Vay nóng Homecredit

Truyện:Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 07

Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần
Trọn bộ 54 chương
Chương 07
Không cho phép yêu sớm
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Từ sau lần nói chuyện đó Tô Lực Hằng phô bày quyền sở hữu Tô Tiểu Tiểu trước mắt Tử Quyên, không để ý cô cố ý ngăn cản hơn nữa không chút kiêng kỵ cùng Tô Tiểu Tiểu tiến hành tiếp xúc thân thể.

Ví như lúc này

Ngày không có đi học Liễu Uyển Nhi bị Tô Lực Hằng gọi vào thư phòng, dạy cô cách dùng súng.

Liễu Uyển Nhi thật sự không thích cây súng trong tay, đen thùi một chút cũng không hứng thú, vừa lớn vừa nặng chỉ cầm một lát tay cô đã mỏi.

Cô nhớ được lần đầu tiên Vu Thiểu Đình đón mình tan giờ học thiếu chút nữa bởi vì nó mà bị cảnh sát bắt, vật này đúng là không có gì tốt. Nhưng Tô Lực Hằng nhất định bắt cô học, nói nó có thể dùng để bảo vệ mình.

"Nghĩ gì thế? Chuyên tâm chút." Thấy cô thất thần Tô Lực Hằng nhíu lại lông mày, đã ngốc thì thôi còn không chuyên tâm học.

Bất quá tay cô thật đúng là rất nhỏ, một cây súng bình thường mà cô đã cố hết sức, hắn quyết định tìm cho cô một cây súng lục PPK khéo léo.

Nhìn động tác dần dần thay đổi Tô Lực Hằng có chút đành chịu đứng lên, đi tới sau lưng Liễu Uyển Nhi, vươn ra tay của mình cầm bàn tay nhỏ bé đã cố hết sức, sữa đúng động tác sai của cô.

Thân thể nhỏ nhắn vừa vặn nhồi vào trong ngực hắn, kẽ hở giữa hai người tản ra mùi thơm man mát, làm cho người ta vui vẻ, còn có bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương Tô Lực Hằng phát hiện bản thân không nỡ buông.

Bị Tô Lực Hằng ôm vào trong ngực, Liễu Uyển Nhi cảm thấy không thoải mái, thân hình cao lớn của hắn đặt trên người cô, làm cho cô có chút đứng không vững, còn có hơi thở nặng nề phả vào bên tai.

Ngoài chú ý động tác Liễu Uyển Nhi còn len lén co lại cổ, Tô Lực Hằng chậc chậc cười một tiếng, càng thêm cố ý phả hơi thở vào bên lỗ tai cô, nhìn vẻ mặt cô lúng túng Tô Lực Hằng tâm trạng vô cùng tốt.

Đúng lúc này một trận tiếng gõ cửa vội vàng giải thoát Liễu Uyển Nhi từ trong thống khổ ra ngoài.

"Đi vào." Tô Lực Hằng có chút không cam lòng buông ra Liễu Uyển Nhi, ngồi thẳng trở về vị trí của mình.

Là Tử Quyên, thật ra cô đã sớm muốn ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ, khổ nổi không có một cái cớ, mà bây giờ người này đi tới Tô gia vừa lúc để cho cô một lý do tốt.

"Đại ca, có một người tên là Lý Thư Đằng đến tìm tiểu thư."

Lời Tử Quyên nói khiến Tô Lực Hằng nhíu chân mày, cái gì Lý Thư Đằng, hắn tại sao cho đến giờ chưa nghe ai nói qua, cho nên mang theo Liễu Uyển Nhi đi tới phòng khách.

Trong phòng khách người đó vừa thấy được Liễu Uyển Nhi xuất hiện, lập tức vui vẻ gọi tên cô: "Tiểu Tiểu."

Liễu Uyển Nhi nhìn Lý Thư Đằng khẽ gật đầu, trong lòng thì nghi ngờ mục đích hắn đến.

"Cậu là bạn học của Tiểu Tiểu?" Tô Lực Hằng không vui nhìn chằm chằm vào Liễu Uyển Nhi rồi nhìn sang Lý Thư Đằng.

"Tôi là bạn trai Tiểu Tiểu." Lời vừa nói ra ba người khác ở đó cũng khiếp sợ.

Liễu Uyển Nhi không nghĩ tới hắn sẽ nói lời này, nên có chút xấu hổ;Tử Quyên sau khi khiếp sợ thì bắt đầu vui mừng, Tô Tiểu Tiểu là hoa đã có chủ, lần này Tô Lực Hằng phải chết tâm thôi;cònTô Lực Hằng thì sắp tức nổ, bạn trai?! Cô ấy dám quen bạn trai!

Khi Tô Lực Hằng gần nổi đóa chỉ thấy một bóng người vui vẻ vọt ra, là dì Trương.

"Thư Đằng sao, cậu đã lâu không có tới nhà chúng ta, dì Trương nhớ cậu muốn chết." Lý Thư Đằng trước là bạn trai Tô Tiểu Tiểu nên thường xuyên tới Tô gia tìm Tiểu Tiểu, dần dà dì Trương yêu ai yêu cả đường đi lối về thích cậu nhóc như ánh mặt trời này.

"Hắn thật là bạn trai cháu?" Tô Lực Hằng cắn răng hỏi Liễu Uyển Nhi.

Nhìn hai ngọn lửa hừng hực trong mắt hắn, Liễu Uyển Nhi có chút sợ, Lý Thư Đằng không phải là bạn trai của cô nhưng đích thực là bạn trai Tô Tiểu Tiểu?

"Hắn đương nhiên là bạn trai Tiểu Tiểu, tình cảm hai đứa nhóc này rất tốt nha." Dì Trương vui vẻ trả lời giùm Liễu Uyển Nhi, nhưng ngay sau đó hỏi hang tình trạng gần đây của Lý Thư Đằng, căn bản không chú ý đến khuôn mặt lo lắng của Tô Lực Hằng.

"Dì Trương!" Tô Lực Hằng phải cắt đứt hành động thân thiện của dì Trương, "Tiểu Tiểu mới mười bảy tuổi, tại sao có thể yêu sớm, chẳng lẽ anh trai chị dâu không quản sao."

Kỳ quái nhìn thoáng qua Tô Lực Hằng: "Không nghĩ tới cậu còn bảo thủ hơn bà già này, Tiểu Tiểu đã là người lớn, quen bạn trai có gì là không thể, anh trai và chị dâu cậu đương nhiên không phản đối."

"Không được!Con bé hiện tại quan trọng nhất chính là đi học, yêu đương gì chờ vào xã hội rồi nói." Tô Lực Hằng kiên quyết phản đối, ngược lại còn hạ lệnh trục khách Lý Thư Đằng "Cậu trở về đi, sau này không được đến đây tìm Tiểu Tiểu."

"Chúng tôi yêu đương thuần khiết, tại sao phải ngăn cản chúng tôi gặp gỡ?" Lý Thư Đằng không nghĩ tới chú Tô Tiểu Tiểu lại ngăn cản bọn họ quen nhau.

"Ta nói không được thì không được, Tử Quyên, tiễn khách." Trước kia anh hai và chị dâu nghĩ thế nào hắn mặc kệ, hiện tại hắn là người giám hộ của Tô Tiểu Tiểu, hắn nói không được thì không được.

Ai ngờ Tử Quyên không nhúc nhích, Tô Lực Hằng hỏa khí càng lớn: "Tử Quyên cô có nghe không?"

"Cậu không nên hét người khác."Mẹ Trương bây giờ nhìn không nổi nữa, không nghĩ Tô Lực Hằng du học trở về lại phong kiến cậy mạnh đến thế, "Tiểu Tiểu, đưa Thư Đằng vào phòng đi."

Nhận được mệnh lệnh Liễu Uyển Nhi cũng không dám động, chẳng lẽ dì Trương không nhìn thấy chú đang rất tức giận sao?

Lý Thư Đằng thì mặc kệ Tô Lực Hằng tức giận ra sao, có lệnh bài là dì Trương, hắn kéo tay Liễu Uyển Nhi chạy thẳng tới gian phòng của cô, con đường này hắn đã sớm quen việc dễ làm.

"Đứng lại cho ta!" Tô Lực Hằng muốn đuổi theo, lại bị dì Trương kéo lại, hắn đành chịu chỉ có thể đứng tại chỗ hờn dỗi.

Trong phòng

"Sao cậu lại tới đây?" Liễu Uyển Nhi hỏi Lý Thư Đằng.

"Nhớ em."

Lý Thư Đằng trả lời làm Liễu Uyển Nhi đỏ mặt, hắn tại sao thẳng thắng thế, lại nghĩ tới cảnh vừa rồi hắn ở trước mặt mọi người tự nhận là bạn trai cô, Liễu Uyển Nhi nghiêm mặt nói: "Thư Đằng, sau này cậu không được nói lung tung là bạn trai tôi."

Lời Liễu Uyển Nhi nói khiến Lý Thư Đằng bị thương, nhưng ngay sau đó hắn liền nở nụ cười: "Anh vốn là bạn trai em, hiện tại em chẳng qua chỉ quên mất quá khứ giữa chúng ta."

Liễu Uyển Nhi có chút đành chịu, cô đã nói rất nhiều lần với hắn nhưng tựa hồ một chút tác dụng cũng không có, vẫn cố chấp tự cho là bạn trai cô cho nên chỉ ngồi xuống lấy sách ra xem.

"Tốt lắm, anh cho em biết mục đích thực sự anh đến đây." Lý Thư Đằng thấy cô không thèm nhìn mìnhliền tìm đề tài khác, "Anh biết em đang phiền về chuyện Anh ngữ, cho nên đặc biệt chạy tới xem có thể giúp em hay không."

Lý Thư Đằng nói vô cùng uyển chuyển nhưng Liễu Uyển Nhi vẫn đỏ mặt, không nghĩ tới ngay cả mình thi Anh ngữ bị trứng vịt hắn cũng biết, bất quá vừa nghĩ tới hắn có thể giúp mình Liễu Uyển Nhi lập tức tỉnh táo tinh thần.

"Anh có thể bắt đầu dạy em từ đầu sao?" Sợ Lý Thư Đằng đoán được cô ngay cả từ đơn giản cũng không biết, Liễu Uyển Nhi vội vàng giải thích"Em chỉ muốn ôn tập chút câu chữ."

Liễu Uyển Nhi nghĩ Lý Thư Đằng chắc không biết trình độ Anh Ngữ của cô hiện tại rất tệ, ngừng lại nụ cười bắt đầu phụ đạo từng chữ cái.

Lý Thư Đằng nhớ đã rất lâu không được ở cùng một chỗ với Tô Tiểu Tiểu, trước tai nạn xe cộ cô hoạt bát khả ái, thích chia sẽ với hắn những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, sau tai nạn xe cộ cô trở nên an tĩnh còn giữ khoảng cách với hắn.

Tay không tự chủ xoa mái tóc của cô, đầu ngón tay lướt qua mái tóc đen mượt, mang theo quyến luyến xen lẫn sầu não.

Liễu Uyển Nhi đang chuyên tâm học chữ cái, đột nhiên cảm thấy khác thường, quay đầu thì phát hiện Lý Thư Đằng đang nhìn mình chằm chằm tóc cô, trong ánh mắt có đau đớn làm cho cô vô cùng cảm động.

Một khắc bốn mắt nhìn nhau Lý Thư Đằng khó kìm lòng cúi đầu xuống......

"Tiểu tử ngươi muốn làm gì!" Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, một đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm hai gương mặt lộ vẻ non nớt.

Sau khi Lý Thư Đằng đưa Liễu Uyển Nhi vào phòng, Tô Lực Hằng trong lòng vừa vội vừa lo không ngừng đi qua đi lại trong phòng khách, cô ta dám quen bạn trai, còn dám ở cùng người đàn ông khác chung một phòng, cô lại dám không nghe lời của hắn......

Bọn họ hiện tại đang làm gì?Tiểu tử thúi kia sẽ không vượt rào chứ? Nhóc con kia sẽ không bị sỗ sàng?......

Từng đợt lo lắng đua nhau đánh tới rốt cục Tô Lực Hằng không nhịn được, nhìn dì Trương trở về phòng liền bước như bay vào phòng Liễu Uyển Nhi.

Khi đá văng cửa đã để cho hắn thấy cảnh mà hắn lo lắng nhất.

Hắn nổi lên gân xanh, đưa tay kéo Lý Thư Đằng: "Tiểu tử ngươi muốn ăn đậu hủ à!"

"Cút cho ta!" Lý Thư Đằng không kịp phản ứng bị ném ra khỏi phòng, "Rầm" một cái đóng lại cửa phòng.

Liễu Uyển Nhi sợ cực kỳ, mặc dù Tô Lực Hằng không ít lần tức giận với cô nhưng vẫn lần đầu tiên thấy hắn tức giận đến thế.

Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, Tô Lực Hằng nhắc nhở mình nên khống chế tính tình, cố gắng, cố gắng, cố gắng nữa, rốt cục vẫn không nhịn được nổi giận gầm lên: "Cháu có biết lễ nghi liêm sỉ hay không?Một cô bé mà dám tùy tiện vào cùng một phòng với đàn ông khác, còn để cho hắn hôn cháu nữa!"

Tô Lực Hằng nói khiến Liễu Uyển Nhi nhớ tới mẫu thân từ nhỏ giáo dục cô, mới đến hiện đại không bao lâu, cô đã quên những lễ giáo kia, xấu hổ xông lên đầu, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.

Tô Lực Hằng không nghĩ tới mình mới nói mấy câu đã làm nhóc con muốn khóc, bỗng nhiên chân tay có chút luống cuống.

Khi nước mắt Liễu Uyển Nhi bắt đầu tí tách tí tách rơi xuống, Tô Lực Hằng hoàn toàn không còn tức giận, ôm chặt cô vào trong ngực, dịu dàng xin lỗi an ủi: "Được rồi đừng khóc nữa, chú không nên hung dữ với cháu."

Ngoài cửa Lý Thư Đằng gào thét dẫn đến dì Trương cùng Tử Quyên chú ý, khi hắn gõ cửa nhiều lần không có kết quả, dì Trương không thể làm gì khác hơn bảo Lý Thư Đằng đi về trước, bà cùng Tử Quyên thì tiếp tục canh giữ ngoài cửa.

Dì Trương vô cùng lo lắng Tô Lực Hằng dạy dỗ quá độ Liễu Uyển Nhi, còn Tử Quyên thì lo lắng Tô Lực Hằng làm ra chuyện cam luyen.

Khi hai người đan lo lắng, bên trong phòng Tô Lực Hằng lẳng lặng ôm Liễu Uyển Nhi, tim của hắn bởi vì người trong ngực mà cảm thấy bình thản an nhàn trước nay chưa từng có.

Thứ hai.

Liễu Uyển Nhi mới vừa vào cửa trường Lý Thư Đằng đã vọt đến phía trước.

"Tiểu Tiểu, ngày hôm qua chú của em đã làm gì?" Ánh mắt nổi giận của Tô Lực Hằng đến giờ còn làm trong lòng Lý Thư Đằng nơm nớp lo sợ.

Liễu Uyển Nhi cảm giác cô cần phải nói rõ ràng với hắn, Tô Lực Hằng nói không sai, một cô bé con nhà gia giáo thì không nên dây dưa không rõ với một người đàn ông: "Thư Đằng, chúng ta chẳng qua chỉ là bạn học, sau này nếu như không có chuyện trọng thì đừng đến nhà tìm tôi."

Lời Liễu Uyển Nhi phảng phất như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim Lý Thư Đằng.

"Tiểu Tiểu, là chú em ép em nói như vậy sao?" Hắn hi vọng đây không phải ý của cô.

"Không, là ý của tôi." Liễu Uyển Nhi không muốn tiếp tục nữa, nếu tiếp tục chỉ làm cho Lý Thư Đằng càng thêm tổn thương mà thôi "Thật xin lỗi, tôi thật đã quên hết quá khứ, quên cả tình yêu với cậu, chúng ta không nên tiếp tục nữa?"

"Không, tại sao em có thể tàn nhẫn quên hết những chuyện giữa em và anh."

Lại là ánh mắt khổ sở Liễu Uyển Nhi nhìn sang nơi khác, ép mình không được mềm lòng: "Tôi đã quên, nếu anh còn nhớ chỉ làm anh đau khổ."

"Nhưng anh muốn chờ em nhớ lại." Đây là một tia kiên trì cuối cùng trong lúc tuyệt vọng, Lý Thư Đằng không cho cô cơ hội cự tuyệt, vội vã chạy khỏi đây.

Buổi trưa Liễu Uyển Nhi cùng bạn học ăn cơm trưa xong trở lại phòng học, vừa vào phòng học liền nhìn thấy các bạn học nhìn cô hoan hô thét chói tai.

Liễu Uyển Nhi thấy kỳ lạ, không biết xảy ra chuyện gì, khi cô thấy trên bảng đen viết mấy chữ to, gương mặt lập tức nóng lên.

Chỉ thấy trên bảng đen viết mấy chữ thật to: Tô Tiểu Tiểu, anh yêu em. Phía dưới ký tên: Lý Thư Đằng.

Bạn học nữ bên cạnh hâm mộ chạy đến gần Liễu Uyển Nhi nói: "Tiểu Tiểu, cậu thật hạnh phúc, hắn yêu cậu như vậy."

Tỏ tình thẳng thắng thế, đám người ầm ĩ vui vẻ còn Liễu Uyển Nhi sắp bị ép đến điên rồi.

Cô chạy ra phòng học trực tiếp tìm Lý Thư Đằng.

"Tại sao phải làm như vậy?"

Đối mặt Liễu Uyển Nhi chất vấn, trên mặt Lý Thư Đằng mang theo dịu dàng: "Ban đầu anh cũng tỏ tình với em như vậy, anh muốn làm em nhớ lại."

"Dù anh làm thế nào, chúng ta cũng không thể trở lại như trước, bởi vì em hiện tại đã không còn là Tô Tiểu Tiểu trước kia." Liễu Uyển Nhi thật muốn nói rõ chân tướng với Lý Thư Đằng, nói cho hắn biết Tô Tiểu Tiểu mà hắn yêu đã chết, hiện tại đứng ở trước mặt hắn chính là Liễu Uyển Nhi, để cho hắn không tự hành hạ chính mình nữa, nhưng lời đến khóe miệng lại thụt trở về.

"Anh vẫn sẽ.... chờ em nhớ lại."

Liễu Uyển Nhi nhắm mắt lại không muốn nhìn ánh mắt cố chấp của Lý Thư Đằng.

Sau khi tan học.

Tử Quyên quan sát Liễu Uyển Nhi ngồi phía sau xe, cảm giác cô hôm nay có cái gì hơi lạ, trong mắt mang theo chút ít buồn chán, cho nên quan tâm nói: "Có chuyện gì sao?"

Nhìn thoáng qua Tử Quyên, Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên muốn nói thật với cô, suy nghĩ lưỡng lự một lát, mới nói: "Chị Tử Quyên, nếu có một người rất yêu chị, mà chị vĩnh viễn không thể yêu hắn, chị phải làm thế nào để hắn buông tha chị?"

Tử Quyên cho rằng ' hắn ' trong miệng Liễu Uyển Nhi là chỉ Tô Lực Hằng, bởi vì câu ' vĩnh viễn cũng không thể yêu hắn ', trong lòng cô căng thẳng, không nghĩ đến tình cảm hai người đã đến trình độ này.

Nhưng nghĩ đến kết quả đáng sợ Tô Lực Hằng tiếp tục dây dưa nữa, Tử Quyên quyết định giúp Liễu Uyển Nhi thoát khỏi tình yêu cấm kỵ này: "Em có thể nói cho hắn biết em đã yêu người khác."

Lời của Tử Quyên làm cho Liễu Uyển Nhi cảm giác thật khó khăn: "Nhưng mà em chưa yêu người nào."

Tử Quyên nghe vậy khẽ mỉm cười: "Tiểu thư ngốc quá, người này cũng có thể là giả."

Liễu Uyển Nhi hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng phải tìm người nào giả làm bạn trai cô đây? Một khuôn mặt trước tiên nhảy vào trong đầu cô.

