Chạy Trốn
← Ch.061 | Ch.063 → |
Gia Mậu nói, tối nay, sẽ có tai ương đổ máu!
Thất Dạ rất rõ ràng, nếu Gia Mậu nói ra khỏi miệng những lời này, như vậy thì chuyện tuyệt đối là sẽ đúng như những gì anh ta dự đoán. Phải biết rằng, anh ta có bao nhiêu âm trầm cùng phúc hắc, trước khi quyêt định đi đến cái chỗ nay, tất nhiên cũng đã thu thấp đầy đủ thông tin tình báo cần thiết, mới có thể nói ra những lời chắc chắn như vậy!
Khó trách, lúc ở cửa hàng, Gia Mậu để cho cô chọn lựa vũ khí...... Chỉ tiếc, bởi vì đấu khí với anh ta, khẩu súng kia đã bị lấy mất. Lúc sau, nếu thật sự gặp phải tình huống cần đến súng cô lại không có, vậy thì cô đúng là quá mức xui xẻo rồi! Đến lúc đó, chỉ có tự trách bản thân đã quá kích động rồi!
"Như vậy xin hỏi một câu, thượng tướng đại nhân là muốn cho tôi tới chịu chết sao?" Mặc dù xét thấy đó là nhược điểm của mình, nhưng lại vẫn bị Gia Mậu nắm được, trong lòng Thất Dạ tự nhiên vô cùng khó chịu. Giờ phút này, lúc này đôi môi mỏng xinh đẹp của cô phát ra thanh âm lạnh lùng, giống như chú chim khổng tước kiêu ngạo, đem Gia Mậu cao cao tại thượng, nhìn bằng nửa con mắt: "Đúng là một tên ác độc!"
Mày rậm Gia Mậu nhướng lên, cười như không cười liếc cô một cái, giống nhìn thấu tâm tư của cô, trần thuật sự thật, nói: "Súng, là tự cô vứt!"
"Nếu anh sớm nói rõ ràng có lúc cần dùng tới, tôi sao có thể ném nó đi?"
"Đấy là vấn đề của cô."
"Anh —"
Thôi, kì kéo cùng anh ta cũng chẳng để làm gì! Anh ta chính là một kẻ xấu không hơn không kém, không chỉ có quyền cao chức trọng, bản lĩnh còn đặc biệt cao, cô chắc chắn không thể nào là đối thủ của anh ta, nếu còn tiếp tục đấu cùng anh ta, thì cũng chỉ là bản thân tự mình chuốc lấy đau khổ, không cần thiết!
"Tại sao dẫn tôi tới đại điện Kaloka? Lúc trước không phải anh nói muốn dẫn tôi tới biệt thự Ngõa La Luân sao?" Đầu lông mày nhịu chặt lại, Thất Dạ thay đổi đề tài: "Một đại nam nhân, nói chuyện không giữ lời, thật là rất buồn cười!"
"Tôi có từng nói, lúc nào thì dẫn cô đi sao?"
"Lúc ăn tối anh từng nói qua, tối hôm nay!"
"Cô hiểu sai ý rồi."
Thất Dạ thật lòng nghĩ muốn giơ tay tặng một bạt tai vào gương mặt người đàn ông kia, xem anh ta còn lớn lối được như vậy nữa hay không! Nhưng cuối cô cùng vẫn cắn răng gắt gao nhịn được kích động này xuống, tránh khỏi đến lúc đó mũi dính đầy tro!
"Cầm lấy!"
Bước chân cuối cùng cũng đạp được lên bậc thang của đại điện Kaloka, thời khắc đi vào tới bên trong điện, Thất Dạ cảm giác tay mềm mảnh khảnh của mình được bàn tay to lớn của người đàn ông bao bọc lại, khi cùi chỏ chạm vào nhau, tay mảnh khảnh nhỏ bé của cô, liền có thêm một vật cứng —
Cảm giác tiếp xúc với vật nhỏ này làm lông mày cô giương lên, mắt cô nháy một cái nhìn Gia Mậu, trong đôi mắt khó giấu được lóe lên một tia ngơ ngẩn.
Đây, chính là khẩu súng nhỏ lúc ở cửa hàng cô đã chọn lựa!
Gia Mậu cư nhiên mang theo tới đây, từ trọng lượng hiện tại của nó, Thất Dạ đoán đạn dược cũng đã được người đàn ông kia lắp vào đầy đủ rồi.... Hôm nay anh ta lại đưa súng cho cô, thật khiến cho cô không khỏi bất ngờ?
"Cất nó đi, không phải gặp lúc tối quan trọng, đừng dễ dàng ra tay!"
Lời của người đàn ông, có chút mơ hồ, ở giữa những tiếng bước chân loẹt quẹt qua lại của khách nhân, đến ngay cả dư âm của những lời kia cũng biến mất không còn tăm hơi.
Thất Dạ trong lòng kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc), nắm chặt súng lục nhỏ, nuốt một ngụm nước miếng: "Bây giờ anh đưa nó cho tôi, tôi biết giấu vào đâu chứ?"
"Để ở ngực."
"......"
Này choáng nha, thật là sắc ~ tình!
Thất Dạ còn đang muốn nói vài lời gì đó đả thương cái tên đàn ông cao ngạo này, lại bởi vì một hình dáng trang nghiêm đang nhanh chóng đến gần mà đành ngừng.
Một người đàn ông mặc quân phục chính thống, trên vai có huy chương, nhìn một cái liền biết là người có cấp bậc. Ngũ quan của hắn không thể nói là quá sắc nét, nhưng khuôn mặt trẻ trung lại vẫn rất tuấn lãng, mơ hồ mang theo một phong thái chính trực, thật đúng là một quân nhân trẻ tuổi có tiền đồ. Liếc thấy cô thì mặt mày hắn có chút khác thường nhanh chóng lướt qua, nhưng lại rất nhanh liền thu lại, khẽ khom người với Gia Mậu, vẻ mặt đầy cung kính.
Thất Dạ nghĩ, có thể là, hắn đối với Gia Mậu sùng bái có thừa?
Thân thể cô nhẹ nhàng nhích lạ gần bên vai Gia Mậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng đè một cái lên vị trí xương quai xanh, khẽ nghiêng người chào người đàn ông kia. Nhìn như là chào hỏi có lễ, trên thực tế, cô là mượn cánh tay Gia Mậu che đi, đem khẩu súng lục nhỏ bé kia ném vào trong lễ phục.
Gia Mậu ở một bên rõ ràng phát hiện động tác này của cô, mặt mày nhàn nhạt giương lên, bờ môi mỏng khẽ mím, xẹt qua một nụ cười như có như không.
Cô gái này, thật quá đơn thuần đáng yêu, cư nhiên thật tin lời anh nói, đem súng lục nhỏ giấu vào trong ngực... Thật ra thì, vị trí bên hông lễ phục của cô, không phải có một cái túi nhỏ sao? Dùng để để súng lục nhỏ, vừa đúng đấy thôi—
Dĩ nhiên, cái này, anh sẽ không tự mình cho cô biết. Để cho cô ấy tự mình khám phá ra, rồi hãy nói! Dù sao, không thường thấy cô tạo ra được chút chuyện vui vẻ gì, anh cũng cảm thấy thích thú!
Đỗ Bang thấy Thất Dạ lễ độ như thế, tự nhiên cũng liền gật đầu với cô một cái, sau đó ngó đến vẻ mặt Gia Mậu không có khác thường, giộng điệu liền hơi thả lỏng, nhỏ giọng nói với anh ta: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, bọn họ đều đang đợi ngài!"
"Mang cô ấy lên trên phòng." Một bên lông mày Gia Mậu khẽ liếc Thất Dạ một cái, sâu trong con ngươi lóe lên chút ý vị sâu xa: "Không nên chạy loạn!"
"Biết." tay thon của Thất Dạ khẽ buông lỏng cánh tay anh ta ra, buông xuống một bên. Sau đó, ở trong lòng tăng thêm mấy chữ: "mới là lạ!"
Cô, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp trong thời gian ngắn nhất, từ bên cạnh ác ma này trốn thoát ra ---
Lòng bàn tay Gia Mậu dọc theo túi nhẹ nhàng nghiêng cắm đi vào (động tác đút tay vào túi quần), cũng không nhìn cô, nói với Đỗ Bang, giọng điệu không chút mùi vị già cả: "Canh chừng cô ta không tốt, thì tự sát đi!"
"Dạ!" Tốc độ đáp lời của Đỗ Bang mặc dù nhanh, nhưng sắc mặt thì lại có chút khác thường, tầm mắt hắn không nhịn được liếc một cái qua gương mặt của Thất Dạ, khóe miệng giật giật, rất là miễn cưỡng.
Gia Mậu nhấc chân, bước đi về một hướng khác.
Mắt thấy bóng lưng anh ta càng lúc càng xa, trong lòng Thất Dạ rủa thầm một tiếng: mẹ nó!
Tên đàn ông khốn kiếp, cư nhiên lấy chính thuộc hạ của chính mình ra uy hiếp cô, quá không biết xấu hổ! Anh cho rằng, tôi sẽ chịu sự uy hiếp của anh sao, mềm lòng sợ thuộc hạ của anh bị trừng phạt mà sẽ không trốn hả? Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, anh cứ mơ đi! Tôi hiện tại, sẽ bắt đầu sử dụng trí khôn cùng sức lực của bản thân, sẽ từ ngay dưới mắt đám tướng lĩnh vô dụng kia của anh trốn đi! Về phần anh khoái trừng phạt người nào thì liền phạt người đó đi, chẳng liên quan gì tới tôi hết!
"Tiểu thư Nam Hi, tôi là Thiếu tướng Đỗ Bang • Bố Lỗ Khắc cấp dưới của thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc." Đợi bước chân của Gia Mậu mới dời đi, Đỗ Bang liền nghiêng người, tự giới thiệu mình với Thất Dạ.
"Anh biết tôi sao?" mặt mày Thất Dạ nghếch lên hỏi thẳng một câu, mắt sâu kín nhìn chằm chằm Đỗ Bang.
Kể từ sau khi bị Gia Mậu mang về biệt thự của thượng tướng đặc cấp, cô nhận hết mọi đau khổ, hôm nay là lần đầu cô theo Gia Mậu ra cửa. Cô nghĩ, bản thân cô còn không có cái sức quyến rũ lớn đến thế, khiến tên tuổi "Tiểu thư Nam Hi" cũng nổi như cồn chứ? Nghĩ đến, sự xưng hô này, là bởi vì Gia Mậu mới có thể lan truyền ra.
Lòng bàn tay Đỗ Bang mở ngửa, ý bảo cô đi đến phòng hảo hạng, đồng thời nhạt giải thích: "Mấy ngày trước, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc tại nơi này dùng năm ngàn vạn kim tệ mua được tiểu thư Nam Hi, ngày kế liền có tin đồn đại tiểu thư Nam Hi là mật thám ra tay sát hại Kỳ phu nhân cơ thiếp của hoàng tử Tát Khắc Tốn. Hoàng tử còn thân chinh tự đến biệt thự của thượng tướng đặc cấp, xế chiều hôm nay hoàng tử Tát Khắc Tốn cố ý thông qua truyền thông phát biểu thanh minh nói chuyện này không liên quan gì tới tiểu thư Nam Hi. Hôm nay, trên tinh cầu Chafee tất cả mọi người đều biết tiểu thư Nam Hi là nô tì được sủng ái của thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc!"
Tin tức trên tinh cầu Chafee này, truyền ra cũng thật là nhanh ---
Thất Dạ nghe vậy, khóe miệng, nhẹ nhàng cong cong, cặp mắt xinh đẹp kia như vì sao tỏa sáng, sáng quắc rực rỡ, nhìn một cái như thấu hết mọi việc: "Thiếu tướng Đỗ Dương, Nam Hi có thể hỏi ngài một chuyện không?"
"Tiểu thư Nam Hi mời nói!"
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc nói với tôi rồi, tối nay đại điện Kaloka sẽ có tai ương máu đổ..."
Thất Dạ nói tới chỗ này, cố ý kéo dài giọng, cặp mắt lại sâu kín nhìn chằm chằm Đỗ Bang, nhìn kỹ vẻ mặt của hắn.
Bước chân của Đỗ Bang, vừa đặt lên bậc cầu thang liền khẽ dừng lại một chút, mày kiếm nhíu nhíu, con mắt sắc ngưng tụ lại: "Tiểu thư Nam Hi, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, từ trước đến giờ đều không nói sai!"
Quả nhiên không hổ là người của Gia Mậu, khôn khéo, cẩn thận, tâm phòng bị rất mạnh, lại càng không dễ bị tác động.
Có thể thấy rất khó dò được bất kỳ cái gì từ miệng hắn, trong đầu Thất Dạ thoáng qua ý nghĩ này một cái, liền nhanh chóng thay đổi sách lược. Thân thể cô bắt đầu vô lực tựa vào một bên vách tường, sâu kín thở dài một tiếng.
Mắt thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, giống như mỹ nhân sắp bệnh nặng, điềm đạm đáng yêu, con mắt sắc của Đỗ Bang rõ ràng trầm xuống một chút, hỏi: "Tiểu thư Nam Hi, cô không sao chứ?"
"Thiếu tướng Đỗ Bang, anh xem giúp tôi chỗ này...." Thất Dạ khẽ ngửa cằm lên, đầu ngón tay dọc theo cổ của mình khẽ vuốt xuống, nhìn tầm mắt Đỗ Bang thật nhanh quét qua cái cổ ngọc ngà của cô, ánh mắt cuối cùng ngừng lại ở đôi mắt xinh đẹp của cô, liền nhàn nhạt cười nhẹ hai tiếng, nói: "Ngài hiểu biết rất rõ về thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc?"
"Tôi cũng đã theo bên cạnh ngài ấy một thời gian rồi." Đỗ Bang đáp lời, lập lờ nước đôi.
Quân nhân này suy nghĩ xoay chuyển rất cừ, ứng đối với sự cố ý dò xét của cô, biểu hiện có thể nói giọt nước không lọt!
Thất Dạ thấy ánh mắt nghi hoặc của những vị khách qua lại nhìn vào bọn họ, cười nhạt, nói: "Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi!"
Đổi qua chỗ vắng người, chạy trốn cũng dễ dàng hơn một chút.
Chỉ tiếc, Đỗ Bang hình như không muốn vậy, hắn lắc đầu một cái, nói: "Tiểu thư Nam Hi, thượng tướng muốn tôi dẫn cô tới phòng hảo hạng. Ở đó, bất kể cô muốn nói gì, cũng rất an toàn!"
Người này, đối với Gia Mậu thật đúng là trung thành và tận tâm.
Thất Dạ biết rõ, nếu cô muốn thật sự có thể chạy trốn, như vậy thì không thể theo hắn lên trên phòng. Bởi vì, đến đó, sợ rằng cô sẽ không có cơ hội thoát đi ma chảo của Gia Mậu rồi. Cô khẽ cắn răng, dứt khoát vươn thẳng sống lưng, lông mày giương lên nhìn về phía Đỗ Bang, lỗ mũi thanh tú chỉ kém chút không có nhìn trời, nói: "Mới vừa rồi, tôi thiếu chút nữa đã giết chết thượng tướng đại nhân của ngài!"
Đỗ Bang sửng sốt, trong con ngươi, ánh sáng lóe lên như ẩn như hiện, thật giống như đang nghĩ xem những lời Thất Dạ nói, rốt cuộc có thể tin được mấy phần.
"Tôi, lúc đó chính là dùng cái này!" Biết cảm xúc của Đỗ Bang đã có dao động, trong lòng Thất Dạ cười nhạt một tiếng, anh ~ môi khẽ mở, đầu ngón tay nhẹ nhàng dò vào trong ngực bộ lễ phục, từ nơi đó móc ra khẩu súng lục nhỏ màu bạc kia, giơ giơ ra trước mặt hắn: "Tôi thiếu chút nữa thì bị anh ta bóp chết, nhưng mà cuối cùng anh ta vẫn dừng tay, còn đem súng này đưa cho tôi!"
Tân khách đi qua đi lại, liếc thấy khẩu súng nhỏ trong lòng bàn tay cô, cũng rối lên dẫn tới những ánh mắt khác thường.
Vẻ mặt Đỗ Bang hơi trầm xuống, trong vẻ mặt để lộ ra một tia cảnh cáo: "Tiểu thư Nam Hi, cô như vậy, sẽ kinh động thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc."
"Mọi người không phải đều nói tôi là nô tỳ được anh ta cưng chiều sao, nô tì được sủng, sẽ phải có một chút đặc quyền." Thất Dạ liếc hắn một cái, không mặn không nhạt: "Ít nhất, có thể có được một chút lòng thương xót của chủ nhân!"
Đỗ Bang nghe vậy, thì ngược lại cười cười, gương mặt cũng bình thản hơn: "Tiểu thư Nam Hi, đã vậy, mời hãy cứ đến phòng hảo hạng trước đi!"
Sắc mặt Thất Dạ thoáng lạnh, xuy một cái nói: "Tôi muốn vào toilet!"
"Tiểu thư Nam Hi..." Mí mắt Đỗ Bang nhẹ nhàng rủ xuống, bước chân chợt lại gần Thất Dạ. Hai tay hắn chắp ở phía sau lưng, thanh âm ép tới rất thấp, nhẹ nhàng nhàn nhạt, chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy: "Tôi biết rõ cô muốn chạy trốn, nhưng, không thể nào!"
Hắn thật sự có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, còn đưa ra kết quả chắc chắn thế rồi!
Nếu ý tưởng trốn chạy đã bại lộ, Thất Dạ cũng sẽ không quanh co với hắn nữa, trực tiếp nói: "Thiếu tướng Đỗ Bang, tôi rời khỏi thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, chỉ có lợi chứ không có hại."
"Đó?" Vẻ mặt Đỗ Bang đạm bạc, một đôi mắt sâu kín nhìn cô, hứng thú mười phần.
"Lòng của tôi, lúc nào cũng nghĩ tới giết chết ác ma kia. Tôi ở lại bên cạnh anh ta, sinh mệnh của anh ta tùy lúc đều có thể gặp nguy hiểm." Thất Dạ chỉ vào cò súng nhỏ màu bạc, đầu ngón tay nghịch nghịch khẽ vuốt vuốt: "Mà anh ta, sẽ không giết tôi! Cho nên tỷ lệ tôi giết anh ta, so với anh ta giết tôi, cao hơn ra rất nhiều lần!"
Con mắt sắc của Đỗ Bang, rốt cuộc tối tăm trầm xuống.
Trong đáy mắt của chàng quân nhân trẻ tuổi bỗng chốc thoáng qua một tia sát ý, đó là một loại ánh sáng thích giết chóc, Thất Dạ khi còn tham gia huấn luyện cùng đám đồng bạn, thường gặp, vì vậy trong lòng kết luận, Đỗ Bang vô cùng có thể, sẽ bởi vì Gia Mậu mà diệt trừ cô —
"Chỉ cần anh nguyện ý giúp tôi, tôi bảo đảm.... . cho dù lần này tôi trốn không thoát, cũng sẽ không lại gây ra nguy cơ gì cho thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc." Biết rõ cho dù Đỗ Bang có ý nghĩ giết cô, cũng sẽ không tùy tiện động thủ, Thất Dạ ném ra một câu vô cùng dụ hoặc đối với Đỗ Bang: "Thiếu tướng Đỗ Bang, ý nghĩ của tôi rất đơn giản trong sáng, chỉ cầu bảo vệ mạng sống của mình, không muốn nhúng tay vào việc tranh đấu của các người."
"Cô xác định?" hai mắt Đỗ Bang đột nhiên có ánh sáng lấp lánh sắc bén toát ra, lạnh giọng hỏi lại.
"Ừ." Thất Dạ đáp lại không chút do dự.
Đỗ Bang bỗng cong người hơi cúi, lòng bàn tay lộn một cái mở ra hướng về một phía nào đó của hành lang: "Tiểu thư Nam Hi, toilet ở bên kia!"
Hắn đồng ý với cô ---
Trong lòng Thất Dạ mừng rỡ, cười với hắn, mặt tràn đầy sắc thái, trong sáng như ngọc: "Đa tạ!"
Eo nhỏ khẽ cong, làm một tư thế cảm ơn, trong lòng bàn tay cô nắm chặt khẩu súng lục nhỏ kia, nhẹ nhàng nâng vạt váy, nhanh chóng cất bước đi về hướng Đỗ Bang vừa chỉ.
Con ngươi Đỗ Bang nhẹ nhàng nheo lại, đầu nghiêng sang, ánh mắt liếc qua phía bên cạnh, phía đó, vệ binh quân phục chỉnh tề đang đứng nghiêm, nhìn thấy hắn nháy mắt, lập tức hiểu ý, vội vã bước đi ngược lại với hướng Thất Dạ vừa đi.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng dọc theo sườn đút vào trong túi quần, khóe miệng Đỗ Bang, nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn thật sùng bái thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, quả thật là liệu sự như thần!
....................................
Nhã phòng.
Là nơi giao lưu hội họp duy nhất của giới quý tộc trên tinh cầu Chafee, phòng của đại điện Kaloka phân làm ba cấp bậc: Tôn quý như khách của hoàng tộc, dùng nhã phòng; danh môn Quý tộc, dùng thượng phòng, những người khác, căn bản chỉ thích dùng danh phòng.
Trong phòng rộng rãi, bài biện cao nhã, trang hoàng xa xỉ, hoa lệ, lại vô cùng bắt mắt.
Bên trong phòng đang phát hình trên một khung chiếu treo lơ lửng, cảnh tượng chuyển động bên trên đó chia ra bốn khung hình khác nhau, vừa xem liền hiểu.
Ngồi bên trong phòng là ba người đàn ông trẻ tuổi bất phàm, một người trong đó, là Gia Mậu vừa tới, mà hai người còn lại, là bạn tốt của anh Phí Nhĩ Lạc và Tư Á. Bọn họ cũng ngồi đàng hoàng trên ghế sofa bằng da mềm mại, tầm mắt cùng hướng về những chuyển động trên phông chiếu kia, vẻ mặt lạnh lùng.
"Gia Mậu, cậu xác định Nam Thất Dạ, thật sự là người mà khách viếng thăm Lợi Á Bạc muốn tìm?" Mắt nhìn một trong các khung hình, bóng dáng mảnh mai kia biến mất vào trong toilet, không còn thấy được nữa, con mắt sắc của Tư Á thâm trầm sâu xa, cười như không cười nhìn chằm chằm Gia Mậu hỏi.
"Ừ." Gia Mậu đáp lại một tiếng.
"Sớm biết vậy ngay từ đầu, đã không đem tặng cô ấy cho cậu!" Tư Á mắt mày nheo nheo, trong lời nói, mang theo một tia đạm bạc giễu cợt.
"Cõi đời này, không có thuốc hối hận để mà mua!" đầu ngón tay Gia Mậu khẽ khẽ lắc lắc cái ly cao cổ trong lòng bàn tay, vẻ mặt lành lạnh, không chút cử động: "Không nên quên, cậu cũng mang đi một."
Con ngươi Tư Á tối sầm lại, trong đầu, liền lập tức hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần dù đang rơi vào bệnh nặng vẫn như thế xinh đẹp tuyệt luân.
Gia Mậu liếc nhìn hắn một cái, đáy mắt lóe lên, phức tạp khó hiểu.
Ánh mắt đụng vào ánh mắt của anh, môi mỏng của Tư Á thoáng nhếch lên, hừ nhẹ nói: "Nam Thất Dạ, giá trị rất lớn!"
"Tôi muốn cô ta, không phải là cùng người đàm luận về giá!" Gia Mậu nhấp một ngụm rượu, thanh âm lạnh nhạt như nước.
"Chậc chậc......" Tư Á cắn lưỡi than nhẹ, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng thoáng qua vẻ ranh mãnh, gáy dựa vào lưng ghé mềm mại phía sau, khóe mắt liếc một cái: "Phí Nhĩ Lạc, ngài nhìn xem, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc của chúng ta hôm nay rốt cuộc đã bắt đầu thấy hứng thú với phụ nữ rồi. Hơn nữa, còn bị móng vuốt của con mồi nhỏ quào trầy, nhưng tác phong vẫn nhanh nhẹn như vậy!"
Phí Nhĩ Lạc không nói, mặt mày lại nhàn nhạt giương lên, đáy mắt ánh sáng tụ lại, sâu kín nhìn Gia Mậu.
"Thế nào?" Gia Mậu nhìn lại hắn, năm ngón tay nổi rõ khớp xương, được ánh sáng khúc xạ qua cái ly thủy tinh tôn lên, càng phát ra thon dài như ngọc.
"Sau khi Tát Khắc Tốn ghé thăm biệt thự thượng tướng, có hành động gì bất thường không." Phí Nhĩ Lạc mắt thẳng nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn của anh ta, thân thể cao ráo bỗng nhiên đứng lên, cất bước tới bên bệ cửa sổ, lòng bàn tay tà tà đút vào trong túi quần, con ngươi nhìn ra ngoài khung kính thật dày, trong hội trường của đại điện Kaloka đông đúc nhộn nhịp bắt đầu đêm khiêu vũ, nói: "Ngươi bên thành Đức Lan tới, tối nay cũng sẽ hiện diện trong bữa tiệc này!"
Gia Mậu và Tư Á liếc nhau một cái, trong con ngươi lẫn nhau đều có ánh sáng âm u lóe mà qua, cũng không nói gì, người kia lại nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm không có mùi vị gì cả: "Tới, vô cùng tốt!"
Như vậy, bọn họ mới có trò vui để xem. Đồng thời, có thể nhanh hơn một chút hiểu rõ, ý đồ của đối phương.
"Phí Nhĩ Lạc." thân thể cao lớn của Gia Mậu bỗng nhiên đứng lên, tròng mắt u ám thâm trầm, có ánh sáng mị hoặc tán phát ra ngoài, phản chiếu ánh sáng trong phòng, đẹp tới cực điểm: "Tối nay, ra tay đi!"
Phí Nhĩ Lạc vẻ mặt ngưng trọng.
Môi mỏng Gia Mậu khẽ cong, khóe miệng hiện lên đường cong, vô cùng lười biếng, lại toát lên một cỗ khí phách trời cho.
Sau đó, anh nói: một lưới bắt hết!
← Ch. 061 | Ch. 063 → |