Truyện:Thượng Phong - Chương 048

Thượng Phong
Trọn bộ 106 chương
Chương 048
Bắn ra
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Edit: Thảo Anh

Chung Linh đáp lại nụ 𝖍-ôn-, nắm lấy ngón trỏ của Trì Thanh Chước rồi vuốt nhẹ như đang vuốt một thứ đồ chơi. Hai chân bên dưới lại cảm thấy hư không, nhịn không được mà muốn kẹp chân lại.

Trì Thanh Chước bắt lấy đùi cô, không cho cô khép chân lại, ngón tay lại ấn lên chỗ mẫn cảm của Chung Linh rồi bắt đầu xoa.

Chỉ là lần này Chung Linh rõ ràng cảm nhận được tốc độ của Trì Thanh Chước nhanh hơn.

Điểm mẫn cảm bị anh nhanh chóng xoa nắn, Chung Linh chỉ cảm thấy 𝒹-ụ-𝒸 𝐯ọп-ℊ vừa mới hạ xuống nay lại dâng cao, trong cơ thể truyền đến từng đợt ngứa ngáy cùng hư không, 🎋ⓗ0·á·i ⓒả·𝐦 cũng như tụ tập lại ở cùng một chỗ.

Đột nhiên Chung Linh không chịu nổi, có thứ gì đó không thể khống chế như muốn lao ra khỏi cơ thể, cô tránh đi nụ ♓ô*ռ của Trì Thanh Chước, đỏ mặt nắm lấy tay anh: "Dừng lại..."

Cả người trở nên xa lạ, như thể không còn thuộc về cô.

Trì Thanh Chước không dừng lại, vào lúc Chung Linh không nhịn nổi nữa muốn khép chân lại thì anh vẫn ấn lên điểm mẫn cảm của cô.

Chung Linh bị ấn đến nỗi mắt ầng ậng nước, hai đùi run lên, hoa huyệt co rút rồi phun ra từng luồng dâ.𝐦 thuỷ.

Trong thoáng chốc đầu óc Chung Linh trống rỗng, hai chân nhũn ra muốn khuỵu xuống, Trì Thanh Chước ôm lấy eo cô dán sát vào người mình, mặt hai người kề cận nhau, cảm nhận được Chung Linh đang nhỏ giọng dồn dập t*𝐡*ở dố*ⓒ.

Trì Thanh Chước duỗi tay sờ đến huyệt khẩu, phát hiện đã dính nhớp trơn trượt, anh dùng lòng bàn tay gần cổ tay rồi quẹt qua nơi riêng tư của cô.

Khác với ngón tay, lòng bàn tay đụng vào như bao trùm hết thảy, nhẹ nhàng xoa ấn khiến toàn bộ hoa huyệt đều trở nên mẫn cảm.

Chung Linh hoàn hồn từ cơn 𝖐ⓗ.οá.ℹ️ ↪️ả.m đến thất thần, lúc này lại bị anh xoa như vậy, cô vội quay đầu cọ vào má Trì Thanh Chước: "Đừng xoa nhẹ..."

"Không sư·ớռ·ⓖ sao?"

"Em ra rất nhiều 🅓â-𝐦 thuỷ mà?"

Trì Thanh Chước rút tay ra rồi đưa lên trước mặt Chung Linh, tất cả đều là 𝒹-â-𝐦 thuỷ của cô.

Chung Linh quay mặt đi, hoàn toàn không dám nhìn, môi khẽ mím lại, gò má và lỗ tai cũng hồng hồng.

Trì Thanh Chước lại duỗi tay lau 🅓_â_〽️ thuỷ vào phần bên trong đùi cô, lúc này mới khép chân cô lại, cắm d●ươⓝ●𝐠 ✅●ậ●✝️ vào giữa hai bắp đùi của Chung Linh.

Anh nâng ɱô.𝐧.𝐠 cô lên, Chung Linh sụp eo bị bắt chu 𝖒ô·ռ·ℊ lên thành một tư thế hết sức 𝐝·â·Ⓜ️ mĩ.

Cô cảm thấy thứ đồ cứng rắn kia của anh đang cọ vào nơi riêng tư của mình, một lần nữa trước sau ra vào.

Chung Linh nhịn không được hơi cúi đầu nhìn giữa hai chân mình, chỉ thấy quy đầu đỏ tươi thường thường lộ ra, phía trên còn phiếm ánh nước, không biết là chất lỏng của ai.

Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn thêm.

Trì Thanh Chước nghe thấy cô không tự giác nhỏ giọng 𝐫ê·ⓝ 𝖗·ỉ, nhìn cả người cô thuận theo lộ ra da thịt trắng nõn, cánh 𝐦ô_ռ_𝐠 mượt mà no đủ như đắp lên một tầng ánh sáng loá mắt.

Anh nhịn không được khẽ véo đùi cô, Chung Linh gầy nhưng không cằn, cảm xúc khi nhéo cũng rất thích tay.

Chung Linh lại cảm thấy ngứa: "Đừng nhéo mà..."


Trì Thanh Chước nghe cô nói chuyện lại càng thêm độn●g t●ìռ●𝒽, nhịn không được ấn m-ô-𝖓-𝖌 cô, 𝒽_𝖚𝐧_🌀 𝖍ăn_ⓖ đâ_𝐦 mạnh về phía trước.

Chung Linh bị đ-â-ɱ cho cả người loạng choạng, nhỏ giọng ưm a mấy tiếng. Cô m_ê Ⓜ️🅰️_𝓃 quay đầu nhìn Trì Thanh Chước, như không tiếng động hỏi anh làm sao vậy.

Trì Thanh Chước nhìn cô, m*á*⛎ nóng lại càng dâng lên.

Âm đế thi thoảng bị quy đầu sượt qua, vừa ngứa lại thoải mái, theo đó cũng chảy ra rất nhiều 𝐝●â●〽️ thuỷ.

Cuối cùng Trì Thanh Chước nắm chặt eo cô, ↪️●ọ ✖️á●† thật mạnh với hoa huyệt, cuối cùng mới bắn ra.

Anh ôm Chung Linh rồi 🌴·𝖍·ở ⓓố·c kịch kiệt, không ngừng dựa vào sau cổ cô rồi hít thở, đôi mắt ⓚhé-𝐩 h-ờ, thoả mãn sau khi đã được giải toả ⓓ_ụ_↪️ νọռ_𝖌.

Giữa hai chân Chung Linh đều là т.ℹ️.𝐧.𝒽 ◗.ị↪️.♓ mà anh bắn ra, cô lại cảm thấy không thoải mái, khẽ đẩy anh ra.

Trì Thanh Chước túm lấy tay cô, chờ đến khi bình ổn lại hơi thở rồi mới rút côn thịt vẫn còn hơi cứng ra khỏi hai chân cô.

Rút khăn giấy từ trong túi của cô, lau sạch 𝖙𝖎·𝐧·𝒽 🅓ị↪️·𝖍 trên đùi Chung Linh rồi mới lau của mình, sửa sang quần áo của cả hai xong xuôi mới coi như hết việc.

Đến khi ra cửa, trên vai Chung Linh khoác áo của Trò Thanh Chước, áo khoác to rộng che khuất đi những ánh mắt tìm tòi của biết bao kẻ xung quanh.

Chương (1-106)