Cô bị gì
← Ch.037 | Ch.039 → |
Bên trong phòng tập bắn
Sau sự kiện ăn chay Tô Lực Hằng càng thêm chú ý cách ăn uống và sức khỏe của Liễu Uyển Nhi.
Hắn đã cảm thấy kỳ quái tại sao cô nhóc vẫn gầy như cũ thì ra cô lén ăn chay, nhìn dáng người cô tái nhợt yếu ớt, sau này xem ra trừ cho cô ăn nhiều món giàu năng lượng còn phải ăn thêm thức ăn ngoài và bồi bổ cho cô.
Haizz ~cô lại đang nghĩ gì, Tô Lực Hằng không nhớ rõ là lần thứ mấy trong ngày cô không chuyên tâm học, không phải lại đang nghĩ đến Vu Thiểu Đình chứ, suy nghĩ đó làm cho hắn tức giận, hết sức tức giận.
"Tập trung tinh thần." Gầm lên giận dữ khiến Liễu Uyển Nhi đem lực chú ý một lần nữa dồn vào cây súng trong tay. Hôm nay kinh nguyệt tới, giờ này bụng cô đau quá. Nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Tô Lực Hằng làm cho cô không dám buông lỏng, miễn cưỡng bắn ra đạn, kết quả bắn không trúng bia.
"Đã học lâu thế đến bây giờ trả lại cho ta là bắn không trúng bia." Lần đầu tiên Tô Lực Hằng cảm thấy thất bại trong lần huấn luyện này, theo tiến độ của cô không biết chừng nào mới huấn luyện thành sát thủ trong Lưu Xuyên Đường, Tô Lực Hằng đột nhiên cảm giác quyết định của mình có chút ngu xuẩn.
Lúc này Liễu Uyển Nhi đã không quản lửa giận phát từ người Tô Lực Hằng, bụng của cô đau quá, rốt cục không cầm được súng trong tay rơi xuống, Liễu Uyển Nhi ôm bụng khổ sở nhíu chân mày chung một chỗ.
Tô Lực Hằng lúc này mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, trên trán rỉ ra mồ hôi.
"Tiểu Tiểu, cháu làm sao vậy?" Gấp gáp hỏi nhưng không nghe được câu trả lời. Liễu Uyển Nhi ngượng ngùng không muốn nói cho chú biết mình đau bụng kinh, cho dù hắn là chú nhưng dù sao nam nữ khác nhau.
Thấy cô chỉ khổ sở kêu đau nhưng cái gì cũng không nói, Tô Lực Hằng vội muốn chết, bế ngang cô lên chạy nhanh ra khỏi phòng tập bắn.
Để Liễu Uyển Nhi ngồi vào bên trong xe, Tô Lực Hằng vội vàng phát động xe.
"Tiểu Tiểu, cháu kiên nhẫn một chút, ta sẽ đưa cháu đến bệnh viện."
Mà lúc này Liễu Uyển Nhi đã đau đến nói không ra lời.
Xe một đường chạy thẳng Tô Lực Hằng không quên quan sát tình trạng Liễu Uyển Nhi, phát hiện cô bỗng nhiên không nhúc nhích, Tô Lực Hằng lòng thoáng cái lo lắng bật thốt.
"Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu." Lớn tiếng gọi tên cô làm cho Liễu Uyển Nhi đang nằm im rốt cục có phản ứng.
Chết tiệt, tại sao giờ này nhiều xe như vậy, nhìn tình hình giao thông tắc nghẽn Tô Lực Hằng vỗ mạnh một cái lên tay lái. Bỗng nhiên hắn phát hiện ven đường có một phòng khám bệnh, mặc kệ ra sao trước phải đến phòng bện để bác sĩ khám cho cô.
Dừng xe ven đường Tô Lực Hằng ôm lấu Liễu Uyển Nhi đau đớn ôm bụng xông thẳng đến phòng khám bệnh tại nhà.
"Bác sĩ!Bác sĩ!" Vừa vào cửa Tô Lực Hằng liền hô to.
"Tới, tới." Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng, cầm trong tay một cái đùi gà, vừa gặm vừa đi ra khỏi phòng.
Một con quạ bay qua đỉnh đầu Tô Lực Hằng, hắn có chút hối hận mang Liễu Uyển Nhi tới phòng bệnh nhỏ này.
"Bệnh nhân ở chỗ nào?" Bác sĩ gặp gần hết đùi gà rồi ném vào thùng rác bên cạnh, tay thuận thế lau lên áo, áo khoác trắng khẽ động lộ ra bắp chân thô đầy lông.
Sải bước lạch cạch lạch cạch đi đến trước Tô Lực Hằng: "Anh là bệnh nhân sao?"
Tô Lực Hằng vừa thấy một màn khủng khiếp kia.
Người này hỏi vấn đề gì hắn cũng không kịp trả lời?
Tô Lực Hằng liếc hắn một cái, nhớ tới Liễu Uyển Nhi đang đau vội vàng nói: "Bác sĩ xem thử, con bé rất khó chịu."
Lúc này bác sĩ mới phát hiện Liễu Uyển Nhi nằm co lại ghế.
"Cô bé, cháu đau ở nơi nào?"
Mặc dù hắn là bác sĩ nhưng hắn cũng là đàn ông, Liễu Uyển Nhi vẫn không muốn cho hắn biết mình đau bụng kinh.
Thấy thế bác sĩ rống to một tiếng: "Bà xã, mau ra đây."
Nếu cô đã khó chịu đến không mở miệng được cũng chỉ có thể giúp cô kiểm tra một chút.
Lúc này chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ y tá, trong tay xách hộp thuốc y tế vọt ra, Tô Lực Hằng bị mặt bà ta dọa sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó phát hiện trên mặt dán thứ gì màu xanh là mặt bà ta. Má ơi, hai vợ chồng này không phải đang mở hắc điếm chứ.
"Ông xã, người nào." Đưa hộp thuốc cho bác sĩ, y tá nhìn vẻ mặt thống khổ của Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên có chút hoài nghi.
"Cô bé, cháu có phải đang đau bụng kinh?"
Bị lớn tiếng nói ra chuyện mình đau bụng kinh, Liễu Uyển Nhi thoáng cái đỏ mặt cũng vì vậy chứng thật lời y tá nói.
Một con quạ siêu lớn lại bay qua đỉnh đầu Tô Lực Hằng.
Cầm lấy thuốc giảm đau Tô Lực Hằng nhanh chóng ôm lấy Liễu Uyển Nhi chạy khỏi phòng bệnh.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |