← Ch.48 | Ch.50 → |
Tô Lực Hằng vẫn phải đi còn nói là vì công việc bỏ lại một mình cô.
Lại đến buổi tối,Liễu Uyển Nhi một mình cô đơn ngồi trên giường,đèn trong phòng đều mở,khuya hôm nay tiếng gõ cửa đáng sợ kia còn vang lên không? Sợ hãi bao trùm lấy cô,vễnh tai nghe tình huống bên ngoài,hít thở cũng trở nên cẩn thận,bỗng nhiên cô hình như ngửi được mùi vị kích thích mũi,càng ngày càng đậm...
Một bóng người màu trắng xuất hiện trên hành lang.”Cốp cốp cốp...” Liên tiếp gõ mười mấy phút đồng hồ nhưng không có ai trả lời,Bạch y nhân từ trong túi móc ra một phong thơ nhét vào dưới cửa,xoay người chuẩn bị rời đi,một bóng đen từ trong bóng tối sáng ngời đi ra,chặn lại đường đi của cô: “Không ngờ thật sự là em.”
Đột nhiên xuất hiện khiến Bạch y nhân ngây ngẩn cả người,qua một hồi lâu mới kịp phản ứng: “Anh,anh hai.”
Inge đau lòng nhìn em gái mình: “Em tại sao không bỏ xuống được tình cảm cho Lực Hằng?”
“Từ lần đầu nhìn thấy em đã yêu anh ấy,yêu suốt mười năm,em không cam lòng!” Nhị Anh thống khổ lắc đầu,ai có thể hiểu nổi khổ trong lòng cô,từ thiếu nữ đến nữ trưởng thành,ngay cả khoảng thời gian xinh đẹp nhất cô cũng chỉ yêu một người đàn ông,yêu sâu như vậy bảo cô làm sao dứt bỏ,làm sao để xuống,cho nên cô muốn đoạt về tình yêu thuộc về mình.
“Trong mười năm anh đã rất nhiều lần nói với em,em vĩnh viễn là em gái của anh.”
Thanh âm quen thuộc từ trong bóng tối vọng ra,Nhị Anh bối rối nhìn người đàn ông vốn rời khỏi nhà,vẻ mặt luống cuống.
“Anh,anh không phải đi công tác sao?” Giờ phút này cô chỉ muốn tìm một chỗ để núp,cô không muốn người đàn ông cô thích nhất thấy một mặt ghê tởm của mình.
“Nếu như anh không rời đi em làm sao xuất hiện?” Tô Lực Hằng đau lòng nhìn cô gái như người thân trước mắt “Lúc thấy tin anh đã nghĩ đến em,bởi vì ở trong nhà này chỉ có em hi vọng Tiểu Tiểu rời khỏi anh,nhưng trong lòng vẫn tồn tại một tia hi vọng,hi vọng tất cả không phải em làm,bởi vì em là em gái đáng quý của anh.”
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Nhị Anh thất thanh khóc rống,giờ khắc này cô thật hối hận,hối hận tất cả việc mình làm,cô không muốn hắn thất vọng về cô!
Đợi Nhị Anh hơi bình tĩnh,Inge hỏi: “Em làm sao mở ra cửa phòng Tiểu Tiểu?”
Đối với vấn đề này hắn thủy chung nghĩ mãi mà không rõ,khi Tô Lực Hằng đưa thư cho hắn xem cũng nói cho hắn biết suy đoán người ra tay là ai,hắn phản bác căn cứ chính là Nhị Anh không có chìa khóa mở ra cửa phòng ngủ,nhưng sự thật chứng minh phán đoán Tô Lực Hằng,hắn cảm thấy nên xin lỗi người bạn tốt đồng thời thấy xấu hổ hành động của em gái mình,cho nên hắn muốn biết rõ ràng tất cả.
“Tiểu Do thấy em đau khổ nên muốn giúp em,giả trang quỷ dọa người làm cô ấy nghĩ ra,chìa khóa cũng là cô ấy đưa cho em.”
