Sờ ngực xoa huy*t
← Ch.007 | Ch.009 → |
Edit: Vũ Vũ
Chung Linh nhìn gương mặt đạm nhiên nhưng lại cực có tính xâm lược của Trì Thanh Chước, do dự một lúc rồi vươn đầu lưỡi, bụng lưỡi cuốn lên, liếm dọc đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng mút vào, hút đến nỗi ngón cái của Trì Thanh Chước cũng tê dại.
"Hôm qua có phải doạ em sợ rồi không?" Lòng bàn tay của anh vuốt ve mặt của cô.
Chung Linh ngước mắt nhìn anh, qua một hồi lâu mới "ừm" một tiếng.
"Nếu em nghe lời thì bây giờ tôi sẽ không làm em ngay." Ngón tay Trì Thanh Chước lại bắt đầu quay cuồng đầu lưỡi của cô.
Vừa dứt lời, nữ sinh trước mặt lập tức khựng lại không dám động, ngón tay nắm chặt lấy góc áo.
Trì Thanh Chước rút ngón tay ra, rút khăn giấy lau khoé miệng cho cô, sau cùng mới lau tay của mình.
Trì Thanh Chước tiến sát đến bên tai cô: "Đừng để tôi nhìn thấy em ở gần mấy nam sinh khác."
"Có được không!?"
Rõ ràng là dò hỏi nhưng trong lời nói lại thể hiện sự ra lệnh một cách chói lọi.
Chung Linh thấp giọng biện minh: "Chúng mình chỉ cùng học nhóm thôi mà..."
Trì Thanh Chước bật cười, ôm người trước mặt vào trong lòng, tay nhấc vạt áo lông của Chung Linh lên, mãi tới khi nhìn thấy áo lót nhạt màu của cô đang bao lấy bộ ngực mềm mại.
Trì Thanh Chước đẩy áo lót lên trên, bàn tay nắm lấy một bên ngực mà xoa bóp, thịt mềm lập tức tràn đầy kẽ tay.
Có lẽ do khung xương của Chung Linh nhỏ nên dù bề ngoài rất mảnh khảnh nhưng chỗ nào cần có da có thịt lại dậy thì rất tốt, eo cũng tinh tế, giống như bơ phát sáng dưới ánh đèn.
Bỗng nhiên ngực bị Trì Thanh Chước nắm lấy, cả người Chung Linh đều căng thẳng, cô cảm nhận được bàn tay của anh phủ lên ngực mình rồi thong thả xoa nắn, vốn dĩ đang muốn cãi lại lập tức không còn dũng khí nữa.
Chung Linh chặn tay anh lại rồi lắc đầu nói: "Đừng sờ mà..."
Sức tay của cô chẳng có bao nhiêu, Trì Thanh Chước hoàn toàn không bị dao động, tay anh chẳng hề ngừng lại, thậm chí còn dùng đầu móng tay gảy gảy đầu vú khiến cả người cô khẽ run lên.
"Em có nghe lời không?" Trì Thanh Chước hỏi.
Chung Linh cúi đầu không trả lời.
Thấy vậy, một tay khác của anh vói vào trong quần jeans của cô, cách một lớp vải quần lót mà xoa mạnh nên chỗ mẫn cảm của hoa hu/yệt.
Chân tay Chung Linh lập tức mềm đi, cô kẹp chặt lấy ngón tay anh, mềm giọng bắt đầu nhận sai: "Mình nghe lời mà...Cậu đừng làm vậy nữa."
Trì Thanh Chước vẫn cố chấp dùng ngón tay đánh vòng rồi lại xoa ấn âm đế.
Chung Linh bị anh ấn đến nỗi vừa ngứa vừa tê, sắp không chịu đựng nổi.
Cô biết anh đang giận, vội vã nhón chân ôm cổ anh, gương mặt dán vào xương quai xanh của anh rồi run giọng lấy lòng: "...Mình nghe lời mà...hức..."
Chung Linh sống chung với Chung Vân Tuệ từ nhỏ tới lớn, đa số đều tiếp xúc với các bạn nữ cùng giới, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm ở chung với khác phái, giờ phút này cũng chỉ làm ra động tác lấy lòng theo bản năng.
Trì Thanh Chước cảm nhận được đột nhiên cô tới gần, ngửi thấy mùi thơm từ tóc cô, chỉ cảm thấy vừa thơm vừa mềm, làm người nhịn không được muốn chiếm hữu, muốn cất cô đi làm của riêng mình.
Nghe được đáp án vừa lòng, anh rút tay từ trong quần ra, kéo áo lót lại đàng hoàng cho cô, lúc này mới lại ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc nhu thuận: "Ngoan."
Chung Linh không dám nói nữa.
"Em về chỗ cất sách vở đi."
Thấy Chung Linh sau khi trở về chỗ nói có việc phải đi trước, bắt đầu thu dọn sách vở, Trần Mạc cũng đứng phắt dậy: "Mình đưa cậu đi."
Chung Linh vội vàng từ chối: "Không cần đâu, mình đi một mình là được rồi."
Nói xong vội vã rời đi, Trần Mạc nhìn theo bóng dáng của cô, không khỏi thở dài.
Mãi tới khi nhìn thấy Chung Linh và bóng dáng quen thuộc kia sóng vai đi dưới lầu, hầu như ngay lập tức Trần Mạc đã nhận ra đó là ai.
Cậu áp lực hô hấp, tay không tự giác nắm chặt lại.
------oOo------
← Ch. 007 | Ch. 009 → |