Nhìn nụ cười trên mặt Liễu Uyển Nhi, Tử Quyên hiểu cô bé đã biết mình phải làm gì, qua khoảng thời gian khó chịu rốt cục có tin tức tốt. Vu Thiểu Đình trở lại Tô gia đã hơn mười một giờ khuya.

Ngày đó nghe Khinh Vân nói có bạn trai Tiểu Tiểu đến nhà tìm cô, hắn hoảng sợ không nghĩ tới cô đã có người yêu, lòng bắt đầu co rút đau đớn, đau đến mất đi tri giác.

Hai ngày này hắn cố ý làm cho mình bề bộn nhiều việc, hi vọng dùng bận rộn để tê dại thần kinh của mình, để mình không nghĩ đến cô nữa, nghĩ đến chuyện đau khổ kia, nhưng vừa về tới Tô gia, cô nhíu mày cười vui vẻ chiếm tất cả suy nghĩ của hắn.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, khi thấy Liễu Uyển Nhi đứng ngoài cửa, Vu Thiểu Đình lúc này mới phát hiện thì ra đứng trước mặt cô, tất cả cố gắng của hắn đều hoàn toàn hỏng bét, tâm trạng trong nháy mắt sụp đổ, toàn bộ nhớ nhung hóa thành một cái ôm mạnh.

Liễu Uyển Nhi bị ôm chặt trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô cảm thấy tâm trạng Vu Thiểu Đình đang chấn động, có ẩn nhẫn, có sầu não...... Làm cho cô không đành lòng.

Liễu Uyển Nhi không có giãy dụa để mặc Vu Thiểu Đình ôm mình, giờ khắc này cho cô tạm thời bỏ xuống lễ giáo đi.

"Anh Thiểu Đình, anh làm sao vậy?" Qua một hồi Liễu Uyển Nhi nhẹ giọng hỏi.

Nếu như có thể cô muốn chia sẻ ưu sầu cùng anh Thiểu Đình.

Đừng nói gì nữa để hắn buông thả một giây, một giây cũng được, Vu Thiểu Đình reo hò ở trong lòng.

Tay lưu luyến buông ra cô, lúc này Vu Thiểu Đình đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

"Tìm anh có việc ư, Tiểu Tiểu?" Trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như xưa.

Liễu Uyển Nhi đang nghĩ đến mở miệng thế nào nên không chú ý tới hành động vừa rồi của Vu Thiểu Đình.

Có chút ngượng ngùng kéo đồ ngủ của mình, Liễu Uyển Nhi rốt cục mở miệng nói: "Anh có thể làm bạn trai em không?"

Vu Thiểu Đình cho rằng mình nghe nhầm, nếu như đây là thật, hạnh phúc không khỏi tới quá nhanh.

"Em biết mình đang nói gì không?"

Hắn không phải muốn cự tuyệt cô chứ, Liễu Uyển Nhi có chút gấp gáp: "Anh Thiểu Đình, em không phải cố ý muốn mạo phạm anh, chỉ là muốn anh giả bộ làm bạn trai của em."

Trái tim vừa được nâng cao giờ bị đạp xuống, quả thật ông trời đang trêu đùa hắn, nhưng Vu Thiểu Đình không có từ chối, hắn thật tò mò Liễu Uyển Nhi tại sao muốn hắn giả làm bạn trai cô.

"Tại sao muốn anh giả làm bạn trai em?" Hắn hỏi.

Liễu Uyển Nhi đem tất cả chuyện của Lý Thư Đằng nói rõ ràng với Vu Thiểu Đình, nhưng ngay sau đó lại nói: "Em không muốn hắn vì em mà khổ, anh Thiểu Đình giúp em được không."

Thì ra cô căn bản không yêu tên Lý Thư Đằng kia, Vu Thiểu Đình khổ sở mấy ngày qua trong nháy mắt tản đi.

Yêu cầu giả bộ làm bạn trai hắn dĩ nhiên hoàn toàn vui lòng đồng ý.

Liễu Uyển Nhi thật vui vẻ bởi vì Vu Thiểu Đình đồng ý, cũng bởi vì trên mặt hắn rốt cuộc đã có nụ cười.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)