Tiếng nói Nhị Anh vừa dứt Tô Lực Hằng nhất thời quá sợ hãi,lập tức mở cửa xông vào phòng,trên giường thật lớn đã sớm không thấy bà xã của mình,mà cửa sổ phòng mở rộng ra,gió đêm theo đó thổi vào.
Lòng thoáng cái chìm xuống đáy cốc.
Tô Lực Hằng đoán được Nhị Anh giả thần giả quỷ hù dọa bà xã của mình, nhưng không đoán được cô bị người lợi dụng, mùi vị nhàn nhạt trong không khí nói cho hắn biết đối phương dùng thuốc mê, bọn họ vừa rồi ở ngoài cửa mới không biết được, chết tiệt, hắn nên sớm ra tay diệt trừ những phần tử xấu này.
Lấy ra điện thoại di động gọi đến chỗ Khinh Vân: "Lập tức tìm vị trí Tiểu Tiểu, bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo với ta."
Ngay sau đó cả Tô gia đèn mở sáng rỡ, khác nhau chính là có vài chiếc xe từ trong ga-ra chạy nhanh vào trong màn đêm.
Lúc Liễu Uyển Nhi mơ mơ màng màng giống như thấy được Tiểu Do xuất hiện trong phòng, sau đó cô cái gì cũng không biết, đợi cô lần nữa khôi phục ý thức phát hiện mình đang nằm trên mặt ghế đá ngoài bờ sông, mà đang ngồi bên cạnh cô có Tiểu Do và một người đánh chết cũng không thể quên, người đàn ông trung niên từng bắt cóc cô.
"Nhị đương gia, tại sao chúng ta không trực tiếp khởi hành?"
"Ông cho rằng đường bộ có thể đi à? Nếu như trong nửa giờ thuyền không đến, xem ra ngay cả đường thủy cũng bị Tô Lực Hằng ngăn."
"Cô đã tỉnh?" Lúc này Tiểu Do phát hiện Liễu Uyển Nhi đã mở mắt.
"Tại sao chị ở chung với tên đó? Còn nữa hắn tại sao gọi chị là Nhị đương gia?"
Tiểu Do trên mặt lộ một nụ cười lạnh: "Hừ, chuyện cho tới bây giờ để cô biết cũng không sao, tôi là Nhị đương gia đối đầu sống chết với Tô Lực Hằng, lẻn vào Tô gia là vì có thể tùy thời tấn công đánh Lưu Xuyên Đường mà thôi."
Liễu Uyển Nhi khiếp sợ chuyện mình nghe được, hồi lâu mới nói: "Ban đầu chị cứu tôi cũng đã được an bài?"
"Cứu cô chỉ vì muốn lấy được lòng tin của cô, lừa cô đi theo ta, lợi dụng cô uy hiếp Tô Lực Hằng, nếu như lần đó không phải gặp phải cảnh sát cô đã sớm rơi vào tay ta dễ như chơi."
Giờ phút này tâm trạng Liễu Uyển Nhi phức tạp, khiếp sợ, bi ai, thất vọng, người đàn ông mình yêu chỉ xem mình như sủng vật, ở thời điểm mấu chốt bỏ mình đi, mà cô gái mình cho là bạn thân thì ra tới bây giờ cũng chỉ lợi dụng cô, tại sao thế giới này tràn ngập dối trá cùng lừa gạt, cô chỉ muốn có một gia đình, có người thân cùng bạn bè, chẳng lẽ yêu cầu này quá xa vời sao?
Lúc này trên mặt sông có một chiếc thuyền đang lướt tới.
"Nhị đương gia thuyền tới."
"Mau dẫn cô ta lên thuyền." Tiểu Do ra lệnh, người đàn ông trung niên lập tức đi đến giữ Liễu Uyển Nhi.
"Các người muốn đưa ta đi đâu?" Liễu Uyển Nhi vùng vẫy, cô không muốn đi theo bọn họ.
Người đàn ông trung nhiên nhấc tay cho Liễu Uyển Nhi một cái tát, ngay sau đó kiềm chế hai tay cô, kéo cô về phía con đê hạ lưu Trường Giang.
Vốn còn dư âm thuốc mê, cộng thêm một tát này Liễu Uyển Nhi có chút hoa mắt, lúc tỉnh táo phát hiện một chân đã đạp lên thuyền.
"Đừng, các người mau buông." Cô bắt đầu mãnh liệt giãy dụa, dùng sức đẩy người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên bị cô đẩy đứng có chút không bững, suýt nữa rơi xuống sông, tức giận bóp cổ Liễu Uyển Nhi, dùng sức siết chặt bàn tay.
"Ngươi làm gì?!" Tiểu Do thấy thế lớn tiếng bảo dừng lại.
Người đàn ông trung niên mới vừa buông tay, ho mãnh liệt hai tiếng sau Liễu Uyển Nhi từng ngụm từng ngụm thở. Không đợi cô thở thuận người đó liền kéo cô lên thuyền, mắt thấy sẽ bị kéo lên thuyền, Liễu Uyển Nhi quýnh lên cắn mạnh một cái vào tay người đàn ông trung niên.
"A!" Hét thảm một tiếng, người đàn ông dùng sức đẩy Liễu Uyển Nhi, đẩy thân thể gầy yếu của cô xuống dòng sông.
Nước sông lạnh như băng trong nháy mắt bao phủ cơ thể Liễu Uyển Nhi, giống như nhớ lại Càn triều Tấn, bên trong phủ tướng quân, mình bị nha hoàn tiểu Mai đẩy vào hồ nước.
Chung quanh giống như trước tất cả đều là nước, chẳng qua khi đó cô mong đợi có người tới cứu mình, mà bây giờ cô đã không còn mong đợi, có lẽ chỉ có chết mới là giải thoát tốt nhất.
Ý thức dần dần bị cuốn đi, lúc này cô giống như nghe được có một giọng nói quen thuộc thét tên "Tiểu Tiểu", đang gọi cô sao? Không, cô là Liễu Uyển Nhi không phải là Tô Tiểu Tiểu.
Tim không còn ràng buộc, bình tĩnh nhắm lại hai mắt.
Xe chạy nhanh tới bờ sông, còn chưa dừng hẳn Tô Lực Hằng đã mở cửa xe vọt xuống, cảnh trước mắt khiến hắn sợ hết hồn hết vía. Trên thuyền một người đàn ông trung niên đang kéo bà xã của hắn, chỉ thấy hắn dùng lực đẩy cô, lần này đẩy cô rơi hẳn xuống nước sông lạnh băng.
"Tiểu Tiểu!" Tô Lực Hằng gào thét, liều lĩnh nhảy xuống bờ sông.
Trước mắt một mảnh mơ hồ, qua một hồi rốt cục phát hiện bóng người níu lấy trái tim hắn, ra sức hoa nước bơi về phía cô, khi tay đụng phải cô thể cô Tô Lực Hằng dùng sức kéo cô về phía mình, thấy cô hai mắt nhắm chặc Tô Lực Hằng cảm giác hơi thở cũng ngưng lại. Một tay kéo cô ra khỏi mặt nước, lúc này đã có đàn em theo nhảy xuống nước, phát hiện bọn họ lập tức bơi đến giúp đỡ, chỉ một lát Liễu Uyển Nhi được đặt lên bờ.
Tô Lực Hằng không ngừng gọi tên vợ mình, hi vọng cô có thể trả lời hắn, nhưng cô giống như búp bê vải không có tánh mạng mặc hắn gào thét thế nào, lay động thế nào cô một chút phản ứng cũng không có. Tô Lực Hằng cẩn thận vươn tay thăm dò hơi thở của cô, không cảm giác được, người nhất thời ngã ngồi trên mặt đất không có cảm xúc như mất đi hồn phách.
Hắn cho rằng trên người cô có gắng thiết bị theo dõi dù gặp phải nguy hiểm hắn cũng có thể xuất hiện trước tiên cứu cô, kết quả xảy ra ngoài ý muốn, đều do hắn quá mức tự phụ mới hại cô!
"Ha ha ha, cứu lên thì thế nào, đã tắt thở!" Tiểu Do đã bị Khinh Vân khống chế thấy như vậy điên cuồng cười to"Tô Lực Hằng ta muốn cho ngươi nếm thử mùi vị mất đi người thân."
Lúc này Tô Lực Hằng không nghe thấy cô kêu gào, hoàn toàn đắm chìm trong đau đớn.
"Đại ca, em tới rồi."
Lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến, trong nháy mắt cở thể Tô Lực Hằng được thổi thêm tức giận, ngẩng đầu nhìn Đao Nhân tay cằm theo hộp thuốc đi tới bên cạnh hắn, nắm lấy tay của hắn: "Mau cứu Tiểu Tiểu!"
Sự xuất hiện của hắn để Tiểu Do dừng lại tiếng cười quay mặt sang hướng khác. Đao Nhân ngồi xổm xuống bên cạnh Liễu Uyển Nhi, lúc cúi đầu liếc mắt nhìn cô gái đang bị khống chết, nhưng ngay sau đó chuyên tâm trên người Liễu Uyển Nhi, nhìn không ra bất kỳ biến hóa trên mặt hắn.
Lúc này trên mặt sông lái tới một con thuyền, đứng ở đầu thuyền chính là Tử Quyên, trên thuyền còn trói mấy người, Tiểu Do nhận ra đó là đám người mình phái đi làm nổ Tô gia, sắc mặt nhất thời hoảng sợ: "Các ngươi làm sao biết được?!"
"Hành động của cô chúng tôi đã sớm biết, chúng tôi chỉ chờ cô hành động một lưới bắt hết mà thôi." Khinh Vân nói.
"Làm sao có thể?!" Tiểu Do không tin, chẳng lẽ cô đã sớm bị phát hiện?
Chiếc thuyền rất nhanh ngừng ở bến tàu nhỏ, Tử Quyên áp tải ba người đàn ông trẻ lên bờ, đi qua bên cạnh Tiểu Do dừng bước: "Tiểu Do, không, có lẽ nên xưng cô là Lý Do Tử tiểu thư, xin lỗi đã để cô thất vọng."
"Cô......" Tiểu Do vạn phần kinh ngạc nhìn Tử Quyên.
"Tại sao tôi biết thân phận thật của cô à?" Tử Quyên cười nhạt"Năm năm trước đại ca đã hoài nghi cô, cho nên phái tôi đến Nhật Bản tra rõ thân phận của cô, mẹ cô là Tiểu Lâm Hạ, một người hát ở phòng trà Tokyo, năm hai mươi bốn tuổi biết Thích Vĩnh Thịnh cũng trở thành tình nhân của hắn. Một năm sau Tiểu Lâm Hạ sinh ra cô, bốn năm sau Thích Vĩnh Thịnh đưa cô đi rồi sắp xếp giao cho Văn Lai, còn đặc biệt tiến hành huấn luyện bí mật cho cô, lúc cô mười lăm tuổi lập kế hoạch hạ độc giết chết Văn Lai, chiếm hết số hàng Heroin của hắn, sau nữa cô được ngồi vào vị trí Nhị đương gia Thích gia, năm năm trước Thích Vĩnh Thịnh chết trong vụ nổ, từ đó Nhị đương gia cô biến thành một tay chân của nhà họ Thích. Tôi nói không sai chứ, Lý Do Tử tiểu thư?"
Tiểu Do mặt xám như tờ giấy, nếu như nói trước khi Tử Quyên lên bờ cô còn sót một tia kiêu ngạo, lúc này tất cả kiêu ngạo đã bị thực tế đả kích không còn sót lại chút gì.
Ai cũng không nói nữa, hiện trường rơi vào yên lặng đáng sợ, chỉ có Đao Nhân bận rộn trữa trị cho Liễu Uyển Nhi, mà ai cũng không có phát hiện người đàn ông trung niên bị bắt giữ, lúc này tay của hắn đang không an phận đưa vào quần, từ từ di động về phía trước, từ từ đưa vào vạt áo khoác, từ từ lục lọi một vật, mà ánh mắt của hắn trưng to quan sát cử động mỗi người cuối cùng rơi xuống trên người Tô Lực Hằng đang lo lắng tình trạng của Liễu Uyển Nhi.
Tiểu Do không thể tin nổi mình đã sớm bị lộ, cô vốn đắc chí giấu diếm được mọi người thì ra kẻ ngu chân chính là cô, một lát sau cô buồn bã nói: "Các người đã sớm biết tất cả tại sao còn giữ tôi ở Tô gia làm gì?"
"Đã nắm được Thích gia trong tay còn lo lắng các người diễn kịch sao?" Tử Quyên nói, sau khi cô biết thân phận thật của Tiểu Do lập tức đề nghị trừ cô ta, nhưng đại ca nói Thích gia thành lập mấy chục năm có rất nhiều thế lực bí mật tồn tại, không thể dùng cách đơn giản diệt trừ Thích Vĩnh Thịnh trừ đi Tiểu Do, còn muốn bọn họ làm bộ như không biết đối đãi Tiểu Do như người của mình, từ đó thông qua cô thăm dò thế lực Thích gia, để có thể một lần thanh trừ thế lực Thích gia, bây giờ nghĩ lại cô thật vô cùng bội phục đại ca bình tĩnh và biết tính toán sâu sa.
Lúc này, Liễu Uyển Nhi vẫn nhắm chặc hai mắt không nhúc nhích bỗng nhiên ho mãnh liệt."Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu!" Tô Lực Hằng vẻ mặt lờ mờ đột nhiên xuất hiện tia sáng, vui vẻ gọi tên cô.
Nhưng không ho được mấy cái Liễu Uyển Nhi lại khôi phục không khí trầm lặng, Tô Lực Hằng gấp gáp hỏi Đao Nhân: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đại ca yên tâm, sau khi trở về phải tiến thêm một bước trị liệu."
Lời Đao Nhân nói khiến Tô Lực Hằng thở phào nhẹ nhỏm, nếu như cô chết hắn thực sự không biết bản thân sẽ sống thế nào.
"Đại ca, anh cũng nên lo cho mình không nên để bị cảm." Đao Nhân nói.
"Tôi không sao, đưa Tiểu Tiểu về trước đã." Tô Lực Hằng đứng lên, thả lỏng tin thần hắn lúc này mới đem lực chú ý chuyển sang bọn người Tiểu Do, hắn còn chưa tính sổ bọn họ dám tổn thương bà xã của hắn.
Mà lúc này Tiểu Do đã hoàn toàn không còn mạnh mẽ, hỏi Tô Lực Hằng: "Anh hoài nghi tôi từ lúc nào?"
"Còn nhớ lần tảo mộ năm năm trước không? Rõ ràng không thích chơi game nhưng cô dùng cớ yêu cầu được nhà, bởi vì chỉ có lấy cớ này mới có thể để cô ở nhà một mình cùng Đao Nhân."
Lời vừa nói ra cơ thể Đao Nhân cứng đờ, lời này là có ý gì? Không khỏi liếc mắt nhìn về phía Tiểu Do, cảm giác được ánh mắt của Tiểu Do tránh sang chỗ khác, thản nhiên nói: "Cho nên sau lần đó cô ở thư phòng nói chuyện với tôi thật ra đang muốn dò xét tôi đúng không?"
"Không sai, chính là để chứng thật suy đoán của mình."
Cười khổ một tiếng, thì ra cô cho mình nói dối cao siêu lại bị người ta nhìn thấy, mà cô là một con cá sống trong hồ chờ làm thịt, còn tưởng rằng mình thống trị một vùng.
"Anh hiện tại muốn thế nào?" Thắng làm vua thua làm giặc, cô chấp nhận, chẳng qua...... ánh mắt Tiểu Do âm thầm dời về phía Đao Nhân, hắn có phải đã biết thân phận cô từ lâu?Có phải xem cô như kẻ thù không? Lòng có chút đau đớn.
Đao Nhân cúi đầu thu dọn một số dụng cụ trữa chị giống như mình là người ngoài không hay biết gì.
Bỗng nhiên một giọng nói xa lạ xé ra đám người: "Nhị đương gia tránh ra!"
Ánh mắt mọi người cũng quăng về hướng ngọn nguồn giọng nói, là người đàn ông trung niên đẩy Liễu Uyển Nhi xuống sông, chẳng biết lúc nào trên tay hắn đã có thêm một khẩu súng, nhắm thẳng vào Tô Lực Hằng.
"Đại ca cẩn thận!" Khinh Vân cùng Tử Quyên cùng hét lớn, đàn em trong Lưu Xuyên Đường cũng thấy động tác của hắn, lập tức nhào tới.
Tô Lực Hằng phản ứng nhanh chóng, vừa phát hiện nguy hiểm lập tức nghiêng người tránh được viên đạn mà Đao Nhân đứng phía sau hoàn toàn bại lộ, muốn xoay người lại cứu hắn thì đã trễ.
Khi Đao Nhân phát hiện họng súng nhắm ngay mình, hắn chưa trải qua huấn luyện nên chỉ biết ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không biết phản ứng, mà lúc này đạn đã bắn đi không cách nào thu hồi.
Khi Đao Nhân phát hiện súng của người đàn ông trung niên nhắm ngay mình, hoàn toàn quên phản ứng, ngu ngơ nhìn họng súng đen ngòm.
"Không!" Một tiếng thét đau lòng vang lên, không chờ mọi người kịp phản ứng một bóng người vốn lui ra cực nhanh vọt ra, chắn ngang giữa Đao Nhân và họng súng, đạn thẳng vọt vào ngực cô, một dòng máu tươi chảy ra.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bao gồm người đàn ông nổ súng, hắn không nghĩ mình tổn thương Nhị đương gia mình tôn sùng nhất.
Hình ảnh thoáng cái dừng lại, ngay sau đó người đàn ông trung niên bị đám đàn em Lưu Xuyên Đường nhào đến bắt giữ, súng cũng bị đoạt đi.
Đao Nhân đờ người đi về phía người nằm trên mặt đất, máu nhuộm cả người cô ngồi xổm xuống, ngập ngừng hỏi: "Tại sao?" Mấy năm qua bọn họ không phải luôn gây lộn sao? Tại sao cô giúp hắn đỡ một phát súng trí mạng?
Chỉ có lúc này ánh mắt Tiểu Do mới dám không chút kiêng kỵ nhìn thẳng vào mắt hắn, cô biết viên đạn này trúng chổ hiểm, thời gian của cô không còn nhiều, cô muốn đem hình dáng của hắn khắc vào trong lòng, đem tới một thế giới khác.
Trên mặt hiện lên nụ cười khổ: "Hơn năm năm, anh vẫn không biết tại sao."
"Tôi......" Đao Nhân trên mặt nổi lên một tia kinh ngạc.
