Tiểu Thư Sinh bị hôn
← Ch.17 | Ch.19 → |
Edit: Thanh Từ
Beta: Amin, Maria
-
Hai người mới chỉ biết chạm môi với nhau, nhiều hơn thế thì không ai biết cả.
Sau khi Yến Tri An nếm được vị ngọt, nghĩ đến những lời người này vừa nói, tức giận cắn lên môi anh một cái.
Cảm giác đau nhất thời truyền tới, ý thức của Quý Thanh Lâm mới khôi phục lại một chút, anh càng không dám tin, nhịp tim mất đi sự bình ổn.
Ân nhân đang hôn anh.
Một bàn tay có lực ấn vào sau đầu khiến anh không thể cự tuyệt, cũng không có đường chạy trốn.
Có một niềm vui thầm kín từ tận đáy lòng như thể vỡ òa, giống như một hạt mầm chồi lên từ lòng đất, trong một khoảnh khắc đã nở ra những đóa hoa đẹp nhất.
Hốc mắt Quý Thanh Lâm đỏ lên, bàn tay run run từ từ giơ lên, chạm vào lưng cô, dần dần ghì chặt.
Anh ôm vị thần của mình vào trong lòng với tư thế hiến tế.
Cảm xúc kịch liệt khiến cả người anh không kiềm chế được mà run rẩy, những giọt nước mắt từ khóe mắt chảy vào tóc.
Cảm nhận được sự run rẩy của anh, Yến Tri An tách ra khỏi đôi môi anh, nhìn thấy dáng vẻ khóc không ra làm sao của anh.
Cô ngập ngừng, không lẽ cô ức hiếp người ta hơi quá à?
Cô muốn để anh nằm lại xuống giường, nhưng Quý Thanh Lâm ôm cô rất chặt, không có ý định buông ra.
Yến Tri An hơi bất lực, chỉ có thể ngồi ở đó, đưa tay lên lau giọt nước mắt ở khóe mắt anh.
"Sao lại khóc rồi?" Cô thấp giọng hỏi.
Quý Thanh Lâm vùi mặt vào cổ cô, không ngừng lắc đầu.
Trong nhất thời cổ cô cảm nhận được sự ướt át.
Yến Tri An đưa tay ra ôm anh, ôm chặt trong ngực, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng rơi vào tai anh:
"Tên nhát gan này, bây giờ đã vui chưa?"
Đáp lại cô là một tiếng thút thít, sau đó là tiếng khóc nức nở vừa như nhẫn nhịn vừa như được giải thoát.
Giống như một trái tim không nơi trú ngụ, cuối cùng tìm được một nơi an yên.
Trái tim của Yến Tri An bị tiếng khóc của anh làm cho khó chịu.
Cô kìm lại tất cả mọi suy nghĩ, ôm anh ở trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành.
Nếu như khi một ai đó mà khóc mà chỉ có một mình họ, thì có khả năng họ sẽ tự mình khóc thầm, đợi một chút là có thể ổn hơn, nhưng có một người khác dỗ mình, thì mọi nỗi tủi thân đột nhiên được trút ra.
Quý Thanh Lâm của hiện tại chính là như vậy.
Giọng nói dịu dàng của Yến Tri An, cái ôm ấm áp của cô, sự tủi thân, đau lòng của anh đã không thể khống chế được nữa.
Lần dỗ dành này mất rất nhiều thời gian, nhưng Yến Tri An cũng không biểu hiện ra bất kỳ sự mất kiên nhẫn nào, cô cứ như vậy đợi anh dần dần bình tĩnh lại.
Tiếng nức nở trong ngực đã ngừng được một lúc, Yến Tri An mới mở miệng hỏi:
"Đã tốt hơn chút nào chưa?"
Trải qua một làn sóng cảm xúc này, bây giờ máu đã dồn lên não Quý Thanh Lâm, tất cả đều là ngượng ngùng, kìm nén không muốn nói chuyện.
Yến Tri An cũng không vạch trần, cô chỉ buông người ra.
Cô chưa đi được nửa bước thì đã bị anh giữ lại.
Yến Tri An vừa cử động thì lòng Quý Thanh Lâm lại căng thẳng.
"Ân nhân."
Anh đỏ mắt nhìn cô.
Bước đi của Yến Tri An dừng lại.
Anh vừa mới khóc một trận, cả mắt cả mũi đều đỏ ửng, vẫn còn nước mắt đọng lại trên khóe mi, dáng vẻ giống như vừa bị ức hiếp, dụ dỗ người khác muốn phạm tội.
Yến Tri An âm thầm nuốt nước miếng, nhìn đi chỗ khác.
"Tôi đi lấy khăn đến lau mặt cho anh, vết nước mắt sẽ khó chịu."
Quý Thanh Lâm lúng túng thả tay ra, đỏ mặt: "À ừm."
Yến Tri An đi lấy khăn, sau khi lau sạch, lại đi ra bên ngoài gọi quản gia chuẩn bị cơm.
Thức ăn trên bàn vô cùng thanh đạm, chỉ có cháo rau và vài món ăn nhẹ.
Mặc dù nhìn thì tinh tế nhưng Yến Tri An cũng không có khẩu vị, cô đã ăn trước đó rồi, chỉ có một mình Quý Thanh Lâm ăn.
Quý Thanh Lâm nhìn trộm Yến Tri An, sau đó ăn hết sạch đồ ăn trên bàn.
