Truyện:Thượng Phong - Chương 073

Thượng Phong
Trọn bộ 106 chương
Chương 073
Cắm sâu
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Edit: Mey

Toàn thân cô đều mềm nhũn xuống, giống như con cừu non bị nhào nặn, khi Trì Thanh Chước hô_ռ Ⓜ️ô_ℹ️ cô liền dễ dàng ❌â●m ⓝ●𝖍ậ●p vào khoang miệng.

Trì Thanh Chước ôm lấy cơ thể đang mềm oặt, anh lại nhẹ nhàng ôm Chung Linh nằm ⓛê·𝐧 g·❗ư·ờ·𝐧·ɢ, cởi hết quần áo ra, nhìn thấy làn da trắng như sữa của cô, còn thấy cả bộ 𝓃·ɢự·𝐜 căng tròn đầy đặn.

Anh đột nhiên dùng lực đẩy xương hông tiến vào sâu trong cơ thể cô, Chung Linh duỗi chân bị anh kéo về phía sau, trong mắt Trì Thanh Chước hai vú trắng trẻo tinh tế lắc lư tạo ra một độ cong mê người.

Chung Linh bị anh đ_â_𝖒 đến khó chịu, hai chân đặt trên cánh tay anh, nhìn qua yếu ớt mà vô lực, cô nhắm hờ mắt, vẻ mặt 𝐦·ê 𝐦@·пg nhìn Trì Thanh Chước.

Trì Thanh Chước không hiểu, vì sao hai người đã tiếp xúc với nhau không một khoảng cách, thậm chí 🅓ươ·ⓝ·ⓖ ѵ·ậ·𝐭 anh hiện tại còn đang chôn trong huyệt nhỏ ướt nóng của cô, nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ.

Anh luôn cảm thấy Chung Linh không thể hoàn toàn thuộc về anh, một góc trái tim anh vẫn luôn thấy trống vắng, mong muốn Chung Linh tới lấp đầy, nhưng dù có thế nào vẫn không hài lòng. Con người ta vì sao không thể hoàn toàn thuộc về một người, giống như hai cơ thể chặt chẽ cuốn lấy nhau, làm cho Chung Linh lúc nào cũng ở trước mắt anh, ở bên cạnh anh, anh luôn luôn muốn nhìn thấy nhất cử nhất động của cô, dường như chỉ như vậy mới có thể yên tâm.

Anh cúi xuống, nhìn tiểu huyệt Ⓜ️ề●𝐦 ⓜạ●𝒾 phía dưới đang cắn chặt lấy anh, dươ_𝖓_g v_ậ_t dính 𝒹â●ɱ thuỷ trong suốt, ra ra vào vào kéo theo cả thịt non đỏ hồng bên trong cô. Anh lại đi vào một lần nữa, lập tức cảm nhận được sự ấm áp và ẩm ướt ở trong, giống như 𝖈*ắ*ɱ 𝖛*à*ⓞ dòng suối nước nóng vừa chặt vừa hẹp mà vây lấy anh, làm anh vô cùng thoải mái.

Ở trên giường ngoan ngoãn bao nhiêu, xuống giường lại né tránh bấy nhiêu.

Cô luôn có cách để chọc tức anh.

Anh đột ngột cắm ⓓư.ơ𝖓.ɢ 𝐯ậ.ⓣ lút cán, nghe thấy tiếng ⓡê.ⓝ 𝓇.ỉ khó kìm được của Chung Linh, liền cúi người xuống, nhìn mặt cô hỏi: "Xuống giường rồi chúng ta là 𝐪*υ🔼*𝖓 ♓*ệ gì?"

Chung Linh giơ tay che mặt, không trả lời.

Trì Thanh Chước rút toàn bộ 🅓·ươ·ⓝ·ɢ ☑️ậ·✞ thô dài ra, 𝖉_ư_ơ_𝐧_ɢ 𝖛_ậ_𝐭 dính đầy dịch vô cùng lấp lánh. Sau đó anh lại chống lên miệng huyệt, đâ-Ⓜ️ hết gốc rễ đi vào.

Chung Linh không chịu nổi, nghiêng cả người co lại thành một cụm.

Trì Thanh Chước nhìn gương mặt nghiêng sang một bên gối của cô, hai tay cô túm chặt lấy vải dệt trên gối, lông mày nhíu lại, miệng hơi 𝐡-é m-ở, tràn ra tiếng nức nở.

Anh tách hai chân đang muốn khép lại của cô ra, lặp lại động tác mạnh bạo ⓡú.ⓣ 𝐫.ⓐ ⓒắ.Ⓜ️ νà.𝐨 vừa nãy, "Trả lời."

Chung Linh nhìn anh, nghĩ tới việc anh tìm người phối hợp lừa cô, cảm xúc cô lên lên xuống xuống đều bị anh khống chế, giọng điệu bây giờ cực kỳ không thân thiện, nước mắt rơi xuống, "Vậy cậu còn tìm người gạt mình..."

"Ừm, là anh sai."

Tuy vậy nhưng trong giọng nói rõ ràng không có chút thái độ nhận sai nào.

"Có thích anh hay không?" Anh lau hai hàng nước mắt của cô, muốn nghe được câu trả lời mới chịu từ bỏ.

Dư*ơ*𝐧*g ✔️ậ*ⓣ cứng nóng dưới hạ thân vẫn còn đang chôn trong người cô, anh từ trên cao nhìn xuống Chung Linh, dường như chỉ cần cô trả lời sai một cái, anh liền làm cô đến khi cô thừa nhận mới thôi.

Chung Linh sợ anh đột nhiên cắm đến chỗ sâu nhất, loại cảm giác trống rỗng lại có thể bị xỏ xuyên qua bất cứ lúc nào làm cô thấy sợ hãi.

Thấy cô gật đầu, đôi mắt còn đang rưng rưng, Trì Thanh Chước mới hài lòng duỗi tay ✔️*цố*✞ 𝐯*𝐞 mặt cô, "Như vậy mới đúng."

"Lần sau nếu em lại tuỳ tiện muốn kết thúc mối q·⛎𝒶·ⓝ ♓·ệ, sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy đâu."

Anh vất vả hao phí thời gian chăm sóc cô, người khác chỉ cần nói mấy câu là có thể làm cô choáng váng đầu óc, lập tức đẩy anh ra xa.

Những người đó dựa vào đâu?

Anh lâu như vậy cũng không đạt được sự tin tưởng, người khác dựa vào đâu nói vài câu là được?

Chung Linh nghe anh nói vậy liền không kìm được nhìn anh.


Trì Thanh Chước đưa tay che hai mắt cô lại, 𝖍ô*𝓃 hôn lên môi cô, hơi thở ⓝ.ó.п.🌀 𝐛.ỏ.n.ℊ phả lên môi cô, "Không có vấn đề gì là không thể giải quyết, có nhiều cách để đạt được mục tiêu."

"Chung Linh, trừ khi anh không còn nữa, bằng không tuyệt đối sẽ không để em đi."

Chung Linh bị lời nói kiên quyết của anh làm chấn động, cả người cứng đờ, lông mi cọ lên lòng bàn tay anh ngưa ngứa.

Trì Thanh Chước cũng không định ép cô trả lời, chỉ hô●𝐧 cô, 🅓ươⓝ_ɢ ✅_ậ_т anh chôn trong cơ thể cô, cứng rắn y như sự kiên quyết trong lời nói của anh.

Cuối cùng, khi anh tăng tốc chạy nước rút trên người cô, Chung Linh choáng váng không ngừng г*ê*ռ 𝐫*ỉ, bộ n·🌀ự·🌜 trắng nõn cũng theo nhịp va chạm của anh mà đung đưa, vẻ mặt cô vậy mà lại ɱ-ô𝓃-ⓖ lung, vừa sắc tình vừa thuần khiết, chí mạng.

Trì Thanh Chước không chịu được nữa, ôm lấy cô bắn ra.

Anh thở ra 𝖍●ơ●ï ✞♓●ở 𝓃óⓝ●𝖌 ⓡ●ự●ⓒ, thân hình ⓝó-𝐧-🌀 𝒷ỏ𝐧-𝐠 dán lên người Chung Linh, hai người đều ✝️*ⓗ*ở ♓ổ*n 𝖍ể*𝐧, chờ đợi dư vị cao trào qua đi.

Xong việc, Trì Thanh Chước ôm người đi tắm rửa, tắm xong tìm một cái áo thun mặc vào cho cô, anh thay quần áo rồi ôm cô 🦵.ê.n ɢ❗.ườ.𝓃.𝖌.

Chung Linh vừa mới nãy trong phòng tắm đã thấy anh cương lên, cúi đầu không nói gì, nhớ lại lần trước, trải nghiệm sau đó của cô không hề tốt đẹp.

Nhưng Trì Thanh Chước chỉ ôm cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cái thứ kia chọc vào người Chung Linh, cô thực sự vẫn không quen.

Cuối cùng, anh đánh nhẹ một cái lên ⓜô𝓃_🌀 Chung Linh, nói, "Đừng nhúc nhích, ngủ một lát."

Bình thường Chung Linh đều ngủ trưa, nghe anh nói vậy, cô buồn ngủ đến mức không dám nhúc nhích nữa, nằm trong lòng anh chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Chương (1-106)