Ánh mắt Tiểu Do chăm chú bắt từng biểu tình trên mặt hắn."Đừng nói, nghe tôi nói cho anh nghe." Cố gắng để giọng mình nói ra một cách đầy đủ"Có một cô bé sinh ra chỉ có mẹ, trước bốn tuổi cô mỗi ngày nhìn mẹ mình ngủ với đủ loại đàn ông khác nhau, một ngày bốn tuổi có một người tự nhận là bà xuất hiện đưa cô bé đó đi, từ đó cô đến một nơi xa lạ, không có mẹ, không có bạn, con đường của cô ấy chỉ có dao và súng, còn có một người đàn ông nghiêm nghị chỉ cần làm không tốt một chút, roi da trên tay người đó sẽ hung hăng đánh lên người cô ta, khi đó cô bé đã quên mất cái gì là vui vẻ, cái gì là cười."
"Cuộc sống như thế vẫn kéo dài đến năm mười lăm tuổi, cô bé lần đầu tiên giết người cũng vì vậy thuận lợi lên vị trí Nhị đương gia. Năm mười tám tuổi, nhân duyên đã để cô gái đó gặp được một chàng trai tài hoa hơn người cũng bị hắn hấp dẫn thật sâu, nhưng bởi vì trên người lưng đeo những chuyện bí mật, hơn nữa bởi vì bọn họ thuộc hai tập đoàn đối lập lẫn nhau, cô không cách nào nói với chàng trai ấy cô đã yêu hắn. Cũng không lâu lắm cha cô gái bị chết bởi trận nổ lớn, tất cả cừu hận cùng trách nhiệm gia tộc nặng nề hoàn toàn đổ xuống vai của cô, một khắc đó cô gái biết đời này cô hoàn toàn không thể kéo ngắn khoảng cách của mình và chàng trai đó, nhưng cô không cam lòng hơn nữa là không bỏ xuống được, cho nên cô tìm cái cớ ở bên cạnh chàng trai đó, cố ý đoạt đồ hắn thích nhất, cho dù một cái liếc mắt, chỉ cần có thể làm hắn nhìn cô thêm một lần, cô cũng rất vui vẻ. Khụ khụ khụ......"
"Đừng nói .... trước hết để tôi xử lý vết thương cho cô." Hiện tại hắn cái gì cũng biết, hắn thật là một đứa ngốc, một người siêu cấp ngu ngốc.
"Không, nghe tôi nói." Tiểu Do bắt được bàn tay đang đưa đến, "Thật ra cô bé vẫn lừa mình dối người, sâu trong lòng cô vẫn hy vọng xa vời có một ngày chàng trai đó có thể yêu cô, cho dù này đoạn tình yêu không có kết quả. Nhưng thời gian trôi qua năm năm, chàng trai đó thủy chung xem cô ta như quỷ đáng ghét, ha ha, anh nói xem thủ đoạn của cô ấy có phải rất thất bại? Không có ai biết cô bé hi vọng mình sinh ra trong một gia đình bình thường cỡ nào, không có cừu hận không có thế lực phân tranh, có thể nói với mọi người tên thật của mình, có thể đi học làm việc như các cô gái bình thường, theo đuổi chàng trai cô ấy thích. Khụ khụ khụ!"
Sau trận ho khan hơi thở Tiểu Do đã có chút rời rạc, nhìn ánh mắt Đao Nhân lo lắng cho cô, trên mặt cô nở một nụ cười thản nhiên: "Có thể giúp tôi một chuyện được không? Nói với chàng trai đó, có một cô gái yêu hắn.... . ."
Nói ra một chữ cuối cùng, Tiểu Do dần dần nhắm hai mắt lại, cảm giác tay cô từ từ chảy xuống, Đao Nhân giống như bị rút đi linh hồn, cả người trống rỗng.
Một lát sau, một bàn tay lớn rơi vào trên vai hắn, từ từ quay đầu lại là Tô Lực Hằng, thấy trong mắt của hắn là ân cần cùng lo lắng, Đao Nhân chậm rãi mở miệng: "Đại ca, em không sao."
Ngồi trên xe trở về nhà, Đao Nhân yên lặng giữ Tiểu Do bên cạnh, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, đó là yêu sao? Tối nay cô gái này đã dùng tánh mạng trả lời hắn.
← Ch. 48 | Ch. 50 → |