Thấy việc nghĩa hăng hái làm
← Ch.38 | Ch.40 → |
Trong quán rượu ầm ĩ, Vu Thiểu Đình tự rót cho mình hết ly này đến ly khác, lúc này chỉ có rượu mới có thể xóa đi phiền muộn trong lòng hắn.
Rốt cục uống đủ rồi cũng uống no, ném lại mấy tờ tiền lớn rồi bỏ đi.
Không để ý người phía sau hô thối tiền cho hắn.
Lắc lư lảo đảo đi trên đường lớn trống trải, Vu Thiểu Đình không biết mình muốn đi đâu chỉ biết không muốn về nhà.
Bỗng nhiên có mấy người ngăn cản đường đi của hắn..
"Mau lấy tiền ra." Mấy thanh niên vóc người nhỏ gầy vây quanh hắn, trong tay còn cằm con dao sáng loáng.
Đầu óc mơ hồ nhất thời tỉnh táo, tới vừa lúc trong lòng hắn buồn bực đang không chỗ phát tiết đây.
Vu Thiểu Đình đùi phải đưa ra phía sau, bày ra tư thế chuẩn bị tiến công.
Bỗng nhiên một thân thể nhỏ nhắn chắn trước mặt hắn.
"Tiểu lưu manh các người muốn làm gì?!"
Vu Thiểu Đình kinh ngạc nhìn cô bé trước mắt, chẳng lẻ cô ta muốn cứu hắn?
Đối mặt nhiều tên lưu manh mà không sợ hãi, Vu Thiểu Đình bỗng nhiên có chút bội phục dũng khí của cô.
"Cô kia mau cút xa, dao trên tay ông đây không có mắt đâu đấy."
Lời người đàn ông vừa nói ra Thiểu Đình nheo lại ánh mắt.
Chỉ nghe cô gái hét lên một câu: "Khi bà đây ra ngoài giang hồ, bọn nhóc các ngươi còn không biết đang bú sữa mẹ ở đâu đấy!"
Vu Thiểu Đình cảm thấy giọng cô bé có chút quen tai.
Lời của cô đương nhiên chọc giận mấy người đó, trong đó có một con dao thoáng cái vung về phía cô.
Vu Thiểu Đình đang muốn ra tay giúp cô, chỉ thấy cô gái kia nhất chân lên, một cước đá con dao trong tay tên kia bay đi.
Không tệ, thật sự có tài, Vu Thiểu Đình thầm khen trong lòng.
"Anh đứng xa một chút." Cô gái xoay người nói với Thiểu Đình, sắp bắt đầu chiến đấu cô không muốn liên lụy đến người yếu thế.
Mà cô vừa quay mặt làm Thiểu Đình rốt cục thấy gương mặt thật của cô.
Thì ra là người trộm đi di vật của mẹ hắn!
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Mà cô ta dĩ nhiên không nhớ rõ hắn.
Nếu cô nói tự mình có thể giải quyết, vậy hắn xem một chút cô rốt cuộc có bao nhiêu khả năng.
Đứng ở bên đường hai tay rũ xuống, nhìn một nhóm người đánh cho thành một đống.
Đợi cô đánh xong trước, đánh xong hắn sẽ đòi lại dây truyền.
Nếu như đơn đả độc đấu Chu Tráng Tráng tuyệt đối có phần thắng, nhưng bây giờ xung quanh mấy chục người cô lực bất đồng tâm.
Không đầy một lát cô đã thấm mệt, một người đàn ông thấy cô không đề phòng, con dao găm liền mạnh mẽ đâm về phía cô.
Khi Chu Tráng Tráng phát hiện nguy hiểm, con dao đã gần trước mắt.
Không tốt, lần này xong đời!
Đúng lúc này chỉ nghe ' xoẹt ' một tiếng, con dao trong tay người đàn ông bị một vật không biết từ đây bay đến đánh rơi.
Nhanh chóng quay đầu nhìn một bên, ven đường chỉ có người đàn ông vừa rồi bị đám lưu manh vây quanh, chẳng lẽ hắn xuất thủ tương trợ?
Không thể nào, nếu như hắn thật lợi hại, tại sao còn bị đám lưu manh vây đánh.
Chu Tráng Tráng còn đang suy nghĩ, mấy tên kia đồng loạt xông lên.
Càng đánh cô càng không còn chút sức lực, sơ sẩy một cái cánh tay đã bị con dao cắt trúng lập tức rỉ ra máu.
Vu Thiểu Đình thở dài trong lòng, xem ra hắn phải ra tay.
Mệt mỏi chống trả Chu Tráng Tráng bỗng nhiên bị một bàn tay lớn kéo ra khỏi đám đàn ông.
Đang muốn chửi má nó, chỉ thấy người đàn ông đó một cú đấm đánh bại một tên trong đó, tiếp theo giải quyết tất cả đám côn đồ.
Nhìn bọn người chạy trối chết, Chu Tráng Tráng cong miệng lên: "Một mình anh có thể giải quyết, tại sao còn để tôi giúp anh!"
"Cô gái, là cô tự muốn làm anh hùng, từ đầu đến cuối tôi chưa từng hô qua một câu cứu mạng."
"Anh.... ." Nhưng hắn thật sự không bảo mình cứu hắn "Hừ!"
Nhưng cô dù sao cũng đã giúp hắn một câu cảm ơn cũng không có, người đàn ông này thật đáng ghét!
Nhìn cánh tay cô còn đang chảy máu, mặc dù không thích cô gái vừa lôi thôi vừa thô lỗ nhưng dù sao cũng vì hắn mới bị thương, không thể nhìn cô chảy máu.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện băng bó."
"Cái rắm, vết thương nhỏ này cần gì đến bệnh viện!" Chu Tráng Tráng quay đầu bước đi.
Một bàn tay giữ cô lại.
"Cô nghe lời đi, kiên nhẫn của tôi có hạn."
"Anh dám nói vậy với và đây.... Ôi!" Chữ cuối cùng do Thiểu Đình dùng thêm lực biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Chu Tráng Tráng chỉ có thể theo hắn đến bệnh viện nhưng trong lòng vẫn hùng hùng hổ hổ, anh chờ đó, chờ bà đây bắt được cơ hội nhất định làm anh bẹp mặt!
Nhìn cánh tay bị bác sĩ bao thành bánh chưng, Chu Tráng Tráng vô cùng bất mãn.
Chút ít vết thương mà băng thành như vậy, sau này bảo cô sao ra ngoài giang hồ.
Rốt cục nghe xong lời dặn bác sĩ, Chu Tráng Tráng đi theo Vu Thiểu Đình ra khỏi bệnh viện.
Đang chuẩn bị mở miệng đòi dây chuyền của mẹ, ' ọc ~' bụng cô bỗng nhiên truyền đến một tiếng kháng nghị, làm cho Thiểu Đình lời đến khóe miệng phải nuốt trở lại.
Mới vừa rồi đánh xong một trận, hắn cũng có chút đói bụng.
"Chúng ta đi ăn một chút gì đi."
Chu Tráng Tráng nghe vậy mắt sáng lên, chuyện này cô rất thích bất quá nghĩ lại, cảnh cáo nói: "Anh đừng nghĩ mượn cơ hội này cua bà đây, bà đây không thích anh."
Liếc cô một cái: "Loại phụ nữ thô lỗ như cô tôi không có hứng thú."
"Anh muốn chết! Dám nhục nhã bà đây." Chu Tráng Tráng chống hai tay lên em, lập tức bày ra bộ dạng người đàn bà chanh chua.
"Cô câm miệng lại cho tôi, để tôi lần nữa nghe được cô nói thế tôi sẽ làm cô vĩnh viễn ở trong bệnh viện." Hắn chịu không nổi cô gái nói lời thô tục nữa rồi.
Trong tiệm tạp hóa.
Nhìn Chu Tráng Tráng ăn như hổ đói, Vu Thiểu Đình khổ sở nhắm hai mắt, cô ta rốt cuộc có được ai dạy không, một cô bé tại sao còn thô lỗ hơn người đàn ông trong xã hội đen.
Rất nhanh Chu Tráng Tráng giải quyết xong chén hoành thánh trước mặt.
Nhìn Vu Thiểu Đình kẹp con tôm trong chén lên, bỏ vào miệng, nhai từ từ chậm rãi rồi nuốt, Chu Tráng Tráng không tự chủ nuốt ngụm nước miếng.
"Nhiêu đó anh ăn đủ sao?"
Vu Thiểu Đình gật đầu.
"Vậy anh nuốt trôi sao?"
Nhìn cô một cái vẫn gật đầu.
"Hừm." Chu Tráng Tráng rầu rĩ nghiêng đầu sang chỗ khác, tay trái chống cằm nhìn ánh đèn trên trần nhà.
Lúc này cô nghe được Vu Thiểu Đình nói với người phục vụ: "Cho thêm một phần sủi cảo tôm."
Hừ! Hắn thật đúng là có thể ăn, một phần còn chưa đủ, Chu Tráng Tráng tức giận rủa thầm trong lòng.
Nghe được tiếng bước chân người phục vụ, ngửi thấy mùi thơm sủi cảm tôm, Chu Tráng Tráng dứt khoát quay người đi không nhìn người đàn ông khiến cô chán ghét.
"Ăn đi, cô còn chờ cái gì?"
Giọng nói này giống như tiếng trời thì ra hắn gọi cho cô.
Chu Tráng Tráng lập tức xoay người nhìn về phía sủi cảo nóng hổi trên bàn, đang muốn tấn công về phía nó, bỗng nhiên một bàn tay khác đoạt nó đi.
Ánh mắt cừu hận bắn chủ nhân bàn tay_Vu Thiểu Đình.
Chỉ nghe hắn nói: "Không cho phép để tôi nghe được tiếng bập môi, nếu không tôi lập tức đem nó đi."
"Biết rồi, biết rồi." Người đàn ông này thật đúng là bà già.
Thấy cô ăn cũng gần hết, Vu Thiểu Đình mới mở miệng hỏi: "Cô tên gì?"
Có kinh nghiệm hai lần trước, Vu Thiểu Đình lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên tốt nhất điều tra rõ cô để ngừa chuyệt bất trắc.
"Anh hỏi làm gì?" Chu Tráng Tráng đề phòng nhìn hắn, hắn không phải muốn soi mói nhà cô chứ?
Vu Thiểu Đình cảm thấy một trận vô lực xông vào người.
"Cô đã cứu tôi, tôi đương nhiên cũng phải biết tên ân nhân mình chứ." Được rồi, người ta thường hay nói nói chuyện với người không bình thường thì không thể sử dụng phương thức suy nghĩ người bình thường.
Chu Tráng Tráng cảm giác hình tượng mình trở nên vĩ đại lên.
Khuôn mặt kiêu ngạo nói: "Tôi tên là Chu Tráng Tráng."
Vu Thiểu Đình thiếu chút nữa sặc nước miếng của mình.
Lấp bấp nói: "Một cái tên rất hay."
Cha mẹ của cô thật tài tình.
"Tôi cũng cảm thấy cái tên này rất hay, tràn đầy khí thế."Chu Tráng Tráng cười tươi như hoa.
Đôn hậu thật sự rất phù hợp nhưng khí chất, Vu Thiểu Đình thật sự không dám gật bừa, bất quá hắn cũng lười tranh luận với cô, hiện tại chuyện quan trọng nhất là dây chuyền mẹ hắn.
"Chu Tráng Tráng, cô thật không nhớ tôi sao?" Bắt đầu nói vào chủ đề.
Không hiểu nhìn hắn: "Chúng ta lúc trước đã gặp mặt à, tại sao ta không biết."
Mấy ngày trước mới gặp trên đường lớn mà không nhớ, thật là mau quên.
"Vậy để tôi nhắc nhở cô." Vu Thiểu Đình vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, "Năm năm trước trên xe bus cô cố ý ngã trộm dây chuyền của tôi, mấy ngày trước ở trên đường......"
Nghe xong Vu Thiểu Đình tự thuật, trí nhớ trong đầu Chu Tráng Tráng rốt cục càng ngày càng rõ ràng.
"Anh muốn thế nào?" Thì ra đến đòi nợ.
"Trả lại dây chuyền cho tôi." Vu Thiểu Đình nói vô cùng kiên quyết, tối hôm nay hắn nhất định phải lấy lại sợi dây truyền.
"Không có!" Chu Tráng Tráng một câu từ chối, dây chuyền đó là chiến lợi phẩm cô đầu tiên ra tay, rất có ý nghĩa kỷ niệm tuyệt không thể trả cho hắn.
"Thật không?" Vu Thiểu Đình nheo lại mắt, tay lập tức đưa về phía cổ áo cô.
"Anh muốn làm gì? Sắc lang!" Chu Tráng Tráng muốn ngăn cản hành động của hắn, lại phát hiện hắn móc ra sợi dây chuyền trong áo.
"Cô muốn tự mình lấy xuống hay để tôi giật xuống?"
"Anh làm sao chứng minh cái này là của anh?" Chu Tráng Tráng còn đang giãy dụa.
"Tôi không cần chứng minh." Hắn từng mất lòng tin chuyện tìm lại sợi sây chuyền, hôm nay nó lần nữa xuất hiện ở trước mắt mình, hắn thề ở nhất định phải có, hôm nay cô không cho cũng phải cho.
Vu Thiểu Đình dùng lực siết tay, Chu Tráng Tráng lập tức cảm giác cổ truyền đến một cơn đau đớn.
"Được rồi, trả lại cho anh." Không cam lòng cởi xuống sợi dây truyền đưa cho hắn.
Đau khổ truy tìm năm năm dây chuyền này lần nữa trở lại trên tay của hắn, Vu Thiểu Đình khó nén kích động trong lòng.
Đúng lúc này, Chu Tráng Tráng bỗng nhiên đưa tay cướp dây truyền trong tay hắn, muốn bỏ chạy.
