Thích ông lão chở rác
← Ch.029 | Ch.031 → |
"Chú, chúng ta tập bắn đi."
Tô Lực Hằng không nghĩ cô sẽ chủ động yêu cầu, lúc trước đều do hắn bắt cô mới chịu luyện.
"Hôm nay tại sao chăm chỉ thế." Tô Lực Hằng mỉm cười hỏi.
"Cháu hy vọng có thể tự bảo vệ mình."
"Có người khi dễ cháu sao?" Khả năng này khiến Tô Lực Hằng hết sức không vui, nếu để cho hắn biết có người khi dễ cô, hắn nhất định lột da người đó.
"Không phải." Liễu Uyển Nhi vội vàng phủ nhận, tất cả mọi người đều đối với cô rất tốt nào có người khi dễ cô, "Cháu chỉ không muốn trở thành gánh nặng của các người."
Lần đầu tiên Tô Lực Hằng cảm thấy hối hận chuyện huấn luyện Liễu Uyển Nhi, cô bé đơn thuần yếu ớt trước mắt bởi vì hắn mà học những thứ tàn khóc này, còn tự nguyện học mục đích chính là không muốn trở thành gánh nặng của hắn.
"Tiểu Tiểu, chúng ta không......" Nói đến khóe miệng rồi thu trở lại, nhớ tới Lâm Cẩm Quyền hận ý liền chiếm cứ suy nghĩ của Tô Lực Hằng, một người tàn nhẫn đối với con rễ và con dâu như thế, khi già không đáng được hạnh phúc an bình.
"Tốt, chúng ta đến sân bắn." Khóe miệng treo nụ cười dịu dàng, Tô Lực Hằng đã bắt đầu mong đợi dáng vẻ khi Liễu Uyển Nhi biến thành sát thủ thì thế nào.
........................................
Gần đây huấn luyện tác xạ làm cánh tay cô đau nhức.
Xoa xoa làn da ê ẩm Liễu Uyển Nhi có chút thống khổ nhìn bóng chuyền rơi trên mặt đất, bên tai là tiếng la của thầy giáo: "Các bạn học, không được ngừng, mỗi người ít nhất phải phát hai mươi bóng."
Giống như Anh ngữ thể dục cũng là môn làm Liễu Uyển Nhi nhức đầu, nhìn bạn học bên cạnh vừa lau mồ hôi như mưa vừa luyện phát bóng, thật không biết người hiện đại nghĩ thế nào, tại sao muốn cô bé làm những thứ thô lỗ thế này, chẳng lẽ muốn huấn luyện các cô thành cường tráng mới được sao?
"Tô Tiểu Tiểu, không được phép lười? "
Tiếng hô của thầy thể dục làm Liễu Uyển Nhi không dám dừng lại, lập tức nhặt lên bóng chuyền bắt đầu vô lực đánh.
Đau a! Đau a! Đau a! Cánh tay đụng vào bóng thật đau quá, cô ghét bóng chuyền, ghét môn thể dục, thà rằng về nhà học bắn cùng thúc còn hay hơn.
Bỗng nhiên có một loại mùi hôi truyền đến, mọi người rối rít ngừng động tác tay bịt kín lỗ mũi, thì ra có một chiếc xe rác dừng bên đường.
"Các người nhanh lái xe sang chỗ khác, chúng ta đang học." Thầy giáo thể dục thấy thế lập tức chạy đến nói chuyện cùng tài xế.
"Xin lỗi, chúng tôi mới vừa dọn rác từ phòng ăn trường ra, không nghĩ tới xe bỗng nhiên gặp trục trặc, sau khi sửa xong chúng tôi sẽ lập tức đi." Dứt lời tài xế xách dụng cụ đi xuống xe.
Thầy giáo thể dục thấy ông ta nói thế cũng không nói thêm gì nữa, xoay người nhìn sang đám học sinh nói: "Tiếp tục luyện, mùi này không liên quan đến luyện tập, phải biết rằng đồ trên xe là kết quả của các em."
Lúc này Liễu Uyển Nhi nhìn thấy từ trên xe có một ông lão đi xuống, mặc dù mặc quần áo công nhân bảo vệ môi trường nhưng khó nén quý khí trên người. Cô thấy ông lão này có chút quen mặt, đúng rồi, ông ấy không phải là người đụng xe bọn họ lần trước sao.
Kể từ khi ngày đó lần đầu tiên gặp được Liễu Uyển Nhi, Lâm Cẩm Quyền nhớ nhung cháu gái chỉ có tăng không giảm, Lưu Thanh Sơn trung thành ra sức suy nghĩ rốt cục nghĩ ra chiêu này, mua được công ty bảo vệ môi trường chuyên xử lý phục vụ trong trường Liễu Uyển Nhi, để bọn họ giả mạo công nhân thành công vào trường học Tô Lực Hằng phái người canh giữ chặt chẽ.
"Tiểu Tiểu." Lâm Cẩm Quyền liếc mắt liền thấy được Liễu Uyển Nhi, trong lòng tràn đầy kích động.
"Lâm tiên sinh." Liễu Uyển Nhi cung kính chào hỏi, cô nhớ ông nói ông họ Lâm.
"Cháu còn nhớ rõ ta." Lâm Cẩm Quyền thấy cháu gái gọi mình ông vui vẻ không thôi.
"Lâm tiên sinh, tại sao ông biến thành công nhân bảo vệ môi trường rồi?" Thấy ông ăn mặc hoàn toàn khác trước, Liễu Uyển Nhi có chút không hiểu.
"Ha ha." Lâm Cẩm Quyền thật không biết trả lời thế nào, trong tình thế cấp tìm đại một lý do, "Ta tới thể nghiệm cuộc sống, thật ra đồ này cũng rất tốt."
Nhìn xe đầy mùi hôi chứa đầy rác Liễu Uyển Nhi có chút không hiểu, những đồ này chơi rất vui sao, bất quá người hiện đại từ trước giờ đã khó hiểu, bọn họ cảm thấy đồ bỏ đi chơi rất vui cũng không có gì lạ.
"Tiểu Tiểu, sau khi giải phẩu sức khỏe con thế nào?" Nhìn gương mặt cô đỏ ửng Lâm Cẩm Quyền đoán thân thể cháu gái khôi phục hẳn không tệ, nhưng không được chính miện con bé thừa nhận ông thật không yên lòng.
"Cháu rất khỏe." Nhưng ông ấy làm sao biết cô đã từng phẫu thuật, "Lâm tiên sinh, ông biết cháu sao? Tại sao biết cháu đã từng giải phẫu?"
Lâm Cẩm Quyền lại không biết trả lời thế nào, ông hiện tại cũng chưa muốn nói với con bé ông là ông ngoại của cháu đây, suy nghĩ chốc lát mới nói: "Ta biết cha mẹ của cháu."
Nhớ tới con gái đáng thương, Lâm Cẩm Quyền rất đau lòng.
Thì ra là bạn cha mẹ Tô Tiểu Tiểu, nhìn khuôn mặt lo buồn nói vậy người này quan hệ với Tô gia không cạn, Liễu Uyển Nhi an ủi: "Lâm tiên sinh, cám ơn ông đã quan tâm cháu. Cháu hiện tại rất tốt, ba mẹ mặc dù đã rời xa, nhưng chú đối con cũng rất tốt."
"Tiểu Tiểu, ông sau này có thể thường tới thăm cháu không?" Lâm Cẩm Quyền trong mắt tràn đầy mong đợi.
"Dĩ nhiên có thể." Cô làm sao có thể từ chối yêu cầu của vị trưởng bối hiền lành này nha.
Lâm Cẩm Quyền suy nghĩ một lát, mình tìm con bé thật không dễ dàng, rồi vội vàng từ trong túi áo móc ra một tờ danh thiếp: "Đây là danh thiếp của ông, trên đó có địa chỉ của công, cháu có thể đến nhà ông làm khách."
"Tô Tiểu Tiểu, em tại sao ở đây?!" Thầy giáo thể dục gầm thét lần nữa tập kích màng nhĩ Liễu Uyển Nhi.
"Lâm tiên sinh, thật xin lỗi, cháu phải vào học rồi, tạm biệt." Nhận lấy tờ danh thiếp, ô Tiểu Tiểu vội vã trở lại trong đội ngũ luyện bóng chuyền.
"Lão gia chúng ta đi thôi." Lưu Thanh Sơn thấy Liễu Uyển Nhi rời đi, nhanh lên tiếng nói với Lâm Cẩm Quyền, người đi đường đang phản ánh, nếu tiếp tục dừng xe rác ở nơi này sẽ làm người ta chú ý.
Lâm Cẩm Quyền lưu luyến nhìn cháu gái mình thêm lần nữa, mới đi theo Lưu Thanh Sơn trở lại trên xe.
"Lão gia, ngài tại sao không nói với Tô tiểu thủ, ngài là ông ngoại cô ấy?" Lưu Thanh Sơn không hiểu nói.
"Ta không biết con bé có chấp nhận người ông ngoại như ta không, lỡ con bé biết rồi bài xích ta, vậy sau này ta ngay cả cơ hội gặp con bé cũng không có." Lâm Cẩm Quyền không muốn mạo hiểm, ông nghĩ trước phải bồi dưỡng tình cảm với cháu gái, sau đó tìm cơ hội nói cho con bé biết chân tướng.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |