Ngoại truyện
← Ch.167 | Ch.169 → |
Hôm nay sẽ phải về nhà, một năm rồi, bố cuối cùng đã tỉnh lại. Chú Lãnh nói, lát nữa bố mẹ mình sẽ đưa mình về nhà.
Bố có thể khỏe mạnh, mình rất vui, nhưng bỗng nghĩ tới việc phải rời khỏi nhà chú Lãnh, rời khỏi anh Tư Viễn. không biết vì sao, trong lòng mình như có con kiến cắn, rất là đau.
"Tiểu Tình, cô làm bánh pudding dâu mà con thích nhất này."
"Cô."
Cô bảo mẫu ở nhà chú Lãnh, cô ấy làm bánh pudding dâu, mình và anh Tư Viễn đều thích ăn.
"Tiểu Tình, cô làm cho con rất nhiều bánh pudding dâu đấy, nghe ngài Lãnh nói, lần này con sẽ đi cùng bố mẹ ra nước ngoài, cho nên..."
"Cô đừng khóc, sau này Tiểu Tình sẽ đến thăm cô."
Mình kiễng chân, lau nước mắt cho cô. Thật ra mình cũng muốn khóc, chưa từng nghĩ rằng lại phải sống ở nước ngoài. Cô không nỡ cho mình đi, có phải anh Tư Viễn cũng không nỡ?
"Cô ơi, nhiều bánh vậy con ăn không hết, con muốn chia cho anh Tư Viễn một ít, anh ấy cũng rất thích."
"Được, Tiểu Tình ngoan nhất, Tư Tư đang chơi với Tiểu Ý ngoài vườn, con ra tìm anh chị đi."
Cô vỗ đầu mình, rất không đành lòng để mình đi.
Anh Tư Viễn lại chơi cùng chị Tiểu Ý, hình như sau khi chị Tiểu Ý đến, hai người họ thường xuyên chơi với nhau.
Chú Lãnh và cô Vương sau này cũng sẽ kết hôn, cô nói, sau khi họ kết hôn, anh Tư Viễn và chị Tiểu Ý lớn lên cũng sẽ kết hôn, vì sao họ không cần Tiểu Tình?
Mặc kệ, bánh pudding dâu chia cho anh Tư Viễn trước, lần nào thấy nụ cười thỏa mãn của anh ấy mình đều rất thích.
"Anh Tư Viễn, anh Tư Viễn..."
"Ha ha, Lãnh Tư Viễn, cậu đẩy chậm thôi, cao quá!"
"Ha ha, ha ha..."
"Tiểu Tình?"
"Chị Tiểu Ý."
Anh Tư Viễn đang chơi xích đu với chị Tiểu Ý, anh Tư Viễn, khi nào anh mới có thể chơi với Tiểu Tình?
"Anh Tư Viễn, em... em muốn nói chuyện với anh."
"Chuyện gì?"
"Tiểu Tình sắp phải về cùng cô Quý, em ấy tìm cậu chắc có chuyện muốn nói, tớ về làm bài tập trước." Chị Tiểu Ý như người lớn, chị ấy nói xong liền đi.
"Anh Tư Viễn." Mình bước đến, rất sợ anh ấy cũng đi theo chị Tiểu Ý.
"Anh..." Anh Tư Viễn nhíu mày, thật khó coi.
"Đây, đây là bánh pudding dâu cô làm, em chia cho anh một nửa." Mình cầm cái hộp bánh pudding dâu như vật báu đưa ra trước mặt anh ấy.
"Cô chỉ làm cho em, không làm cho Tiểu Ý?" Anh ấy hìn cái hộp trên tay mình, không có ý định nhận lấy.
"Cái này..." Cô có làm không, thật ra mình cũng không biết.
"Được rồi, anh ăn trước đi, cô còn có thể làm nữa mà."
"Anh không ăn."
"Anh Tư Viễn..." Tại sao anh ấy lại không vui, bởi vì cô không làm bánh pudding cho chị Tiểu Ý sao?
