Tử Quyên hoài nghi
← Ch.051 | Ch.053 → |
Khi bóng người Liễu Uyển Nhi xuất hiện ở cửa thang lầu, ánh mắt Tô Lực Hằng lập tức bắt được cô, nhìn gương mặt nhóc con tiều tụy hơn trước động tác chậm chạp, chẳng lẽ còn không thoải mái sao? Nhưng tối hôm qua hắn đã rất cẩn thận.
Thật ra tối hôm qua vừa rời khỏi phòng cô Tô Lực Hằng liền hối hận, hắn không nên mạnh tay với cô, dù sao đó là lần đầu tiên của cô, lại xảy ra dưới tình huống chú cháu, nhưng sợ mất mặt nên không quay trở lại, kết quả buồn bực ở trong phòng một mình lo lắng suốt cả buổi tối.
Liễu Uyển Nhi cũng thấy được Tô Lực Hằng đầu tiên, giữa hai chân mơ hồ đau nhói nhắc nhở cô tối qua xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy hắn đi tới, theo bản năng tránh ra.
Phản ứng của cô khiến Tô Lực Hằng không vui, hắn là mãnh thú gì sao? Tại sao nhìn thấy hắn lại trốn.
Đưa tay kéo lấy tay cô, ngay sau đó bật ra nụ cười dịu dàng, quan tâm nói: "Tiểu Tiểu, tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Trong mũi quanh quẩn mùi hương tươi mát của cô, lúc này Tô Lực Hằng mới phát hiện cả một buổi tối hắn luôn nhớ mùi vị này.
Cô làm sao có thể ngủ ngon! Bất quá hắn tại sao đến gần cô như vậy? Lỡ như bị người ta phát hiện bọn họ khác thường thì làm sao? Bọn người Tử Quyên còn đang nhìn kìa.
Liễu Uyển Nhi bối rối muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng dẫn tới Tô Lực Hằng dùng lực giữ chặt hơn, cô chán ghét hắn đụng vào vậy sao?
"Để cho chú xem một chút, mặt tại sao trắng thế này, thân thể không khỏe sao?" Giọng nói tràn đầy quan tâm nhưng chỉ có Liễu Uyển Nhi đối diện mặt hắn mới nhìn thấy trên mặt hắn lộ rõ không vui.
Tô Lực Hằng nói làm dì Trương chú ý, quan sát sắc mặt Liễu Uyển Nhi đúng là khó coi, có chút lo lắng nói: "Tiểu Tiểu, nếu như con không khỏe hôm nay hãy xin nghĩ đi."
"Đúng vậy, không nên miễn cưỡng mình, nếu không để chú đưa con về phòng."
"Cháu, cháu không sao." Vừa nghe Tô Lực Hằng muốn đưa cô về phòng, Liễu Uyển Nhi căn bản không để ý giữa hai chân đau nhói, lập tức chạy nhanh đến bên cạnh Tử Quyên.
Nhìn trong ánh mắt cô tràn đầy khẩn cầu "Tử Quyên tỷ, chúng ta đến trường học đi."
Mặc dù buổi sáng màn chú cháu trao đổi rất bình thường hơn nữa có thêm một chút ấm áp, nhưng nhìn trong mắt Tử Quyên có chút quái dị, đặc biệt là phản ứng lúc này của Liễu Uyển Nhi, cô cố gắng nén đi cảm giác không yên tâm trong lòng.
Cùng Tử Quyên rời khỏi phòng khách, Liễu Uyển Nhi rốt cục thở phào nhẹ nhõm nhưng nghĩ tới Tô Lực Hằng mang cho cô cảm giác áp bách, lông mày lại nhíu thật chặc.
Dọc theo đường đi, Tử Quyên quan sát thật kỹ Liễu Uyển Nhi, nhìn vẻ mặt cô nhóc thỉnh thoảng lo âu, thỉnh thoảng bất lực, lại thỉnh thoảng ưu thương, suy đoán tối hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Tiểu, đến rồi." Tử Quyên dừng xe lại.
Liễu Uyển Nhi đang suy nghĩ căn bản không nghe được giọng của cô.
"Tiểu Tiểu, đến rồi." Tử Quyên lần nữa nhắc nhở.
"A." Rốt cục phát hiện đã đến đạt trường học, Liễu Uyển Nhi đẩy ra cửa xe, nhất thời giữa hai chân khó khăn, bước một bước dài trong nháy mắt đau đến nhíu lông mày.
"A ~" Hét lên khổ sở, khiến Tử Quyên có chút bận tâm.
"Em làm sao vậy?"
"Không có, không có chuyện gì." Bối rối thu hồi vẻ mặt của mình, cầu nguyện ngàn vạn đừng để lộ bí mật của mình.
"Tử Quyên tỷ, em vào phòng học đây." Vội vã đóng cửa xe, sải bước có chút chậm chạp.
Nhìn cô cẩn thận bước đi từng bước, bỗng nhiên một loại suy đoán đáng sợ nảy lên trong lòng Tử Quyên.
Nhưng ngay sau đó cô lắc đầu, không, không thể nào, đại ca sẽ không mất chừng mực, hẳn do cô nghĩ nhiều rồi.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |