← Ch.01 | Ch.03 → |
Kiếp thứ hai:
Thời Minh Mạc, chiến tranh liên miên, hoạn quan chuyên chính, triều đình vì phải đối phó tộc Nữ Chân xâm lược và lũ giặc cỏ nên không ngừng tăng thuế, mọi gánh nặng đều đổ lên đầu dân chúng, khiến người dân rơi vào đường cùng.
Trong thời kỳ khủng hoảng như vậy, tại một thị trấn nhỏ cách xa kinh thành, bởi vì đây là vùng đất không có ai quản lý nên hầu như không bị chiến sự ảnh hưởng, dân chúng tự cung tự cấp là chính nên không thể nói là giàu có cũng chưa đến nỗi phải chịu đói.
Trăng treo thật cao trên bầu trời, không gợn chút mây nào trông thật hiu quạnh.
Trước cái miếu cũ nát, từng cơn gió lạnh cắt da cắt thịt cuồn cuộn nổi lên, những cành khô đứt gãy rơi đầy trên đất.
Một bé gái mặc trên mình bộ quần áo cũ rách, bẩn thỉu, thân áo chằng chịt những vết khâu chắp vá, thân thể co rúm, hai gò má khô héo lại, đôi môi tái nhợt, cặp mắt to tròn nhưng lại vô hồn, một mình bước đi trên đường lớn, thỉnh thoảng từ nơi xa truyền đến tiếng chó sủa kèm theo đó là từng cơn gió lạnh thổi liên tục càng khiến con người ta phải rùng mình.
"Đói quá..................." Mặc dù cảm thấy rét lạnh, cả thân thể gầy yếu đều run lên nhưng trong cơ thể của nàng lại nóng hầm hập khác thường.
Vuốt ve bụng bị đói mấy ngày nay, cảm giác được cơn đau âm ỉ ở bụng, nàng lộ rõ vẻ khát vọng ra mặt, nhìn thấy những ánh sáng le lói lọt ra từ ô cửa sổ.
Nàng giơ bàn tay bé nhỏ lên, dùng hết sức lực gõ cửa, giọng nói yếu ớt cầu xin: "Đại gia, phu nhân, ta cầu xin các ngươi, cho ta xin ít bánh, đã mấy ngày nay ta chưa được ăn cái gì."
"Cút đi, ranh con ăn xin từ đâu đến đây? Chúng ta cũng sắp không nuôi nổi chính mình rồi, lấy đâu ra bánh mà chia cho ngươi?" Bên trong nhà vọng ra tiếng cô gái không vui quát tháo, ngay sau đó ánh nến lập tức bị thổi tắt.
Thoáng chốc, hy vọng cuối cùng của cô bé cũng bị dập tắt, thân thể yếu đuối cố gắng cúi xuống, cảm giác trái tim đau đớn, giống như thở không nổi vậy.
Kéo lê bước chân, nàng tiếp tục đi trên đường phố không một bóng người.
Bụng đau quá.........................
Cắn răng, toàn thân nàng khó chịu, giống như bị kim châm chích vào người.
Đi được thêm một đoạn đường nữa, nhìn thấy phía trước treo những chiếc đèn hoa đăng sáng ngời, tản ra những tia sáng chói mắt, một lần nữa nàng có thêm hy vọng.
Bước những bước chân đầy khó nhọc, nàng từ từ tiến đến quán rượu có tên:" Túy Hương Lâu"
Rất vất vả mới đi tới trước cửa quán rượu, nàng phát hiện một gã nam tử mặc quần áo đẹp đẽ, vội vàng ăn nói khép nép, liền nhỏ giọng cầu xin:" Tiểu ca ca, van cầu huynh thương xót, cho ta xin ít bánh được không? Đã mấy ngày nay ta chưa được ăn cái gì."
"Cút ngay! Ở đâu ra con ăn xin này? Đừng có làm bẩn Túy Hương Lâu chúng ta. Nhìn lại ngươi xem, cả người vừa bẩn vừa hôi, tránh ra!" Nam tử lộ ra vẻ mặt khinh bỉ cùng chán ghét, không khách khí dùng sức đẩy ngã bé gái.
"Van cầu huynh, chỉ một miếng bánh ................ không chỉ cần một ít thôi cũng được, ta thật sự rất đói.............."
Nam tử không nhịn được, lần này ra sức đẩy, ngay sau đó nở nụ cười lên tiếng chào hỏi khách đến:" Dương công tử, lâu lắm không thấy ngài đến..............."
Bé gái ngã nhào trên mặt đất, cái trán bị thương, đưa tay lên che vết thương, cố gắng không rơi nước mắt, muốn đứng dậy nhưng không làm gì được, cắn môi, ngẩng đầu lên, nhìn về nơi có ánh sáng chói mắt kia.
Thật là đẹp! Nơi này thật sự rất đẹp..............
Lúc này, cánh cửa của quán rượu được mở ra, một bà lão già yếu đang cầm thức ăn còn dư lại trên bàn, không chút do dự ném ra ngoài.
Lấy lại tinh thần, bé gái nhìn cái cánh gà rơi trên đất, trong lòng mừng rỡ, nuốt nước miếng, nàng lê thân thể đi tới.
Thật sự là Cánh gà!
Nàng cười, trong mắt lóe lên tia sáng, gương mặt đầy bụi bẩn hiện lên má lúm đồng tiền đáng yêu, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống.
Thật tốt quá, có đồ để ăn.
Tay cầm lấy cánh gà, nàng giống như sắp không thở nổi, thân thể run rẩy kịch liệt, cảm giác cả người lạnh run, cả cơ thể co giật.
Ngực như có cái gì chặn lại, nàng muốn phun mà không phun được, nước mắt đọng nơi hốc mắt như sắp trào ra vì khổ sở, trên khuôn mặt có sự kiên định mà đáng lẽ ở tuổi này của nàng không nên có.
Nàng nỗ lực hít sâu mấy cái, cố gắng để hơi thở bình thường trở lại.
Nhưng mà, nàng còn chưa tìm được chàng, nàng phải cố gắng sống.......... . Muốn tiếp tục sống, nàng không thể chết tại đây.
Nhạc ca ca, chàng ở đâu? Nguyệt Ngân vẫn luôn tìm chàng, cho dù phải chết, đầu thai, vẫn luôn nhớ chàng, tìm chàng, nhớ tới chàng.......... vậy chàng ở đâu? Vì sao không đến gặp Nguyệt Ngân?
Nhạc ca ca, chúng ta đã hứa với nhau là phải sống thật hạnh phúc, sống đến già, phải có thật nhiều con cái.
Thế hệ con cháu chúng ta sẽ còn tồn tại đến mãi về sau.
Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, đôi mắt cô bé buồn bã, cô bé nắm thật chặt cánh gà trong tay, nằm ngửa trên mặt đất trong thời tiết giá rét.
" Mộ Dung công tử, lâu lắm rồi không thấy ngài tới, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?"
" Sao thế? Quán rượu của ngươi làm chuyện gì xấu sợ ta biết đến hay sao? " Khóe miệng Mộ Dung Nhạc nở nụ cười lạnh.
Cả người hắn khoác lên mình bộ quần áo đẹp đẽ, gương mặt tuấn tú lúc này đều là hơi thở lạnh lùng.
" Không, tôi nào dám? Người nào chẳng biết chỗ chúng tôi an phận làm ăn lương thiện, có được như vậy đều là công lao rất lớn của Mộ Dung công tử, tôi nào dám làm chuyện xấu, chưa kể nếu tôi làm chuyện xấu còn không bị mọi người lôi ra đánh thậm chí là ném ra khỏi cửa cũng nên! " Nam tử liên tục khẩn trương, không ngừng nịnh bợ lấy lòng.
" Hy vọng ngươi cũng không dám làm chuyện xấu, yên tâm, hôm nay ta tới đây không phải để kiểm tra mà chỉ đơn giản là hẹn bạn bè ở chỗ này gặp mặt." Mộ Dung Nhạc vẻ mặt lạnh nhạt, quay đầu, không nhìn đến vẻ mặt nịnh hót của nam tử kia.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy ngõ hẻm bên cạnh quán rượu dường như có bóng người, liền đi tới.
"Ah? Mộ Dung công tử?" Nam tử khó hiểu nhìn hắn.
"Một bé gái?" Mộ Dung Nhạc nhìn rõ dưới đất là một bé gái chừng mười tuổi, cô bé gầy tong teo, khuôn mặt ngây thơ hiện lên vẻ tiều tụy.
Ánh mắt của hắn trở nên có chút quái dị, ngồi xổm xuống, ôm nàng lên, rất tự nhiên không để ý trên người nàng dơ bẩn và có mùi chua.
Người tùy tùng đi cùng vội vàng chạy tới, xem mạch ở tay nàng:" Thiếu gia, cô bé này đã chết rồi, nàng nhất định là người mấy hôm trước vệ binh nhắc tới, nàng chắc là một bé gái mồ côi tha hương đến đây."
"Vì sao không đưa nàng tới Từ Viện chăm sóc?" Mộ Dung Nhạc cúi đầu, nhìn cô bé trong ngực mình, nàng gầy yếu khiến người khác đau lòng, hai má tóp vào, dễ nhận thấy trước khi chết, nàng đã phải trải qua một cuộc sống không hề tốt.
"Nàng mới đến đây mấy ngày, những ngày này vệ binh đang bận rộn phát lương thực cho dân chúng, cho nên mới chậm trễ." Không ngờ, sự chậm trễ này lại hại chết một mạng sống quý giá.
"Nói với Lý công tử, chuyện hôm nay để hôm khác bàn lại." Vươn tay, Mộ Dung Nhạc nhẹ nhàng khép lại đôi mắt của cô bé, sau đó xoay người tiến về phía xe ngựa.
"Vâng ạ!"
Chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh, ôm trong lòng cô bé đã mất, hắn ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết tại sao trong lòng cảm thấy cô đơn trống trải, đau đớn từ ngực dần xuất hiện........
************
Kiếp thứ ba:
Mùa đông giá rét.
Trong đại trạch của Mộc gia, đám người làm ở hành lang vô cùng bận rộn, nha hoàn chịu trách nhiệm chăm sóc chạy ra chạy vào, lúc thì đem nước ấm vào khuê phòng Mộc gia tiểu thư, lúc lại bê chậu nước lạnh bê ra ngoài.
Trên đường phố đã vang lên tiếng người báo canh, tiếng chó sủa, nửa đêm tại nơi này hiện rõ vẻ lạnh lẽo.
"Đại phu, tình huống của Nguyệt nhi thế nào? "Mộc viên ngoại lo lắng, sốt ruột hỏi.
Đại phu nhìn người nằm trên giường, cô gái rên lên vì đau đớn, bắt mạch xong, vẻ mặt vô cùng nặng nề, lắc đầu thở dài: "Mộc viên ngoại, tiểu thư mắc bệnh nan y, sợ rằng........ sẽ không qua nổi đêm nay."
Mộc viên ngoại sắc mặt xanh trắng, khó nén đau thương, đôi mắt ửng hồng, trong lòng lẩm nhẩm: "Sao lại thế được? Sao lại thế được? Tinh thần của con bé ngày hôm qua rõ ràng đã khá hơn, đám nha hoàn cũng đúng giờ bón thuốc bằng chính đơn thuốc do ngài kê, làm sao có thế........ sao có thể như vậy?"
"Mộc viên ngoại, bệnh của tiểu thư là ở trái tim, năm đó ta có nói với ông, tiểu thư chỉ có thể sống đến bảy tuổi mà nay tiểu thư đã mười sáu tuổi, đây là ông trời đã rủ lòng thương xót rồi!" Giọng nói đại phu trở nên nặng nề, ông nhìn thân thể yếu đuối nằm trên giường, đây đã là giai đoạn cuối của căn bệnh, từ bé cho đến lớn bệnh của cô đều do một tay ông chữa trị, ông cũng cảm thấy không đành lòng.
"Đại phu, ta van cầu ông, ngày mai Nguyệt nhi sẽ kết hôn, con ta không thể bạc mệnh như thế được" Đôi mắt Mộc viên ngoại ẩm ướt, nằm trên giường là đứa con gái ông cố gắng lắm mới có được, là ông van xin Bồ Tát rủ lòng thương mà có, là vợ ông dùng cả tính mạng của mình mới sinh ra được, ông sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi bệnh của con mình được.
"Cha.......... Cha........" Cô gái nhỏ nằm trên giường, hơi thở mong manh, mặt mũi trắng bệch.
Gương mặt vốn xinh đẹp là vậy, ............ rốt cuộc lại trở thành hồng nhan bạc mệnh.
"Nguyệt nhi......... con gái của cha, con phải cố gắng! Đừng bỏ lại cha một mình, sao con có thể rời đi trước.......... ." Trải qua một đêm, Mộc viên ngoại đã già đi rất nhiều, tận mắt chứng kiến con gái yêu quý sắp ra đi ông chỉ biết đau đớn.
"Cha.... cha đừng đau buồn quá, là Nguyệt nhi có lỗi với cha....... ."Trên chiếc giường, vẻ mặt cô gái khổ sở, trán toát mồ hôi, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười má lúm (đồng tiền) với cha mình.
"Đừng nói chuyện, con phải dưỡng bệnh cho tốt, nói không chừng ngày mai bệnh sẽ khỏi." Nước mắt Mộc viên ngoại rơi đầy mặt, nhìn thân thể con mình đau mà ông cũng đau theo.
"Không, ....... cha, con phải nói............. . con phải đem lời muốn nói nói cho hết, nếu không nói, con sợ......... sợ là không còn cơ hội nữa." Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu, bởi một động tác nhỏ như thế cũng khiến cô đau đớn không dứt, hơi thở hổn hển dồn dập: "Con gái......... rất vui vẻ, có thể gặp được cha, ................ giống như trở lại cuộc sống trước kia, con gái rất xin lỗi cha, , mỗi lần cha gọi con....... gọi con là Nguyệt Ngân............. . cảm giác lúc mà cha gọi tên con, ....... giống như trước đây.......... . cha, con gái bất hiếu.... ......... khiến cho cha phải lo lắng.......... . con còn bướng bỉnh cầu xin cha thay con tìm kiếm một người......... tìm kiếm nam tử trong bức họa, con gái mang đến cho cha thật nhiều......... phiền phức....... ." Cơn ho kịch liệt bất chợt tới khiến nàng phải dừng nói chuyện.
"Được rồi, con đừng nói gì nữa, đấy đều là chuyện nhỏ, chỉ cần con dưỡng bệnh cho thật tốt, cho dù con muốn yêu cầu thêm gì nữa cha cũng sẽ đồng ý với con hết." Mộc viên ngoại nghẹn ngào nói, cố nén đau thương trong lòng.
"Cha, con xin lỗi, ....... . con gái biết......... biết cha chỉ hy vọng nhất là con gái có thể gả cho một người tốt, nhưng chỉ vì con cố chấp, ... ...... cha mới miễn cưỡng đống ý yêu cầu của con, gả....... . gả con cho.......... ."
"Đừng nói nữa.......... . nhìn con khiến cha muốn tức giận cũng không giận nổi. Đúng rồi, nói đến tên tiểu tử kia, Nguyệt Ngân, con nhất định phải cố gắng, đừng quên là cha đã cho người tìm được cái tên trong bức tranh kia, ngày mai đã là ngày đại hỷ của con, con không phải muốn lập gia đình sao, muốn thế con phải điều dưỡng thân thể cho thật tốt.......... ." Mộc viên ngoại khóc không thành tiếng.
Đúng thế, nàng cuối cùng cũng đợi được đến ngày gặp được Nhạc ca ca.... ......... Lần này, nàng cũng tìm ra chàng, cuối cùng nàng với chàng cũng sắp thành thân rồi.
"Thành.......... . hôn............" hiện ra trước mắt là một mảnh mờ mịt, nước mắt từ khóe mắt nàng dần chảy xuống.
"Đúng rồi! Mặc dù theo tục lệ trước khi thành thân không được gặp mặt nhau, nhưng mà cha đã cho người đi mời Triển Nhạc tới, vì muốn cùng hắn thành thân, con phải hết sức cố gắng, đừng bỏ............. . đừng ở lúc này rời đi."
" Nhạc....... . Nhạc ca ca............." mặc dù đôi mắt vô hồn, nhưng khéo miệng nàng vẫn khẽ giương lên, giống như chưa có lúc nào khiến nàng vui vẻ như bây giờ.
Phải rồi, nàng đã cố gắng nhiều năm như vậy, sao có thế............... sao có thể chết bây giờ được? Không! Nàng muốn được gặp Nhạc ca ca, muốn gặp người nàng tìm kiếm đã lâu Nhạc ca ca, muốn cùng hắn trở thành vợ chồng, cả đời làm bạn................ .
Bên ngoài có tiếng người gõ cửa: "Lão gia, Triển công tử đến rồi".
"Nhanh, mau cho hắn vào đi". Trong tình huống khẩn cấp, Mộc viên ngoại cũng không còn nhớ quy tác nam nữ, vội vàng hô to.
"Dạ". Người ở bên ngoài đáp lại một tiếng rồi mở cửa phòng.
Một người nam tử đứng ở cửa phòng, quần áo mặc trên mình đều là quần áo thô, cuộc sống nhìn qua có vẻ khốn khổ, lúc đêm khuya bị người ở gọi đến Mộc phủ, gương mặt trầm ổn toát ra vẻ nghi ngờ.
"Mộc viên ngoại"
"Nhạc nhi, mau bước vào đi" Mộc viên ngoại vội vàng gọi.
Triển Nhạc nhìn quanh liền biết đây là khuê phòng của một cô gái, trong phòng, mặt ai cũng nghiêm túc, không khí đau thương, chần chừ giây lát, ngay sau đó hắn cũng chậm rãi bước vào.
Mộc viên ngoại trong mắt vẫn còn có lệ, vội vàng kéo hắn đến gần gường.
Triển Nhạc cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ nằm trên gường, nàng rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan trắng nõn với đôi mắt to, chỉ là giờ phút này không còn tiêu cự.
Chẳng biết vì sao, đầu óc hắn thoáng qua hình ảnh xa lạ, giống như đã từng thấy qua đôi mắt này............ cố gắng lắc đầu, hắn không thể không thừa nhận hắn đối với cô gái này có cảm giác quen thuộc.
"Mộc viên ngoại, cô nương này là....... ."
"Nó tên là Nguyệt Ngân............. . người cố chấp muốn gả cho ngươi, là người vợ chưa qua cửa của ngươi sẽ cùng ngươi thành thân vào ngày mai." Lau nước mắt, Mộc viên ngoại khổ sở nói.
"Nguyệt............ Nguyệt Ngân?" gương mặt Triển Nhạc hết sức bất ngờ và khó tin.
Nàng chính là người cho dù hắn nghèo rớt mùng tơi vẫn kiên quyết muốn gả cho hắn, đồng thời còn thay hắn trả tất cả các món nợ vô điều kiện, tiểu thư Mộc Nguyệt Ngân?
← Ch. 01 | Ch. 03 → |