Vu Thiểu Đình tốc độ nhanh hơn, cô vừa mới xoay người bàn tay to liền níu lấy cổ cô, đi đến đoạt lại sợi dây chuyền.
"Coi như anh lợi hại, chúng ta chờ xem." Bỏ lại một câu Chu Tráng Tráng nhanh chân chạy đi.
Nắm chặt dây chuyền trong tay, giấc mơ năm năm của Vu Thiểu Đình rốt cuộc trở thành hiện thực, còn Chu Tráng Tráng ầm ĩ hắn muốn để ý quá nhiều.
Mở ra nắp dây chuyền, một gương mặt không ngờ tới đập vào mi mắt, đó là mặt trái xoan của heo gầy teo, hai mắt mở thật to nhìn vào hắn, giống như đang nói với hắn, không nghĩ tới phải không?
Chết tiệt heo Tráng Tráng, lại dám đem hình mẹ hắn đổi thành hình cô, nếu để hắn gặp lại cô lần nữa nhất định phải đánh bẹp cô thành heo gầy teo!
Vu Thiểu Đình sáng sớm rời giường, lấy điện thoại di động ra mới phát hiện tối hôm qua Liễu Uyển Nhi gọi cho hắn nhiều lần, nhìn thời gian khi đó hắn còn đang trong quán rượu, khó trách không phát giác.
Đi tới cửa phòng cô, giơ tay lên đang muốn gõ cửa, cảnh kích tình trong hoa viên khách sạn lần nữa xông vào đầu của hắn, bàn tay đặt lên cửa vội bỏ xuống, xoay người rời đi.
Hắn bây giờ không cách nào đối mặt cô, hãy cho thêm hắn một chút thời gian.
Tâm trạng phiền muộn Vu Thiểu Đình không ăn điểm tâm vội rời đi.
Đi tới nhà để xe, đang muốn mở cửa xe, hình ảnh bên trong cửa sổ xe khiến hắn hoảng sợ.
Chỉ thấy Liễu Uyển Nhi mệt mỏi tựa người vào xe, hai mắt nhắm nghiền.
"Tiểu Tiểu, em làm sao vậy?" Nhanh chóng mở cửa xe, lay động người cô.
Cô bé từ từ mở mắt: "Anh Thiểu Đình, anh rốt cuộc đã tới."
Giọng cô hơi khô ách.
"Không phải em ở trong xe cả một buổi tối chứ."Nhìn áo trên người cô là của ngày hôm qua, Vu Thiểu Đình không hiểu tại sao cô không trở về phòng.
Liễu Uyển Nhi e lệ nói: "Áo bị anh xé rách, em không thể vào trong."
Vu Thiểu Đình nghe vậy có chút ý ngượng ngùng, ánh mắt rời khỏi mặt cô, chua chát nói: "Em có thể gọi điện cho anh."
"Em gọi di động cho anh nhưng anh không nghe, gọi mấy lần về nhà người nghe điện đều là Lưu thúc, em không thể nói với ông ấy."
Vu Thiểu Đình vừa lúng túng vừa giận, hắn đã làm chuyện gì!
Vừa ngẩng đầu phát hiện cô bé trước mắt sắc mặt ửng đỏ, mà đỏ không giống bình thường.
Đưa tay sờ lên trán cô, nóng kinh người.
"Tiểu Tiểu, em thấy khó chịu không?"
"Chẳng qua thấy hơi mệt."
Cô mệt mỏi khiến tim Thiểu Đình co rút lại.
"Anh lập tức đưa em đến bệnh viện." Vừa nói người đã ngồi vào bên trong xe.
Lại nghe cô nói: "Lấy giùm em một bộ quần áo."
Cô kiên trì không thể để như vậy đi ra ngoài.
"Em trước khoác áo của anh." Cởi xuống áo khoác của mình phủ lên người cô.
Đã rất nóng, cô còn bận tâm nhiều vậy làm gì.
Vu Thiểu Đình phát động xe, hoả tốc xông đến bệnh viện gần nhất.
Đến bệnh viện, Vu Thiểu Đình lập tức đưa cô khám.
Sau khi bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Liễu Uyển Nhi, rồi bảo y tá giúp cô.
Khi cây kim cứng nhọn đâm vào da Liễu Uyển Nhi, cô nhíu chân mày thật sâu, thấy vậy Vu Thiểu Đình đau lòng cùng tự trách.
Liễu Uyển Nhi nằm ở trên giường bệnh ngủ thiếp đi.
Vuốt ve mái tóc cô, Vu Thiểu Đình nhìn ửng đỏ trên mặt cô từ từ biến mất.
Hắn không bao giờ muốn tổn thương cô, nhưng vẫn vô ý tổn thương.
Có lẽ nên buông tha tất cả, đưa cô rời đi.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |