Không thể yêu nữa (2)
← Ch.146 | Ch.148 → |
"Hiện tại đến phiên anh làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, còn không chủ động nhanh lên sao?" Vương Cẩm Hân đứng trước mặt Lãnh Dạ Hi, bên môi nở nụ cười nói.
Lãnh Dạ Hi nhíu mày nhìn cô một cái, gương mặt lạnh như băng, không để ý đến cô.
"Cái người này như vậy là có làm hay không? Tôi nói cho anh biết, bây giờ là cơ hội tốt ngàn năm có một. Theo tình huống trước mắt, cô ấy là không thể nào sẽ cùng Mộ Ly sống chung với nhau rồi, mà còn anh, Lãnh Thiếu, anh thanh xuân tới." Nói xong, Vương Cẩm Hân còn hào sảng đưa tay vỗ vào đầu vai Lãnh Dạ Hi, một bộ dáng huynh đệ ngươi mạnh khỏe không.
Lãnh Dạ Hi giơ tay lên đánh rơi tay của cô, "Vương Cẩm Hân, cô rất nhiều chuyện, cô có biết hay không!"Âm thanh khó chịu.
"Biết!" Vương Cẩm Hân nhìn anh, cong lên môi, "Tôi chính là sợ anh quá đồ ngốc, không biết nắm lấy cơ hội." Người đàn ông này cũng thiệt là, lúc ấy Quý Linh Linh đi theo Mộ Ly, cái kia vẻ mặt, giống như mất vợ. Hiện tại người phụ nữ đó đang ngủ mê man ở trước mặt của anh, anh cư nhiên không biết nắm bắt.
"Cô biết cái gì." Lãnh Dạ Hi tức giận nói một câu.
"Đừng nói với tôi, anh không phải thích cô ấy rồi. Anh hoa tâm như vậy sao?" Vương Cẩm Hân chọc anh chỉ thích trêu ghẹo, tới lui chỉ là đùa giỡn Quý Linh Linh.
"Cô......"
"Như thế nào? Nếu như tôi là anh, liền trực tiếp thượng!" Vương Cẩm Hân lại gần, nhỏ giọng nói.
Đột nhiên, Lãnh Dạ Hi một tay cầm lấy cằm của cô, "Vương Cẩm Hân, cô nói lời như vậy nữa, cũng đừng trách tôi không khách khí!" Ác thanh ác khí nói, tràn đầy uy hiếp.
"Ha ha, không đến nỗi, không đến nỗi......" Vương Cẩm Hân vừa thấy khuôn mặt tốt thui của anh, lập tức cười lấy lòng, trời mới biết người đàn ông này, xuống tay rất nặng, hơn nữa tính khí quá xấu.
Lãnh Dạ Hi hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, tay chậm rãi buông ra, đang lúc Vương Cẩm Hân chuẩn bị chạy thì anh một tay liền bắt được tay của cô, "Đi đâu?"
"Trở về Khoa Lý a."
"Chhỗ nào cũng không được đi, ở chỗ này cùng với...... Cô ấy!" Lãnh Dạ Hi nói lời này thì, dừng lại nửa giây, lại vòng vo ánh mắt.
Vương Cẩm Hân khẽ giương môi, "Lãnh Dạ Hi, anh là muốn cho tôi theo cô ấy, còn cùng anh ở đây?" Nói xong, cô liền chậm rãi hướng gần tới anh, khẽ cúi người xuống, không chút để ý, nơi cổ áo đang lộ ra cái gì.
"Vương Cẩm Hân!" Lãnh Dạ Hi cất giọng.
"Như thế nào?" Lại gọi cô nhốn nháo, như vậy là người đàn ông này đang kiềm chế nha, nói xong, Vương Cẩm Hân cư nhiên đỉnh đạc trực tiếp giạng chân ở trên đùi của anh.
Cô một cái tay vòng quanh cổ của anh, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo của anh, "Nếu như, anh không cần cô ta, tôi...... Tôi sẽ không bỏ qua anh." Cô kéo lại cà vạt của anh, muốn anh nhích lại gần mình.
Lãnh Dạ Hi khẽ ngẩng đầu lên, "Cô muốn tôi?" Môi lạnh khẽ nâng lên.
"Nghĩ." Vương Cẩm Hân lại gần hắn, khiến cho khoảng cách giữa môi hai người, đại khái cũng chỉ có ba cm.
Đang lúc Vương Cẩm Hân còn muốn tiếp cận, Lãnh Dạ Hi đẩy cô ra.
"Tỉnh!"
Vương Cẩm Hân nghe tiếng, quay đầu, thấy Quý Linh Linh đang mở mắt nằm trên giường.
"Tôi......" Làm sao vậy, không ngồi dậy được, Quý Linh Linh chỉ có cảm giác cả người vô lực, lại nằm trở về.
"Không nên cử động, thân thể của cô còn rất yếu ớt." Vương Cẩm Hân không chờ Lãnh Dạ Hi đứng dậy, bước tới, nhẹ nhàng đè Quý Linh Linh xuống.
Quý Linh Linh nhìn Vương Cẩm Hân, mắt không khỏi ướt át, "Cám ơn...... Cám ơn các người."
Lúc này Lãnh Dạ Hi cũng tới đến trước giường của cô, "Cô muốn rời khỏi anh ta không?" Lời nói này, có thể hỏi trực tiếp như vậy.
Cô nhẹ nhàng giật giật môi, không nói gì, nhưng đầu lại nặng nề lắc lắc.
Hoảng hốt, chỉ nghe thấy Lãnh Dạ Hi nhẹ nhàng thở dài, Quý Linh Linh cố gắng mở mắt, nhìn bọn họ nói chuyện, nhưng đầu lại choáng váng, để cho cô không nhịn được lại ngủ, thời điểm đang ngủ, cô chỉ nghe được.
=Mộ Ly sức quyến rũ lớn đến như vậy?
=không biết. Tôi chỉ biết cô ấy hiện tại không thể ở cùng anh ta, anh ta sẽ tổn thương đến cô ấy.
=tổn thương? Mộ Ly sẽ không làm loại chuyện như vậy.
=hừ, trước kia không biết, không có nghĩa là sau này sẽ không, cô ấy trở về sẽ không được sống dễ chị. Hơn nữa, bây giờ cô ấy đối với anh ta là yêu, là gánh nặng.
=anh cũng biết?
Tiếp đó, liền không còn âm thanh nữa, cô không biết bọn họ còn nói bao nhiêu, chỉ biết, cô không thể thương anh nữa rồi, coi như yêu, cũng không thể nữa biểu hiện ra.
Bọn họ yêu, quá nặng nề.
thố thố
"Quý tiểu thư, chúng tôi đón cô về nhà."
Khi Quý Linh Linh tỉnh táo lần nữa, Vú Lâm đã dẫn người đến bệnh viện nhận tìm cô.
Quý tiểu thư...... cách gọi cũng thay đổi sao? Vú Lâm cũng không cùng cô đứng chung một chỗ rồi sao?
Ở trên đường trở về, Quý Linh Linh vẫn hỗn loạn như cũ, cô chỉ hỏi một câu, Mộ tiên sinh đi về à. Vú Lâm cũng chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng, ừ.
Thì ra là, bọn họ mọi người, đều không hi vọng cô nữa thương anh nữa rồi. Thì ra là, Tần Mộc Vũ nói với cô tất cả đều là thật.
Cứ như vậy ư, biết rõ anh bây giờ đã bị thương đến tận cũng rồi, bây giờ còn muốn cô đạp anh một cước, không thương anh, không thương anh, nếu như không phải là bởi vì trong bụng có bảo bảo, cô sẽ không luyến tiếc nhiều như vậy, bởi vì bọn họ nhất định đời này sẽ lựa chọn rời bỏ.
Quý Linh Linh giơ tay lên xoa gương mặt đầy nước mắt, thật ra thì tất cả đều đơn giản như vậy, chỉ cần cô......
Trở lại biệt thự, Mộ Ly đang ngồi ở trên ghế sofa, khi cô vừa vào nhà, bọn họ liền bốn mắt nhìn nhau.
Quý Linh Linh nhìn trong mắt anh đầy xa lạ, ý lạnh nhanh chóng lang đầy cơ thể, ngẩn ra trong chốc lát, nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại.
"Hiện tại có rãnh không? Chuẩn bị cùng anh nói một ít chuyện." Quý Linh Linh một bộ dáng tự nhiên đi đến trước mặt của anh, nếu như không phải đang một cái tay nâng bụng, thì so với người khỏe mạnh bình thường rất giống nhau.
Mộ Ly lạnh lùng nhìn cô, không có lên tiếng.
"Trước tiên là nói một chút về, đứa bé trong bụng này, nếu anh không muốn? Chỉ cần một câu nói, không cần, ngày mai tôi liền đi bệnh viện phá; nếu như muốn, tôi liền ở chỗ này sinh ra, rồi sẽ rời đi." Quý Linh Linh lời nói uyển chuyển khéo léo, tựa như không liên quan đến bản thân.
Anh khẽ nheo mắt, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.
"Hai người chúng ta đã từng yêu nha, không phải có câu nói không có bữa tiệc nào không tàn. Mặc dù chúng ta bây giờ...... Anh tám phần là hết sức chán ghét tôi đi, nếu như không phải là bởi vì bảo bảo, anh còn có thể đối với tôi hạ sát thủ. Ha ha, xem ra tôi còn muốn cảm ơn đứa nhỏ trong bụng đó."
Vú Lâm đứng ở cách đó không xa, gương mặt kinh ngạc, nghe âm thanh lạnh lùng của Quý Linh Linh, bà cho là mình nghe lầm, nhưng người sống sờ sờ đứng ở nơi đó.
Mộ Ly đứng dậy, Quý Linh Linh mắt nhìn hành động của anh, lập tức đề phòng, cô nhìn chằm chằm anh, gương mặt bình tĩnh.
"Rất tốt, cô nói không sai. Nếu như không phải đứa bé này, tôi đã sớm...... Liền để cho cô biến mất khỏi cái thế giới này, vì cha cô chuộc tội." Âm thanh của anh vẫn êm tai cũ, nếu như không phải là bởi vì lời nói quá mức ác độc, còn có thể làm cho người ta tưởng lầm là lời tâm tình.
Quý Linh Linh khẽ mấp máy môi, lộ ra nụ cười, "Thật buồn cười, con nhớ không trước đây, anh yêu tôi, ha ha, cho nên anh hứa cả đời cũng không gây thương tổn tôi." Lời của cô... , không chút nào yếu thế.
Cô nói đúng, anh sẽ không làm thương tổn cô, anh không làm được, cho dù đã hận cô đến tận xương tủy.
"Bốn tháng sau, sinh đứa bé, liền rời đi tầm mắt của tôi, cả đời tôi cũng không muốn gặp lại cô."
Ha ha, anh thật là đáng yêu, cái gì cũng đều muốn cả đời.
"Tôi có một cái điều kiện." Quý Linh Linh cố gắng khiến cho chính mình giữ vững thân thể, cô muốn cùng anh đặt ở cùng một cái địa vị, như vậy, lẫn nhau lạnh lùng, mới có sức lực chân chính, mới có thể hóa giải được đau đớn trong lòng anh.
Lấy độc trị độc, đại khái chính là cái ý tứ này chăng.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |