Vay nóng Homecredit

Truyện:Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 35

Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần
Trọn bộ 54 chương
Chương 35
Bên trong sự yên tĩnh là không yên tĩnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ thành phố, phòng ốc, đường phố, đèn đường, tất cả giống như không thay đổi nhưng cô đã không phải cô bé mơ màng trong thế giới hiện đại năm năm trước.

Trải qua khoảng thời gian bị truy đuổi, lòng của cô trở nên kiên cường thành thục cũng hiểu mọi chuyện trong thế giới hiện đại, phụ nữ không thể hoàn toàn phụ thuộc vào đàn ông, hẳn nên có ước mơ theo đuổi và cuộc sống của riêng mình.

Lúc này một luồng ấm áp quen thuộc đi đến bên cạnh cô.

Không cần tiếp xúc ánh mắt cũng biết người tới là ai.

Nhẹ nhàng dựa vào hướng bờ vai của hắn, cảm giác bàn tay to cường tráng xoa eo của mình.

"Đang suy nghĩ gì đấy?" Giọng nói dịu dàng vang bên tai.

"Chỉ là nghĩ năm năm rời khỏi đây."

Cảm giác bàn tay bên eo trong nháy mắt cứng ngắc.

"Em đang nghĩ đến anh ấy sao?" Trong giọng nói mang theo run rẩy.

Mặt cọ sát trên vai hắn: "Cuộc sống năm năm trước không chỉ có hắn."

Đơn giản một câu nói xoa lên nỗi lo lắng trong lòng hắn, lúc này mới phát hiện thì ra đối mặt tình yêu với cô hắn vẫn luôn yếu ớt.

"Anh Thiểu Đình, cám ơn anh."

Năm năm qua có anh làm bạn để cô sống ở nước ngoài không cảm giác cô độc, với lại chính hắn dạy cô biết cách tạo một chỗ đứng vững chắc trong thế giới hiện đại.

Không cần giải thích quá nhiều, hắn hiểu được cô vì sao cám ơn.

"Đồ ngốc."

Càng ôm cô sát vào người, thật ra cô không cần cám ơn hắn, là cô giúp hắn thoát khỏi hắc đạo, cho hắn động lực tiếp tục phấn đấu, năm năm qua mặc dù vô cùng cực khổ, nhưng bởi vì cô bên cạnh dù có cực khổ hơn hắn cũng cảm thấy vui vẻ.

"Anh Thiểu Đình, sau khi kết hôn anh thật muốn tiếp nhận công ty ông ngoại sao?" Cô không muốn miễn cưỡng hắn.

"Ừ, chúng ta cũng nên để cho ông ngoại sống cuộc sống thoải mái thêm mấy năm."

"Nhìn không ra anh so với đứa cháu như em còn hiếu thuận hơn." Trong giọng nói mang theo một tia tinh ngịch.

"Hắn là ngoại công của em cũng chính là ông ngoại của anh." Ngắt lên cái mũi của cô"Huống chi nhiều năm qua nếu không có ông em giúp đỡ, chúng ta cũng sẽ không có hôm nay."

Liễu Uyển Nhi trong lòng rất cảm động, hắn thật rất tốt, dịu dàng hiền lành, tri ân đồ báo.

"Em thật may mắn có thể gặp được người đàn ông tốt như anh."

"Ha ha." Có thể gặp được cô, hắn cũng cảm thấy rất may mắn.

Tựa vào lồng ngực ấm áp của Vu Thiểu Đình, Liễu Uyển Nhi cảm giác thật hạnh phúc.

Ánh mắt dời về phía bầu trời đêm, bỗng nhiên một loại bất an xông vào đầu, trong bóng tối giống như có cái gì sắp sửa phá hư tất cả yên lặng, một gương mặt cô cố quên lại hiện ra trong đầu.

Không, sẽ không có chuyện đó, hẳn là cô đa tâm, trải qua nhiều năm hắn chắc đã sớm quên cô.

Trong lễ đường học viện âm nhạc.

Mấy trăm đôi mắt mang chút non nớt sùng bái nhìn cô gái áo trắng đàn Piano trên đài, đầu ngón tay say mê nhấn xuống tạo ra một giai điệu động lòng người.

Xong khúc nhạc, tiếng vỗ tay lập tức vang lên kèm theo tiếng thét chói tai của đám người trẻ tuổi.

Liễu Uyển Nhi đứng dậy mỉm cười nhìn về phía dưới đài, gật đầu thăm hỏi người đã chuẩn bị sẳn một chỗ trống cho cô.

Trong đám người kích động, một đôi mắt mãnh liệt lẳng lặng nhìn dáng vẻ cô trên đài, ánh mắt di động theo mỗi động tác của cô.

Đây là lần đầu tiên sau năm năm gặp được cô, từng tưởng tượng một vạn lần gặp mặt cho rằng mình sẽ dữ dội xông đến hỏi cô, sau khi đến gặp cô mới phát hiện trong lòng mơ hồ mang theo chút sợ hãi, sợ vừa chạm vào cô bóng người đó sẽ biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn cô giở tay nhấc chân đều tao nhã, bình tĩnh trả lời những câu hỏi, cô đã trưởng thành, đã không còn là cô bé học sinh có vài phần nhát gan, cô vậy càng thêm mê người.

"Tô tiểu thư, nghe nói cô thi vào học việc hai lần vẫn không đậu, cho đến lần thứ ba mới thành công thi đậu, vì sao vậy?" Một học sinh giơ tay đặt câu hỏi.

Mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì vừa tới nước Áo, ngoại ngữ của tôi vô cùng tệ, mà học viện yêu cầu học sinh cần phải có khả năng hiểu rõ điều mọi người thảo luận."

"Vậy cô làm sao qua được cửa ải ngoại ngữ?" Lại có học sinh hỏi.

"Vậy thì phải cảm ơn vị hôn phu của tôi, là anh ấy cực khổ giúp tôi vượt qua cửa ải này." Trên mặt Liễu Uyển Nhi mang theo nụ cười ngọt ngào.

Câu trả lời của cô khiến cho tất cả học sinh dưới đài thét chói tai, rất nhiều nữ sinh trên mặt lộ ra nét hâm mộ.

Một đôi nấm đấm siết chặt, năm năm qua ngày qua ngày hết đêm này đến đêm khác hắn đều sống trong khổ sở, mà bọn phản bội hắn lại sống trong hạnh phúc, hắn nhất định bắt bọn họ trả gấp mười lần nổi khổ gây cho hắn.

Nhà trình diễn Piano Tô Tiểu Tiểu kết thúc trò truyện với học viện âm nhạc, cô gái áo trắng trên đài vui vẻ rời khỏi hội trường trong đám reo hò của mọi người.

Nhìn thấy Vu Thiểu Đình tới đón, Liễu Uyển Nhi nói truyện qua loa với phụ tá, sau đi đến chiếc xe đậu ven đường.

Thấy cô xuất hiện, Vu Thiểu Đình đã xuống xe trước.

"Anh bận rộn như vậy tại sao còn tới đón em, em có bảo phụ tá đưa em trở về mà."

"Chút ít thời gian này anh vẫn rút ra được." Thật ra thì hắn muốn hẹn hò với cô, sau khi về nước vẫn bận rộn, hai người đã lâu không ra ngoài ăn cơm.

Mỉm cười một nụ hôn rơi xuống má cô, mở cửa xe giúp cô: "Cực khổ không."

"Đã quen." Trước khi cô trở về nước đã thường xuyên đi trình diễn ở các học viện nước ngoài, sớm thành thói quen công việc bận rộn.

"Anh đã nói với ông ngoại chúng ta không về ăn cơm tối, em muốn đến nơi nào ăn cơm?" Vu Thiểu Đình hỏi.

"Sao cũng được, chỉ cần không phải món ăn Đông Nam Á." Cô không chịu được mùi ngọt đó.

"Biết rồi, công chúa của anh."

Nhìn nhau cười, bọn họ bắt đầu mong đợi bữa ăn tối ngọt ngào tiếp theo.

Mà đang phía sau bọ họ, một đôi mắt đầy lửa giận đang nhìn chằm chằm cảnh trước mắt.

Rất nhanh, hắn sẽ rất nhanh đoạt lại người yêu thuộc về hắn, cũng để cho tất cả người phản bội tổn thương hắn chịu trừng phạt!

Sau bữa cơm chiều, trở lại Lâm gia.

"Anh Thiểu Đình, em trở về phòng trước."

Sau khi hắn hôn nhẹ lên môi cô xong, Liễu Uyển Nhi buông tay Vu Thiểu Đình, nói lời tạm biệt với hắn.

Đưa mắt nhìn cô vào phòng, Vu Thiểu Đình mang theo nụ cười rời đi.

Đi ngang qua phòng Lâm Cẩm Quyền, phát hiện Lưu Thanh Sơn lo lắng bên trong đi ra ngoài.

"Chú Lưu, đã xảy ra chuyện gì sao?" Vu Thiểu Đình hỏi.

"Hôm nay ngành vệ sinh cho chúng ta biết, nói tra ra mấy cửa hàng nước trái cây thuộc công ty chứa vi sinh vật, yêu cầu ngưng lại toàn bộ, lão gia còn đang rầu rĩ vì chuyện đó đây."

"Làm sao xảy ra chuyện như vậy, tra ra vấn đề nằm ở khâu nào chưa?" Vu Thiểu Đình sắc mặt nghiêm trọng.

Thấy Lưu Thanh Sơn lắc đầu, hắn lập tức đẩy cửa tiến vào phòng Lâm Cẩm Quyền, nhìn thấy ông lão đầu tóc bạc trắng đang ngồi trước bàn trầm tư.

"Ông ngoại." Vu Thiểu Đình khẽ gọi hắn một tiếng.

"Cháu biết rồi?" Lâm Cẩm Quyền ngẩng đầu.

"Đúng vậy."

"Ngồi đi, giúp ông thử nghĩ xem biện pháp giải quyết."

Vu Thiểu Đình ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

"Ông ngoại, cháu thấy trước tiên nên phong tỏa tin tức đó, chờ điều tra rõ nguyên nhân mới tìm cách giải quyết." Chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặt mặt trái tin tức lan ra ngoài.

"Trước chỉ có thể làm vậy, cháu ngày mai giúp ta liên lạc truyền thông, nói tạm thời đừng đem tin tức này làn truyền ra ngoài." Lâm Cẩm Quyền nói.

Vu Thiểu Đình gật đầu

"Chẳng qua công ty đối với thực phẩm an toàn từ trước đến giờ vô cùng coi trọng, làm sao bỗng nhiên xảy ra chuyện thế này?" Lâm Cẩm Quyền hết sức buồn bực.

"Có lẽ thời điểm công nhân làm việc xuất hiện sơ hở." Vu Thiểu Đình phán đoán.

Hiện tại chỉ có khả năng thế, Lâm Cẩm Quyền nghĩ ngày mai ông nhất định phải nghiêm kiểm tra công việc xuất xưởng.

Ngày thứ hai khi Vu Thiểu Đình đang chuẩn bị ra cửa, chỉ thấy Lưu Thanh Sơn cầm lấy mấy tờ báo vội vã đi vào.

"Lão gia, không xong, đồ uống công ty nhiễm khuẩn vượt chỉ tiêu đã bị đăng báo."

Cầm lấy tờ báo tiêu đề lớn đập vào mi mắt, Lâm Cẩm Quyền sắc mặt nhất thời trắng xanh.

Vu Thiểu Đình vội vàng dìu ông ngồi xuống nhìn lại trên tay Lưu Thanh Sơn đủ loại báo chí, trong một đêm chuyện này được in khắp các tờ báo lớn nhỏ, đây cũng quá nặng nề.

Hắn mơ hồ cảm giác chuyện này không đơn giản, sau lưng tựa hồ có một người khác sai khiến.

Nhìn Lâm Cẩm Quyền chịu đã kích, có lẽ hắn nên đều tra trước

Kết quả điều tra khiến Thiểu Đình kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện một chuyện không tốt, Tô Lực Hằng trở lại.

Hắn mơ hồ cảm thấy người đứng sau sự kiện đồ uống nhiễm khuẩn này chính là đại ca, anh ấy trở lại báo thù, trả thù năm đó bọn họ phản bội hắn.

Hắn nên đem tin tức nói cho cô biết sao?

Không!Tiếng lòng khẳng định trả lời cho hắn.

Hắn sợ sau khi cô biết có thể phản ứng, sợ hơn nữa bọn họ gặp nhau sau kết quả có thể là......hắn chịu không nỗi lần nữa mất đi cô, hắn thật là yếu ớt.

Vu Thiểu Đình trên mặt có một tia bi thương.

Lúc này điện thoại vang lên.

"Chào."

......

"Xảy ra lúc nào?"

......

"Đem tất cả tài nguyên câu thông cùng bọn họ."

Cúp điện thoại, Vu Thiểu Đình nhíu chặt lông mày, công ty bên nước Áo đã xảy ra chuyện, công hội vẫn bình thường bỗng nhiên tổ chức công nhân viên bãi công.

Xem ra sau Lâm Cẩm Quyền kế tiếp đến phiên hắn.

"Thiểu Đình, đang suy nghĩ gì đấy?"

Lúc này mới phát hiện Lưu Thanh Sơn đỡ Lâm Cẩm Quyền vào nhà, buổi sáng hôm nay bọn họ đi điều tra nhóm chế biến đồ uống gặp chuyện không may.

"Ông ngoại, tình trạng thế nào?"

"Là mấy công nhân không có tiến hành trừ độc làm vi khuẩn và vi sinh vật nhiễm vào." Lâm Cẩm Quyền cũng cảm thấy sự kiện kỳ hoặc, "Loại này ngẫu nhiên này tại sao đúng vào lúc ngành vệ sinh đến kiểm tra?"

Hơn nữa Lâm thị bọn họ kinh doanh qua nhiều năm, quen biết với đám người đó xem như không tệ, đáng lý bọn họ sẽ không khuếch trương sự thật.

"Bước kế tiếp ông tính làm sao?" Vu Thiểu Đình hỏi.

"Ông nghĩ mở buổi ký giả nói rõ nguyên nhân, hi vọng được giới truyền thông cùng người tiêu thụ tha thứ."

"Không được." Vu Thiểu Đình lập tức hủy bỏ suy nghĩ của Lâm Cẩm Quyền, nếu như làm như vậy Tô Lực Hằng nhất định sẽ bắt Lâm Cẩm Quyền giải thích nhiều hơn, đến lúc đó tập đoàn Lâm Thị sẽ mất hết danh dự.

"Ông ngoại, cháu cảm thấy chúng ta nên báo cho người cùng nghề để cho ngành vệ sinh đi thăm dò bọn họ, chỉ có tra ra tệ nạn để cho loại vấn đề này trở thành vấn đề chung của mọi người mới có thể thay đổi con mắt dư luận, sau đó ông mới tự mình ra mặt nói với công chúng sẽ tránh vấn đề thường mắc phải và sẽ thi hành bảo vệ vệ sinh an toàn, cháu cho rằng làm như vậy người tiêu dùng mới có lòng tin với chúng ta."

Hiện tại chỉ có thể kéo người cùng nghề xuống nước, cạnh tranh thương trường vốn là vô tình, đây là đạo lý Tô Lực Hằng dạy hắn.

Vu Thiểu Đình quyết đoán cùng thấu hiểu khiến Lâm Cẩm Quyền lần nữa nhìn hắn với ánh mắt khác, ông đã chọn được người nối nghiệp rất ưu tú.

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vu Thiểu Đình tự nói với mình, vô luận phải trá thật nhiều, hắn cũng muốn bảo vệ người bên cạnh, bảo vệ tình yêu của mình.

Liễu Uyển Nhi ngồi trong quán cà phê bên cạnh tập đoàn Lâm thị chờ Thiểu Đình, lúc này hắn và Lâm Cẩm Quyền đang ở công ty thương thảo công việc.

Gần đây Vu Thiểu Đình càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng bôn ba chạy đến Lâm thị, Liễu Uyển Nhi mơ hồ cảm thấy công ty hình như đã xảy ra vấn đề gì?

Nhẹ nhấp một ngụm cà phê, lúc này phát hiện cô gái ngồi ở đối diện cô uống xong đứng dậy muốn rời đi, Liễu Uyển Nhi phát hiện cô ta để quên di động trên bàn.

"Tiểu thư, cô để quên điện thoại di động." Vội vàng lên tiếng nhắc nhở cô ta.

"Ừm, cám ơn." Cô gái phát hiện mình quá hấp tấp, vội vàng quay lại lấy điện thoại.

"Chờ một chút." Chợt phát hiện móc treo màu xanh trên điện thoại, cảm giác rất quen thuộc, "Tiểu thư, có thể để tôi nhìn móc treo điện thoại cô một chút không? Nó thật rất đẹp."

Cô gái hào phóng đưa điện thoại di động cho Liễu Uyển Nhi.

Móc treo tỉ mỉ xinh đẹp, phía trên thêu một hàng chữ:Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất như lai.

Năm đó hắn cũng tặng cô một cái móc treo giống như vậy, cô đã đeo lên cây sáo mình yêu thích, năm ấy vội vã rời đi cô không có dịp lấy cây sáo cùng móc treo ấy đi.

Đảo mắt cái đã trải qua năm năm.

"Tiểu thư, móc treo này cô mua ở nơi nào?"

Trong phút chốc muốn lần nữa có móc treo này, nhưng lời vừa ra khỏi miệng tim đã phai nhạt, trí nhớ từng có luôn tồn tại trong đầu.

"Đó không phải tôi mua, là một vị tiên sinh tôi không biết tặng."

Cô gái cũng không biết câu trả lời của cô ta làm Liễu Uyển Nhi hoảng sợ, nhìn chung quanh nhưng không thấy hình ảnh khắc sâu trong trí nhớ, ha ha, có lẽ do cô suy nghĩ quá nhiều.

Cô gái tiếp tục nói: "Vị tiên sinh kia nói, móc treo này giúp hắn trải qua năm lần lá rụng, vượt qua năm mùa thu."

Những lời này giống như một tảng đá rơi vào trong lòng Liễu Uyển Nhi, nổi lên cơn sóng khổng lồ.

Không sai, là hắn!

Là hắn cố ý để cho móc tai xuất hiện, là tín hiệu hắn báo cho mình.

"Tiểu Tiểu."

Giọng nói quen thuộc khiến Liễu Uyển Nhi phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện chẳng biết cô gái kia đã rời đi lúc nào, mà Vu Thiểu Đình đã đứng bên cạnh cô.

"Anh Thiểu Đình." Giọng nói của cô có chút vô lực.

"Có chuyện gì?" Vu Thiểu Đình quan tâm nói.

"Không có chuyện gì."

Cô không muốn để hắn biết Tô Lực Hằng trở lại không muốn để hắn lo lắng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)