Không thấy
← Ch.080 | Ch.082 → |
Nhìn mặt biển yên lặng trước mắt, Liễu Uyển Nhi trong lòng vô cùng xúc động, thì ra biển lớn trong truyền thuyết dài như vậy, thì ra người còn có thể bay trên trời, thì ra người có đủ loại màu da.... .
Thế giới hiện đại làm cho nàng quá ngạc nhiên.
"Nghĩ gì thế?"
Một đôi tay dài vươn ra ôm cô vào lồng ngực quen thuộc, bên tai truyền đến hơi thở nóng bỏng của phái nam là Tô Lực Hằng.
"Đang nhìn cảnh biển." Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn, "Anh không phải đang nói chuyện vui vẻ với bốn chị em kia à, tại sao lại chạy đến đây?"
Giọng Tô Lực Hằng mang theo hài hước: "Ghen sao?"
Ha ha xem ra kế khích tướng của hắn có hiệu quả.
Liếc hắn một cái, lại bắt đầu tự cao: "Tại anh quấy rầy thanh tịnh của em."
"Được, dám ghét bỏ anh." Siết chặt cánh tay khiến cô bé trong ngực dán chặt mình.
Liễu Uyển Nhi còn chưa kịp lên tiếng hét, nụ hôn trừng phạt đã rơi xuống.
Tô Lực Hằng không nghĩ nhiều chỉ muốn trộm hương, lại bị mùi vị ngọt ngào của cô hoàn toàn khơi dậy ham muốn đã bị hắn đè nén.
Sau khi cố gắng một hồi, rốt cục thả môi cô ra.
Chống đỡ lên trán cô, giọng có chút khàn khàn: "Chúng ta trở về khách sạn đi."
Liễu Uyển Nhi nhìn thấy ngọn lửa dục vọng trong mắt hắn, đang bị hắn kéo đi thì nghe bên trong phòng truyền đến một tiếng hét to duyên dáng.
"Anh Lực Hằng, anh chạy tới nơi này làm gì?"
Tô Lực Hằng trong lòng lộp bộp rơi xuống, nguy rồi, bị bốn đứa tinh quái phiền phức phát hiện.
"Tiểu Tiểu, chúng ta chạy mau."
Nhưng đã quá muộn, bốn chị em khác nhau màu da tựa như ruồi nhìn thấy thịt, chạy về phía Tô Lực Hằng.
Bị bốn người trước sau trái phải ép chặt, cứng rắn kéo hắn đi về phòng.
Tô Lực Hằng không ngừng quay đầu lại, hi vọng cô bé phía sau có thể chạy tới giải cứu mình, lại chỉ nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên môi cô.
Nhóc con không có lương tâm, không biết bảo vệ người đàn ông của mình sao?
Đành chịu bốn cô gái kia quá hung hãn, Tô Lực Hằng bị cứng rắn lôi đi, hiện tại hắn thật hối hận đưa Liễu Uyển Nhi tới nơi này, tại sao muốn phô diễn mị lực của mình.
Trái dụ dỗ phải lừa gạt Tô Lực Hằng rốt cục thoát khỏi ma trảo của bốn chị em, len lén chạy tìm cô gái làm hắn nhớ nhung, ai ngờ phát hiện người ngồi trên ghế đá ngoài bờ biển đã sớm không thấy.
"Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu!" Tô Lực Hằng cao giọng gọi tên cô, nhưng trên bờ biển trống trải nghe không được một giọng hồi âm, lo lắng trong lòng thoáng cái níu chặt tim hắn......
← Ch. 080 | Ch. 082 → |