâng tay lên, mặt không cảm giác đẩy cậu ra xa: "Xây dựng nhà máy, Thiên Thịnh chúng ta cũng cần xưởng của mình, không thể cứ mãi hợp tác sản xuất cùng công ty khác."
Một lần ở sơn trang Hồng Mai, nhóm người tổng giám đốc Lương gây khó dễ cho cô, cô vẫn luôn nhớ.
Cô không muốn trải qua lần thứ hai nữa, cũng không muốn vì làm hàng mà phải cầu xin khắp nơi.
"Lợi hại quá bé yêu, nghĩ xa như vậy, không tệ, anh ủng hộ em." Lục Khởi vỗ vai Bạch Dương một cái.
"Cám ơn." Bạch Dương cười một cái, hiếm thấy cô không đẩy tay anh ta ra..
← Ch. 0117 | Ch. 0119 → |