Dấu Ấn
← Ch.063 | Ch.065 → |
Tỉnh táo như Thất Dạ cũng có loại phản ứng này, cũng không phải dáng dấp người đàn ông có nhiều đáng sợ. Ngược lại, anh ta thông minh thanh tú, phong thái mê người, ngũ quan tinh mĩ tựa như vẽ sâu sắc, quả thật có thể nói, hoàn mỹ đến không chê vào đâu được. Chỉ là, ánh mắt anh ta nhìn cô, mang theo tình cảm nồng đậm. Thật giống như, cô là người anh ta thất lạc nhiều năm, tình cảm vẫn kiên cố như cũ thế.
"Tiểu thiên sứ, tôi rốt cuộc tìm được em rồi." Lòng bàn tay người đàn ông bống chốc duỗi ra, đầu ngón tay như muốn đụng chạm lấy má Thất Dạ, nhưng trong phản ứng kịp thời, từ trái tim đạp mạnh và loạn nhịp, cô gái đưa tay dùng sức đẩy, cánh tay dài của anh ta liền cứng ở giữa không trung, trong lúc nhất thời, dừng lại.
Vẻ mặt Thất Dạ lành lạnh, con ngươi xinh đẹp, tản ra ám quang sâu kín, tầm mắt chăm chú nhìn người đàn ông, tràn đầy ánh lạnh hờ hững.
Người đàn ông dương lên mày kiếm tựa như nhợt nhạt vừa nhíu, mặc dù vẻ mặt anh ta vẫn như cũ, nhưng cũng thấy con mắt anh ta, giờ phút này đã hiện lên thần thái run sợ. Cặp mắt kia sáng ngời mà rực rỡ, dưới bóng đêm, như một thiên thể cô đơn, cao nhã, xa xôi, đại khí bàng bạc.
Mắt thấy giữa bọn họ nhìn nhau, Nam Nhã Toa sửng sốt một chút, hướng Thất Dạ dựa sát qua, kinh ngạc hỏi thăm: "Chị Nam, anh ta là ai?"
"Không biết." Vẻ mặt Thất Dạ chìm lãnh, tiếng trả lời không mặn không nhạt.
Lúc cô nói chuyện, mặt mày âm trầm lãnh lạnh, sâu kín nhìn chằm chằm người đàn ông đang không ngừng liếc mình, mặt phòng bị.
Cánh tay anh ta thu lại, yên lặng nhìn Thất Dạ, mặt bí hiểm.
Vưu Đức bởi vì lời nói của Thất Dạ mà sửng sốt, trong mắt của anh ta để lộ ra một tia nghi ngờ, có chút lo lắng nhìn người đàn ông kia một cái, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, Tạp Lạc Nhi tiểu thư..."
Nói sau, bởi vì con mắt sắc bỗng chốc âm lãnh đi xuống, dừng lại.
"Anh rốt cuộc là ai?" Ánh mắt Nam Nhã Toa dọc theo người đàn ông anh tuấn nhìn từ trên xuống, miệng nhỏ nhẹ nhàng mân mê: "Có phải hay không các anh nhận nhầm người, cô ta là chị Nam, không phải người gọi là Tạp Lạc Nhi tiểu thư..."
"Đạo Sâm tiểu thư, mời đi một bên." Nam Tuyệt Hiêu không hề nhìn cô, thậm chí lông mày ngọn núi cũng không động, ánh mắt anh ta, chỉ là nhìn chằm chằm Thất Dạ, ôn nhã mở miệng: "Tiểu thiên sứ, em quên chuyện trước kia, không sao cả, chỉ cần nhớ, tôi sẽ tuyệt đối không tổn thương em là tốt rồi."
"Đầu óc anh có vẫn đề chứ?" Đầu ngón tay nắm Nam Nhã Toa lui về phía sau nửa bước, sống lưng Thất Dạ thẳng tắp, lạnh nhạt nói: "Tiên sinh, tôi mặc kệ anh có phải hay không nhận nhầm người, hy vọng anh có thể cùng tôi giữ một khoảng cách. Nam Nhã Toa, chúng ta đi."
