← Ch.11 | Ch.13 → |
Tối hôm đó ăn mì xong ta mơ mơ màng màng úp mặt xuống bàn ngủ, hình như còn cùng Ngôn Thù hàn huyên chuyện gì đó, tuy nhiên bây giờ không nhớ nổi. Khi tỉnh lại đã thấy nằm trên giường bên cạnh có hai nha hoàn phục vụ, Ngôn Thù bóng dáng mất tăm.
Vài ngày sau trong cung truyền ra, hoàng hậu nương nương triệu kiến ta.
Vì thế lại bận rộn cuống cuồng, vừa mặc lớp lớp quần áo dày vừa phải đeo tầng tầng trang sức nặng lại vừa lắng nghe quản gia dặn dò các quy tắc từ lời nói đến việc làm khi vào cung.
Sau Ngôn Thù hỏi ta: "Hôm nay tiến cung, cảm giác như thế nào?"
"Hoàng cung thật đẹp, hoàng hậu rất hiền lành nhưng mà hình như sức khỏe không tốt, đau đầu suốt."
"Đau đầu?"
"Ừ, bất kể ta nói gì xong nàng đều nhăn nhăn trán hơn nữa sắc mặt rất khó coi, ta nghĩ chắc chắn nàng bị bệnh. Tuy nhiên tính nàng thật sự tốt tốt lắm" ta khoe ra cái hộp đầy vật quý, "Xem, đây là lúc gần về nàng ban cho ta! Những châu báu này có thể đổi thật nhiều tiền nha, tiền này lại không phải do ngươi cho ta phải không? Ta dùng chúng đi mua tế phẩm, đều được phải không?"
Ngôn Thù cười mà như không, nghiêng người liếc nhìn quản gia vẫn im lặng đứng bên cạnh: "Này, nàng hỏi Khúc quản gia đi."
Quản gia Vương phủ ước chừng 40 tuổi nhưng vẫn còn phong vận của người đẹp hết thời, họ chồng là Khúc, người này khá lợi hại. Chuyện là, khi ta vào cửa phủ, trong phủ lời đồn đãi chuyện nhảm không ít, chính tai đã từng nghe hai nha hoàn thảo luận: "Vì lẽ Vương gia lại cưới một người xấu như ma lem về nhỉ?" Không đợi ta tức giận, Khúc thẩm đã bước vào trước, dọa cho hai nha hoàn kia hết hồn.
Khúc thẩm không mắng cũng không đánh, chẳng qua là bình thản đem sóng mắt thoáng nhìn, hai tay chống hông cất cao giọng nói: "Từ hôm nay trở đi người hầu trong phủ bất kì ai mắt nhỏ mũi tẹt, tất cả đều tấn chức lên một bậc, nếu cân nặng tăng thêm một cân thưởng 12 lạng bạc "
Lệnh này ban ra, trong vương phủ thẩm mỹ có bước chuyển biến lớn, mấy nha hoàn ngày xưa mắt chỉ hận không đủ to, bây giờ đi đường đều híp nửa mắt; mỡ heo nhanh chóng hết sạch, mấy tên bán đường thấy người Vương phủ giống như thấy thần tai.
Cuối cùng Khúc thẩm kết luận với ta một câu: "Cái này gọi là chủ nào tớ nấy*. Đầy tớ yêu thích, đều phải theo chủ tử. Vương gia nếu cưới Vương phi, Vương phi là đẹp nhất trên đời này — không chỉ là Vương gia nghĩ như thế, tất cả mọi người trong phủ đều phải nghĩ như thế mới được."
Từ ngày đó ta biết đó là một người lợi hại tốt nhất không cần chọc giận. Bởi vậy, Ngôn Thù bảo ta hỏi nàng, ta vội vàng tươi cười, ăn nói khép nép: "Khúc thẩm, người xem giùm từng này châu báu có đủ mua những thứ này không?" Nói xong, nhanh nhẹn đưa ra danh sách tế phẩm.
Nàng tiếp nhận danh sách nhìn lướt qua, cung kính đáp: "Bẩm Vương phi, chắc chắn đủ tuy nhiên..."
"Tuy nhiên làm sao?"
"Vương phi muốn mấy thứ này, ngay lập tức không thể mua được." Nàng giải thích, "Ở đây, chuồn chuồn bươm bướm, chỉ sợ phải đợi hết xuân mới có, mà con dế mèn ve con, lại phải chờ đến cuối hạ." Ta vội giật lại danh sách, choáng, bên trên thật đúng là có ghi chuồn chuồn bươm bướm, lúc ấy nói qua loa ai ngờ giờ lại thành tai họa!
Ngôn Thù thấy vẻ chán nản của ta, hơi cười cười thong thả nói: "Không sao, ta nói rồi, ta không vội. Nàng có thể cứ từ từ mà làm."
Ta thở dài thật dài.
Sự tình đến nước này, ta cũng chỉ có thể thở dài.
* Nguyên văn: Sở Vương thích eo nhỏ - trích từ điển cố « Vua Sở thích eo nhỏ, bề tôi đều nhịn ăn »: Vua Sở Linh Vương thích kẻ sĩ eo nhỏ. Để được vua thích, bọn bề tôi mỗi ngày chỉ ăn một bữa, thắt đai lưng phải nín thở, đứng dậy phải vịn tường. Một năm sau, bọn bề tôi gầy ốm xanh xao.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |