Sợ Độ Cao
← Ch.017 | Ch.019 → |
"A ——"
Tiếng thét chói tai của Thất Dạ xuyên thủng bầu trời đêm, vang vọng giữa độ cao vạn thước, cả khuôn mặt cô cũng bởi vì kinh hoàng mà trắng bệch, cánh tay lay động, chỉ kém một điểm không có tè ra quần!
Tuy sắc trời đã tối, nhưng thế giới phía dưới có ánh sáng đèn nê ông chói mắt khúc xạ mà đến, đủ để cô thấy cự ly này có bao nhiêu xa ——
Bị người phía sau xách cổ áo đè xuống phía trước, có nửa người đã treo ở bên ngoài cabin, chỉ cần người đàn ông kia hơi hơi thả lỏng tay, cô sẽ lập tức ngã tan xương nát thịt, tình huống như vậy, đối với cô mà nói, quả thực là so với muốn mạng của cô còn kinh khủng hơn!
Gia Mậu ưu nhã ngồi ở một bên, càng đẩy thân thể cô hướng ra bên ngoài, dường như thấy còn chưa đủ dọa!
Ông trời!
Tiếp tục như vậy, chưa tới hai giây, cô có thể sẽ suy tim mà chết ——
Cổ áo phía sau bị người dùng lực nhấc một cái, thân thể bỗng nhiên bị ném trở về cabin.
Trong lúc không khống chế được cái trán vừa vặn bị đụng, mắt nổ đom đóm, đôi tay Thất Dạ liền lập tức ôm lấy cái ghế ở trước mặt, liều mạng hít sâu, cả khuôn mặt, từ trắng chuyển tái, từ tái biến thành đen, từ đen chuyển thành đỏ sậm...... Có nhiều màu sắc khác nhau, chuyển đổi thật vô cùng nhanh!
Khóe miệng Gia Mậu tà tà nhếch lên, đồng tử đen như mực lạnh lẽo, từng tia sáng lạnh lướt qua. Thân thể anh chợt nghiêng về phía trước, đối mặt với gương mặt thanh tú đang run sợ, cánh môi khẽ mở, thanh âm lãnh bạc, lẫm liệt như hàn băng: "Sợ độ cao à?"
Thân thể Thất Dạ như gió thu cuốn hết lá vàng, không ngừng lay động, đôi mắt nhắm thật chặt, đôi cánh tay càng thêm dùng sức ôm chặt cái ghế ngồi kia, căn bản không có biện pháp cãi lại!
Đến cả oán thầm cũng không có sức.
Cảnh tượng vừa rồi lại hiện rõ mồn một trước mắt, trong lòng cô bị sợ hãi đến run rẩy, làm sao còn nhớ nổi cùng người đàn ông này đấu khí?
"Có muốn thử một lần nữa hay không?" đầu ngón tay Gia Mậu chợt vén một chút mái tóc dài gợn sóng của cô, đầu ngón tay nắm được một lọn tóc, thoải mái mà vuốt vuốt, thật giống như đang đùa bỡn bộ lông của con chó sủng vật mà anh yêu thích, êm ái ôn nhã.
Nói nhảm!
Thất Dạ cắn răng, lấy dũng khí trợn mắt thật to, liều mạng nhìn chằm chằm anh ta.
Tiếp xúc với con ngươi mang thần thái quật cường của cô, cặp mắt Gia Mậu nhẹ nhàng nhíu lại, bàn tay bỗng chốc chụp lấy bả vai của cô, đầu ngón tay áp chế dây thần kinh nào đó trên cánh tay cô, khiến cho cô bị đau, vốn là bàn tay đang ôm chặt ghế ngồi liền buông lỏng.
Vì vậy, một giây kế tiếp, cả người cô lại lần nữa treo ở giữa không trung.
"Không ——"
Giọng Thất Dạ bén nhọn kêu lên lần nữa trở thành âm thanh chính giữa không trung.
Ngay sau đó, thanh âm lạnh lẽo của người đàn ông tự nhiên lọt vào tai: "Tôi để cho cô cưỡng!"
Bàn tay anh ta đang giữ bả vai của cô, chợt buông ra, mặc cho thân thể của cô cấp tốc rơi xuống.
"A a a ——"
Thân thể rơi xuống tự do, Thất Dạ bị sợ đến luôn miệng thét chói tai.
Bên tai, là hàng loạt tiếng gió xẹt qua, đâm vào da thịt của cô đến đau rát. Chỉ là, cũng không bù được cái loại cảm giác thân thể rơi vào giữa không trung kia....
Giống như đang hướng xuống địa ngục ——
Tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô chờ đợi giây phút tử vong sắp đến.... .
Nhưng thân thể, lại chợt ngừng.
Chân trái giống như bị một sợi dây thừng thít chặt, treo cô ở giữa không trung, không tiếp tục rơi nữa.
Thất Dạ căn bản không dám mở mắt ra, vì vậy không biết tình huống bản thân hiện tại như thế nào. Nhưng cô hiểu rõ một điều, chính là Gia Mậu ở phía trên trói một cái chân của cô lại, khiến cho cô rơi ở giữa không trung, giống như một con mồi, bị treo ngược ——
Nhưng tốc độ bay của trực thăng không hề giảm, vẫn một mực tiến về phía trước.
Hai chân ở giữa không trung, căn bản liền không chịu được loại phương thức treo một chân này, giờ phút này phân nhánh sang hai bên, làm cô khó chịu cực điểm.
Phải biết, máy bay trực thăng tiến về phía trước xung lượng có bao nhiêu, tiếp tục như vậy nữa, kể cả cô không ngã chết, cặp chân kia cũng rất có thể sẽ bởi vì không chịu nổi xung lượng như vậy mà bị gió táp chém thành hai khúc, khiến cho cô từ đó trở thành tàn phế ——
Ngay trong thời khắc lòng cô tràn trề tuyệt vọng, chợt cảm giác thân thể bị người không ngừng kéo lên phía trên. Rất nhanh, cả người cô lại một lần nữa bị ném vào trong khoang máy bay!
← Ch. 017 | Ch. 019 → |