Cô lôi kéo Nam Nhã Toa, xoay người liền muốn rời đi. Chỉ là, mấy thân thể cao lớn làm thành bức tường người một chút cũng không qua được. Cô vốn định dọc theo người đàn ông mới vừa rồi cất bước mà vào cái chỗ hổng đỏ đi ra, đáng tiếc bước chân của cô còn chưa tới, lỗ hổng đó lại vì bọn họ mà vây lại.
Trong lòng Thất Dạ dâng lên một cảm giác nóng nảy, cô mới nghĩ quay đầu lại yêu cầu người đàn ông kia khiến những người đó để mình đi, Nam Nhã Toa cũng đã kích động mở miệng: "Này, tôi không biết các người là ai còn chưa tính, chẳng lẽ các người còn không biết tôi là ai sao? Lại dám ngăn cản đường đi của tôi. ?"
"Đạo Sâm tiểu thư, chúng tôi biết cô là Ma Tây-Đạo Sâm thiên kim Đại nguyên soái. Hiện tại, mời cô cùng người làm qua một bên đi." Vưu Đức cất bước đến, lòng bàn tay hướng về phía Nam Nhã Toa, âm thanh nhàn nhạt nói: "Xin mời."
"Anh cút ngay cho tôi, tôi..."
"Nam Nhã Toa tiểu thư, tôi đối với anh ta giống như có một chút ấn tượng, anh ta hình như là quản gia Lợi Á thành tích cổ thành bảo... vị tiên sinh bên cạnh kia có khả năng là chủ nhân tích cổ thành bảo Nam Tuyệt Hiêu." Thời khắc Nam Nhã Toa còn muốn nói nữa, Kiều Trị vội vàng hướng lên trước một bước, nhẹ giọng nhắc nhở: "Bọn họ... Chúng ta không thể trêu vào."
Thần sắc Nam Nhã Toa khẽ biến, kinh ngạc trợn to hai mắt, tầm mắt luôn luôn liếc nhìn trên người đại nam nhân kia, chiếc miệng nhỏ không thể khép lại rồi.
Thất Dạ đối với phản ứng của bọn họ có chút ngoài ý muốn, dù sao làm hoàng tộc Chafee bàn tay binh quyền thiên kim Đại nguyên soái, trước thái độ của Nam Nhã Toa cũng không phải là thấp, thế nào... Này người của Lợi Á đỗ thành, thật như thần dũng vô địch, Nguyên soái quyền cao chức trọng cũng không trêu vào được sao?
"Mọi người đi ra ngoài trước đi." Mắt thấy một mặt Kiều Trị có bộ dáng e ngại, Thất Dạ biết rõ anh ta không muốn bị mình liên lụy, vì thế nhẹ nhàng phủi một chút môi, giọng nói nhàn nhạt: "Anh ta là tới tìm tôi."
"Nhưng mà, chị Nam..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nhã Toa hiện lên sắc thái miễn cưỡng.
"Mang tiểu thư Nam Nhã Toa rời đi." Thất Dạ không nhìn cô ấy, ngược lại gướng về phía Kiều Trị lạnh nhạt nói: "Đi."
Thái độ cao cao tại thượng này, giống như cô mới là chủ nhân của Kiều Trị.
Kiều Trị vội vàng ứng tiếng, hiệp trợ Vưu Đức đem Nam Nhã Toa cách xa đám người trong vòng.
Nam Tuyệt Hiêu đối với thái độ cường thế của Thất Dạ có chút ngoài ý muốn, mặt mày anh ta như vẽ, hình dáng như ngân hà, trong con ngươi, chợt léo lên cường quang như ẩn như hiện, không chút nào kiêng kị tại trên người Thất Dạ, âm thanh kia, tựa như rượu cổ ngàn năm, đậm đà thâm trầm, lại kèm theo một cỗ tư vị say lòng người.
"Tiểu thiên sứ, cùng ta về nhà đi."
Nhìn bàn tay dày rộng đưa tới trước mặt mình, lông mày Thất Dạ nhẹ nghiêng, con ngươi mênh mông quang mang trồi lên: "Về nhà?"
Nam Tuyệt Hiêu gật đầu.
"Nam tiên sinh..." Thất Dạ lắc đầu, hai tay nhẹ nhàng mở ra, không có mùi vị gì cả nói: "Mặc dù tôi cùng họ với anh, nhưng tôi nhớ anh thật sự là nhận nhầm người. Tôi tên là Nam Thất Dạ, tuyệt không phải là Tạp Lạc Nhi anh cần tìm. Hơn nữa, tôi có thể hướng anh xác minh rõ ràng, tôi cũng không mất trí nhớ, tôi tinh tường nhớ chính mình có quá khứ, trong trí nhớ của tôi, không có Lợi Á đõ thành, tích cổ thành bảo cái gì. Mời hiểu điểm này về sau, không cần dây dưa với tôi nữa, được không? Cáo từ."
Thất Dạ vốn tưởng rằng mình nói chuyện đã rất rõ ràng, tất nhiên có thể rời đi, nào có thể đoán được, bước chân cô mới di chuyển, cánh tay liền bị bàn tay có lực mạnh mẽ của người đàn ông giữ lấy. Cô từ nhỏ tiếp nhận qua huấn luyện đăc biệt, vốn phản ứng liền cực kì nạy cảm, lúc này phản ứng tự nhiên dùng sức cầm tay của anh ta ngắt một cái, cúi người xuống liền muốn thoát đi.
Động tác của cô rất nhanh nhạy, giống như cí nhảy bật của chú thỏ nhỏ, nếu như không phải Nam Tuyệt Hiêu lúc mi tiệp của cô run lên liền có thể đề phòng, tất nhiên cô sẽ có cơ hội thoát đi. Chỉ tiếc, anh ta sớm chiếm tiên cơ, lúc bước chân của cô khé rời, đã hiện ra một cánh tay khác đỡ lấy eo mảnh của cô, đồng thời, trở tay cầm cổ tay trắng của cô đang uốn éo trong tay anh ta, dẫn cô vào trong ngực của mình.
"Buông tay." Thân hình mới rơi vào tay của anh ta, lòng bàn tay Thất Dạ đã đẩy vào lồng ngực người đàn ông dùng sức đè tới, cố gắng thoát đi ra.
"Tạp Lạc NHi, đừng nhúc nhích, ta không muốn tổn thương em..."
Bản năng kháng cự của cô khiến con mắt Nam Tuyệt Hiêu sâu hơn, bàn tay anh ta dùng vũ lức lắm bả vai của cô, mắt thấy khuôn mặt cô chợt nhăn nhẹ, anh ta biết là cô cảm thấy đau đớn, không khỏi buông lỏng chút.
Mà Thất Dạ, giống như là bản năng, cảm thấy anh ta thành tâm, trong lúc nhất thời cũng dừng lại giãy giụa, lông mày dương lên, ánh mặt lằng lặng hướng tới anh ta.
Ngũ quan người đàn ông này, quả thật có thể dùng điêu luyện sắc sảo để hình dung. Khuôn mặt tuấn nhã, tựa như là lấy đường cong hoàn mỹ để phác họa ra, không cách nào dùng bút mà tả lại được vẻ hoàn mỹ đó. Tròng mắt của anh ta rất trong rất sáng, nhìn đến cũng chứa rất nhiều sắc thái bất đồng, gần như đen tối, không cách nào thấy đáy, lại có một vẻ thâm thúy mà mụ mẫm... lúc phải mê hoặc.
"Tạp Lạc Nhi, em là tiểu thiên sứ của ta."
Cô gái an tĩnh lại thì gió nhẹ lướt qua, thổi lên sợi tóc mềm mại của cô ấy, đem khuôn mặt sạch sẽ mà thanh tú nhỏ nhắn chèn ép càng phát ra mê người. Ngũ quan của cô tương đối tinh xảo, cả khuon mặt như không có nửa phần tì vết nào, giống như sứ ngọc quang thượng hạng, làm cho người ta chỉ nhìn, nghĩ không nhịn được muốn sờ một chút.
Nam Tuyệt Hiêu lại biết, lúc này dù anh ta chỉ nhìn cô lâu một cái, cũng sẽ khiến cô ghét. Cho nên, anh ta bỗng nhiên buông lỏng cô ra, để cho cô lùi về phía sau nửa bước, có thể tự do.
Đè xuống dục vọng trong lòng muốn kéo lại cô vào ngực lần nữa, hai tay anh ta cắt bỏ ra sau lưng, âm thanh như châu rơi trên khay ngọc, thanh thúy có lực: "Đứng ở nơi đó, hãy nghe ta nói."
Quanh mình đều là vách tường thịt người, Thất Dạ biết anh ta không cho phép mình trốn đi. Cô hít sau, cắn răng nhìn anh ta, gật đầu một cái.
"Táp Lạc Nhi, em có thể quên mất rất nhiều chuyện, nhưng có một điều mà em nhất định phải thừa nhận. Em có thể quên mất bản thân mình, nhưng dấu ấn thuộc về gia tốc Shere trên người, vẫn còn."
Dấu ấn?
Trên người cô, cho tới bây giờ cũng không có dấu ấn gì, lúc xưa, bảo vệ tổ chức muốn thẩm tra đối chiếu thân phận thì cũng chỉ lấy mật mã số hiệu tới phân biệt đồng nghiệp, nơi nào có dấu ấn?
Lông mày Thất Dạ nhăn nhẹ, cánh môi nhẹ nhàng câu một chút nói: "Khiến Nam tiên sinh thất vọng, trên người tôi không có bất kỳ dấu ấn nào."
"Em có, ở phía sau vị trí chính giữa xương sống vai, có một ấn ký hoa lài."
"Anh nói bậy."
"Muốn ta chứng minh cho em xem sao?"
Bước chân Thất Dạ lập tức lùi về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông, vẻ mặt chìm lãnh vô cùng: "Nam Tuyệt Hiêu, anh đừng mơ tưởng mượn cớ mê hoặc tôi."
Môi mỏng Nam Tuyệt Hiêu nhàn nhạt cong lên, chợt liền đến gần, nghiêng người hướng về Vưu Đức bên ngoài gật đầu một cái.
Vưu Đức bước nhanh lên, đưa cho anh ta hai cái gương nhỏ. Sau đó, lòng bàn tay vung lên, tất cả những người đàn ông áo đen vốn hướng mặt về phía bọn họ, nhất loạt xoay lưng lại, động tác kia mau lẹ cùng chỉnh tề, quả thật có thể so với quan quân đăc chủng huấn luyện nghiêm chỉnh.
Vưu Đức cũng nghiêng mặt đi, trong bức tường người, chỉ có Nam Tuyệt Hiêu cùng Thất Dạ, hai người mặt đối mặt.
"Tới đây."
Môi người đàn ông khẽ nhếch, âm thanh đạm bạc lành lạnh
Thất Dạ liếc mắt nhìn hai cái gương nhỏ trong tay anh ta, lông mày nhăn nhẹ, chần chờ vài giay sau, cuối cùng cất bước đi tới.
Bây giờ cô bị Nam Tuyệt Hiêu nắm trong tay, nếu như không chứng minh theo ý của anh ta, sợ rằng không cách nào thoát thân. Dù sao, trên người cô cũng không có ấn ký hoa lài, nhưng mà chỉ để co anh ta liếc nhìn sống lưng mà thôi, anh ta nhìn xong, đoán chừng sẽ không dây dưa cô nữa rồi.