"Anh Tư Viễn, anh đừng giận, mấy, mấy cái bánh này anh và chị Tiểu Ý cùng ăn được không?"
"Vậy em ăn gì?"
"Không sao, mẹ sẽ làm bánh cho em."
Mình đẩy cái hộp vào tay anh Tư Viễn, anh ấy như lại cao hơn, sức lớn hơn, lập tức cầm lấy cái hộp.
"Anh Tư Viễn, anh... anh đã nói sau khi lớn lên bảo em để tóc dài, sẽ lấy em, điều này có tính không?" Mình mong đợi nhìn anh ấy.
Khi mẹ sinh em bé, anh Tư Viễn kéo tay mình nói, sau này sẽ ở bên mình, lớn lên còn lấy mình nữa.
"Tiểu Tình, em ngốc quá, lớn lên anh muốn lấy Tiểu Ý."
Giây phút này, mình không biết có chuyện gì, chỉ thấy hai mắt nhức nhối, trong lòng cũng tê tái.
"Anh Tư Viễn, anh... vẫn luôn không thích Tiểu Tình sao?"
"Em khóc cái gì? Anh ghét nhất là em khóc, chuyện gì đến cũng khóc. Ngày trước bố em cướp vợ với chú anh, anh đã không thích em rồi, cũng sẽ không lấy em." Vẻ mặt từ chối người ngàn dặm hiếm khi xuất hiện trên gương mặt Lãnh Tư Viễn.
"Anh Tư Viễn, bây giờ chú Lãnh và cô Vương đã ở bên nhau, cũng rất hạnh phúc, vì bố em mà anh không thích em sao?" Mình kéo tay anh ấy, tay anh ấy thật ấm áp, nhưng tay mình lại lạnh băng.
"Gì cũng được, người trong lòng anh không phải em, anh thích Tiểu Ý, lớn lên muốn lấy Tiểu Ý. Em về nhà với bố mẹ em đi, anh không muốn gặp lại em."
Tay anh ấy vung lên liền hất tay mình, trong lòng mình rất buồn.
Mình hít mũi mấy cái, anh Tư Viễn không thích quỷ khóc nhè, mình không khóc.
"Anh Tư Viễn, xin lỗi, em không biết anh không thích Tiểu Tình, em sẽ đi với bố mẹ, em... sau này em sẽ không gặp lại anh nữa."
Nói xong, Tiểu Tình liền lau nước mắt chạy đi.
Lãnh Tư Viễn xoay người, nhưng không còn thấy bóng dáng bé nhỏ mũm mĩm đó nữa.
Ngốc nghếch, ngày nào cũng ăn bánh pudding dâu, ăn đến nỗi mập ú.
Sau này em không gặp anh, chúng ta học cùng một trường, sao có thể không gặp? Lãnh Tư Viễn không để ý đến sự khác thường trong nội tâm, liền đi tìm Tiểu Ý.
"Mộ Ly, anh không làm Đại tá mà lại muốn ra nước ngoài?"
Vương Cẩm Hân nhìn Mộ Ly ôm con gái nhỏ, như một người đàn ông của gia đình, thật sự rất đặc biệt.
"Cô quên à? Thượng tá Mộ đã hi sinh vì nhiệm vụ, hơn nữa công việc đó rất nhàm chán, tôi không có hứng thú, còn không bằng ở cùng với bà xã." Mộ Ly vừa nói, vừa kéo Quý Linh Linh vào lòng.
"Không chịu nổi anh."
"Mộ Ly, các anh dự định đi bao lâu?"
"Ừm... Như Lễ đã sắp xếp xong hết mọi thứ ở Mỹ rồi, không xảy ra vấn đề gì thì chúng tôi sẽ định cư bên đó."
"Mẹ..." Lãnh Tư Viễn mở miệng gọi Quý Linh Linh.
"Tư Tư." Quý Linh Linh đi đến ôm Lãnh Tư Viễn vào lòng.
"Mọi người phải ra nước ngoài sao?" Lãnh Tư Viễn ôm thật chặt cổ cô nói.
"Ừ, đúng vậy, bác Mộ của con phải xử lý chuyện bên đó, cho nên chúng ta..."
"Không cần Tư Tư nữa sao?"
"Ngoan", Quý Linh Linh nghe giọng nói êm ái của cậu, nước mắt liền không khống chế được, "Mẹ..."
"Tiểu Tình cũng không trở lại sao?"
"Đồ ngốc, chờ con lớn, có thể đi tìm chúng ta mà. Bây giờ bác Lãnh còn một số việc, chúng ta không thể ở trong nước. Tư Tư, con hiểu cho mẹ được không?" Quý Linh Linh hôn lên gương mặt cậu.
"Tiểu Tình đâu? Vì sao không thấy cô nhóc đáng yêu đó?" Vương Cẩm Hân hỏi.
"Tiểu Tình nói trong người không khỏe, đã lên xe rồi." Quý Linh Linh đặt Lãnh Tư Viễn xuống, "Phải ngoan đấy."
Thì ra, cậu và Tiểu Tình thật sự không thể gặp lại.
"Anh Tư Viễn, xin lỗi, em không biết anh không thích Tiểu Tình, em sẽ đi cùng bố mẹ, em... sau này sẽ không gặp anh nữa."
"Tư Viễn, đang ngơ ngác gì đó, mẹ con sắp đi rồi." Lãnh Dạ Hi gọi.
"Mẹ..."
"Hả?"
"Sau này con lớn lên, có thể đi tìm mọi người không?" Lãnh Tư Viễn ngước mặt lên hỏi.
"Tất nhiên rồi, chờ con lớn, nhất định phải tới tìm mẹ."
Mộ Ly lau nước mắt cho cô, "Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi thôi."
"Dạ Hi, Cẩm Hân, chúng tôi đi đây, mọi người phải giữ gìn sức khỏe."
"Ừ, mấy người cũng thế."
Quý Linh Linh nghĩ đến cảnh chia ly, lại rơi nước mắt.
Mộ Ly ôm cô vào lòng, nói tạm biệt với mọi người rồi đi.
"Tư Viễn, chúng ta vào nhà thôi." Lãnh Dạ Hi thấy hôm nay đứa cháu có chút khác lạ, gọi một tiếng.
"Chú, mọi người vào trước, con còn có chuyện muốn nói với mẹ."
"Nói..."
Còn chưa hỏi xong, Lãnh Tư Viễn đã chạy ra ngoài.
"Mẹ, mẹ ơi!"
Cậu phải nói, cậu nhất định phải nói, cậu hoàn toàn không ghét Tiểu Tình, không ghét chút nào. Nghĩ đến việc sau này sẽ không còn được gặp bóng dáng bé nhỏ mũm mĩm ấy, trong lòng liền đau đớn.
"Mẹ, mẹ ơi!"
"Tư Tư, có chuyện gì vậy?"
"Mẹ, nói với Tiểu Tình, sau khi con lớn, con sẽ đi tìm em ấy!" Lãnh Tư Viễn mặt đỏ bừng nói.
Quý Linh Linh cười, "Ừ, vậy Tư Tư phải mau lớn đấy, mẹ sẽ bảo Tiểu Tình chờ con."
"Vâng!"
Nghĩ đến Tiểu Tình vừa mới khóc, cô thật sự đau lòng. Nhưng bây giờ, nếu nói chuyện này cho nó, vậy... có phải nó sẽ không khóc nữa.
"Vậy... Tạm biệt mẹ!"
"Ừ, Tư Tư, tạm biệt!"
Mộ Ly ôm cô vào lòng, "Được rồi, đừng khóc nữa, con mèo hoa, sau này chúng ta còn có thể quay về mà."
Quý Linh Linh khó hiểu nhìn anh.
"Tham gia hôn lễ, chắc chắn phải về chứ." Nói rồi, Mộ Ly hôn trộm lên khóe môi cô, cười đi trước.
"Bại hoại!"
← Ch. 167 | Ch. 169 → |