Ầm ĩ một hồi như vậy, sau khi ăn xong, Quý Thanh Lâm bắt đầu buồn ngủ, lại lo lắng Yến Tri An sẽ bỏ đi, dáng vẻ muốn ngủ lại không thể ngủ đều rơi hết vào trong mắt của Yến Tri An.
Sau khi Yến Tri An thu dọn xong đồ đạc, dưới ánh mắt của Quý Thanh Lâm, cô ngồi ở ghế bên cạnh giường.
Quý Thanh Lâm chăm chú nhìn cô.
Dáng ngồi của cô lười nhác, dựa lưng vào thành ghế, chân bắt chéo, cầm điện thoại không biết xem gì đó, hơi cúi đầu, lộ ra xương quai hàm xinh đẹp.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào người anh, một ánh sáng trắng mờ nhạt xung quanh mái tóc đen ngắn, cả người anh như được đắm mình trong ánh sáng rực rỡ.
Tim anh đập nhanh hơn, những gì xảy ra khi nãy giống như một giấc mơ, hơi hư ảo lại vừa chân thật.
"Ngủ?" Yến Tri An lật sách, thờ ơ mở miệng.
Quý Thanh Lâm co người lại, lưng hơi cong, nhìn cô chớp mắt.
Anh ngập ngừng đưa tay ra khỏi chăn, im lặng nắm tay cô. Cảm giác mát mẻ và ấm áp chồng lên nhau, Quý Thanh Lâm nhìn phản ứng của Yến Tri An, thấy cô không có ý định bỏ tay ra, chỉ nhướng mày nhìn anh.
Mặt Quý Thanh Lâm nhất thời nóng lên, lại không muốn bỏ tay ra, lặng lẽ giấu mặt vào trong chăn.
Ánh mắt đặt trên hai bàn tay đang nắm lấy nhau, Yến Tri An véo vào mu bàn tay anh, như thể đang chiều chuộng anh, không rút tay lại.
"Ngủ đi."
Vốn dĩ Quý Thanh Lâm chỉ thấy hơi xấu hổ, không chịu nhìn Yến Tri An, nhưng dần dần anh cũng chìm vào giấc ngủ.
Lắng nghe hơi thở chậm rãi của anh, Yến Tri An nhìn đôi bàn tay đang chồng lên nhau, tay của anh lớn hơn tay cô một chút, các đầu ngón tay đều là màu trắng, đang giữ chặt tay cô như thể anh đang lo lắng người khác sẽ cướp đi thứ thuộc về mình.
Yến Tri An nhích lại gần giường, trong mắt có thêm nhiều ý cười.
Hai giờ chiều.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đến là mẹ Quý.
Mẹ Quý: ...
Bà vừa muốn mở miệng nói chuyện thì nhìn thấy Yến Tri An ngồi trên ghế, con trai bà thì đang nắm tay con gái nhà người ta ngủ ngon lành.
Yến Tri An: ...
Nhìn bàn tay vẫn còn đang bị nắm của mình, rồi lại nhìn về phía mẹ Quý, cuối cùng vẫn cảm thấy da mặt bản thân dày hơn một chút, không nỡ đánh thức Quý Thanh Lâm.
"Vất vả cho cháu rồi." Mẹ Quý cười, giọng nói cũng rất nhỏ.
Yến Tri An lắc đầu.
Mẹ Quý nhìn dáng vẻ ngủ say của Quý Thanh Lâm, ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng trò chuyện cùng Yến Tri An, mãi cho đến khi điện thoại rung lên bà mới chuẩn bị rời đi.
"Có thời gian thì cứ đến nhà chơi." Trước lúc đi mẹ Quý nói với Yến Tri An.
Yến Tri An khẽ gật đầu.
"Vâng."
Có Yến Tri An ở đây chăm sóc Quý Thanh Lâm nên mẹ Quý mới yên tâm rời đi, nếu như có thể nhân cơ hội này làm cho tình cảm giữa bọn họ tiến triển thêm chút nữa, vậy thì càng tốt.
Sau khi mẹ Quý đi, một mình Yến Tri An ngồi xem điện thoại, bên trong là những tài liệu y học mà cô đã tải xuống.
Cô từng xem qua tình trạng cơ thể của Quý Thanh Lâm, suy giảm miễn dịch bẩm sinh, không thể chữa khỏi tận gốc, giống như con dao treo lơ lửng trên đầu.
Mặc dù cuộc sống đủ đầy nên vẫn có thể sống được, nhưng vẫn yếu hơn so với người bình thường rất nhiều, một trận gió lạnh cũng có thể lấy mất nửa cái mạng của anh.
Trong lúc học tiến sĩ ở nước ngoài, đề tài nghiên cứu của cô là về gen di truyền, giảng viên đã từng mời cô tham gia vào phòng thí nghiệm khi cô tốt nghiệp, nhưng lúc đó cô không có ý định tham gia nghiên cứu, cũng không có ý định ở lại nước ngoài nên đã trực tiếp từ chối.
Yến Tri An nhìn chàng trai nằm trên giường bệnh, những thứ tốt đẹp dường như đều mong manh, Quý Thanh Lâm cũng như thế.
Trước nay cô chưa từng hối hận với những gì mình đã làm nhưng nhìn người yếu ớt đang nằm trên giường bệnh, lần đầu tiên trong đời, cô đã có suy nghĩ hối hận.
Hết chương 18!
← Ch. 17 | Ch. 19 → |