Mắt thấy người cô tới gần, vẻ mặt tuấn tú của Nam Tuyệt Hiêu lập tức nhu hòa đi mấy phần. Anh ta đem một cái gương cho Thất Dạ, đem thân thể cô hơi hướng gần lồng ngực mình, cảm thấy cô có chút không thích muốn kháng cự, âm thanh khàn khàn từ môi mỏng bật ra ngoài: "Không muốn ăn thua thiệt cũng không cần lộn xộn."
Trong mơ hồ, Thất Dạ cảm giác, thật ra thì người đàn ông này cũng coi là một quân tử, ít nhất lúc anh ta nắm tay cô cũng không có làm loạn. Vì thế, cô khẽ cắn răng, mạnh mẽ quyết tâm đem thân thể mình hướng lại gần ngực Nam Tuyệt Hiêu, để anh ta che chở trước ngực của mình, tránh phải di chuyển.
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ tóc của cô gái, lông mày Nam Tuyệt Hiêu giương lên, . Anh ta giang hai cánh tay vòng sau cô gái, đầu ngón tay theo sống lưng cô nhẹ nhàng trượt xuống, vén lên áo sau lưng cô, đem gương để tai một vị trí.
"Nhìn xem."
Nghe anh ta nói ngắn ngủi hai chữ, lòng Thất Dạ cả kinh.
Nam Tuyệt Hiêu nói ra lời kia cho cô một laoij ảo giác, sự thật đúng như anh ta nói vậy...
Không thể nào a......
Cô cấp tốc nâng bàn tay lên, nhìn trong kính hiện lên bức họa kia, chính là gương Nam Tuyệt Hiêu nắm trong tay làm nổi bật ra ngoài sống lưng vị trí dấu ấn hoa lài kia...
Không!
Đầu ngoàn tay Thất Dạ run lên, gương nắm trong tay từ những ngón tay rơi xuống. Hai chân, đồng thời khẽ như nhún ra...
Lông mày cô nhếch lên, lấy ánh mắt không thể tin sâu kín nhìn Nam Tuyệt Hiêu, chỉ kém điểm, hô hấp cũng dừng lại.
Khó trách, Nam Tuyệt Hiêu chắc chắn cô là Tạp Lạc Nhi kia như vậy....
Nhưng, rõ ràng, hình dáng hiện tại của cô, là ở thế kỷ 21, hình dáng Địa cầu a, hầu như không có chút thay đổi nào. Thậm chí, bản lĩnh của cô còn lưu loát như thế, từ nhỏ học qua cái gì cũng không có thay đổi, thế nào đến giờ phút này, lại là như vậy rồi hả?
Sống lưng, khí lạnh bức người chợt bay lên, để cho cô không nhìn được giật mình rùng mình một cái...
Tư tường của cô, thân thể, cũng đúng là Nam Thất Dạ, nhưng cái dấu ấn hoa lài kia, lại dành riêng cho Lạp Lạc Nhi!
Ở Trung Quốc thế kỷ 21, một thân cô trơn bóng, không có bất kỳ ấn ký nào, về sau đi tới tinh cầu Chafee, cô cũng không có chịu đựng qua bất kỳ khổ hình nào, căn bản sẽ không lưu lại ấn ký...
Cô, rốt cuộc là linh hồn xuyên qua, hay là cả thân cùng linh hồn cũng xuyên qua?!
"Tạp Lạc Nhi..."
"Không cần gọi tôi." Lòng bàn tay Thất Dạ chợt hướng lồng ngực anh ta đẩy, lùi về phía sau hai bước, lắc đầu một cái: "Không phải như vậy..."
Cô cắn răng, đầu ngòn tay dọc theo Nam Tuyệt Hiêu đâm một cái, nói: "Tốt, liền tính tôi nhận định là Tạp Lạc Nhi, vậy thì thế nào? Tư tưởng bây giờ của tôi, tình cảm, cuộc sống, giống nhau cungx hoàn toàn không liên quan đến anh. Tôi không biết Tạp Lạc Nhi cùng anh quan hệ như thế nào, nhưng tôi với anh, tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ nào. Nam tiên sinh, tôi muốn rời khỏi nơi này."
"Em còn không nghuện ý tin tường?"
Nam Tuyệt Hiêu nhịn xuống, giống như đã dùng hết. Mặt mày âm vụ chìm lãnh trồi lên, thân thể cao lớn, từng bước từng bước đi về phía Thất Dạ.
Thất Dạ cũng chỉ có thể lùi về phía sau.
Trong lòng bàn tay cô có chút mồ hôi mingr thấm ra, càng lúc càng sát vào bức từng người kia, trong lòng càng không nắm chắc.
Nếu như Nam Tuyệt Hiêu không buông tay, co có thể thoát đi được sao?
Cô chỉ mới vừa chạy ra từ trong chuồng hổ, chẳng lẽ lại muốn lần nữa rơi vào ổ sói?
Không! Tuyệt đối không muốn!!!
Trong lòng có một âm thanh kiên định đang gọi ồn áo, đem thần kinh Thất Dạ cũng kích thích được nhạy cảm. Cô khẽ cắn răng ngà, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, tầm mắt cùng người đàn ông lạnh lùng chạm nhau, vì cố ý cùng anh ta phân rõ giới hạn, đem lời alnhx tuyệt không tình hơn nữa nói: "Nam Tuyệt Hiêu, bất luận anh nói cái gì, tôi đều tuyệt đối sẽ không tin tưởng anh. Hơn nữa, tôi đắc biệt thích cảm giac bây giờ trở thành sủng vật củ thương tướng A Nhĩ Bá Đặc, đi theo anh ta, tôi mới cảm giác được vui vẻ."
Nam Tuyệt Hiêu nghe vậy, bước chân ngừng lại một chút, khuôn mặt tuấn mỹ vốn không có gì sánh kịp, chợt có chút vặn vẹo, như sư tử nổi giận, sẽ lập tức xuống tay đối với con mồi nó nhìn trúng...
Dù là ngày thường gặp qua không ít sóng gió, lại ở trong cái chết vượt qua, Thất Dạ hay là bởi vì trong mắt anh ta như ẩn hiện ánh sáng lạnh thích giết chọc mà sợ hết hồn. Tay nhỏ bé của cô níu lấy váy nơi bắp đùi, con ngươi nhanh như chớp chuyển một cái, nhìn những người đàn ông áo đen đang quay lưng về phía mình, cấp tốc vén làn váy, chạy thẳng tới, thời khắc tới gần bức tường người đó, dùng sức đạp một cái mặt đất, thân thể liền nhảy lên, thời khắc ở trên không, trong lòng bàn tay cô hướng một bả vai, hơi mượn một phút chốc hắn nghiêng đầu trong phút chốc kia, trợ lực nhảy thẳng ra ngoài.
"Ngăn cô ấy lại."
Khi Nam Tuyệt Hiêu nói ra ba chữ lạnh như băng, Thất Dạ thấy những người vốn làm bức tường người kia lập tức tản ra, đem phong kín lối ra.
Xem thế này, cô muốn thoát khỏi Nam Tuyệt Hiêu, chỉ sợ lại lần nữa chạy về Kaloka đại điện...
Shit!!!
Thời điểm người xui xéo, rõ ràng nguyện vọng đều phải gần thành công, còn sẽ bị từ thiên đường đánh tới địa ngục...
Hiện tại, không có để ý nhiều như vậy. Cô chỉ có thể, trở về bên cạnh Gia Mậu trước, sau đó sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn là được...
Đáy lòng Thất Dạ rủa thầm một tiếng, cắn răng bay tới phía trước bổ nhào mà đi.
Nhưng trước mắt, sớm có mấy bóng dáng cao lớn xúm lại, đem thân thể mảnh mai của cô ngăn lại.
Thất Dạ không nói gì, dùng cả tay chân, trực tiếp hướng về phía mấy người đó đánh tới.
Những người đó hình như cũng sững sờ, đang muốn cùng nhau ra tay tóm cô xuống, lại có một giọng nói lạnh lùng từ từ truyền đến: "Không được làn cô ấy bị thương."
Nam Tuyệt Hiêu, anh đối với cái người Tạp Lạc Nhi còn không phải là tuyệt vời bình thường. Chỉ tiếc rồi, tôi không phải cô ta, cho nên, anh đối với tôi thật tốt, tôi cũng vĩnh viến không nguyện ý làm vật thay thế cô ta. Tôi chỉ là tôi, muốn theo đuổi tự do thuộc về chính mình.
Đối phương không thương tổn cô, như vậy lấy bản lĩnh Thất Dạ, đang lúc giao đấu lẫn nhau, cô thật không có ăn bao nhiêu thua thiệt, ngược lại là tay chân cô công kích, tốc độ của đối phương quá nhanh, có mấy người ăn luôn mấy quyền cước lớn của cô. Nhưng vì lời của Nam Tuyệt Hiêu mà ẩn nhẫn, không dám làm động tác quá lớn đối với cô.
"Tiểu nha đầu, mặc dù vài năm không thấy, bản lĩnh của em trở nên linh hoạt không ít, nhưng những thứ này chỉ là khoa chân múa tay mà thôi. Nhiều người như vậy đối với một người, thể lực của em, tất nhiên không chống đỡ được lâu đâu."
Lúc Thất Dạ cố gắng đối kháng những người đàn ông kia, giọng nói lành lạnh của Nam Tuyệt Hiêu xuyên vào bên tai cô.
Choáng nha, người này cư nhiên không để cho người làm cô bị thương, mà là để bọn họ đối với cô dây dưa thêm, chính là muốn lãng phí thể lực của cô, rồi ngồi ngư ông đắc lợi sao?
Thất Dạ đối với người đàn ông hèn hạ kia, thái đọ rất bất mãn, nhưng trước mắt lại không nghĩ được biện pháp gì thoát thân. Lúc cô đang ảo não, không cẩn thận phân tâm, người đàn ông phía trước tốc độ cánh tay cũng không nhanh đưa qua nắm chặt cô, thế nhưng theeius chút nữa làm cho đối phương được như ý rồi.
Khuỷu tay cô cấp tốc hướng một bên anh ta hung hăng đánh tới, mắt thấy một cánh tay khác vung tới, đột nhiên liền đứng thẳng bất động, mặc cho lòng bàn tay của anh ta hướng bả vai của mình dùng sức đẩy, mượn lức hướng bên cạnh nhảy ra ngoài.
Thời khắc hai chân chạm đất, gót nhọn giày cao gót không cẩn thận nghiêng một cái, cô thầm kêu một tiếng không tốt, liền cảm thất mắt cá chân truyền đến từng trận đau đớn. Thân thể cô trong nháy mắt liền mất trọng tâm, hai cánh tay triển khai, nhanh nhẹn hướng mặt đất mới ngã xuống...
Bỗng chốc, một cánh tay có lực dọc theo hông của cô chụp tới, đem thân thể thon gầy của cô vào trong ngực rộng rãi tản mát ra vị giọt sơng tươi mát. Ánh mắt hẹp dài của người đàn ông, ở quảng trường không đầy đủ ánh sáng làm nổi bật, hiện ra màu lục bíc, như một thần thú hung mãnh, đang bắt được con mối dành riêng cho nó...
Vì vậy, Thất Dạ biết, cô lúc này, chết chắc rồi!
← Ch. 063 | Ch. 065 → |