Chị hai
← Ch.24 | Ch.26 → |
Âm nhạc vang lên.
"Anh Lực Hằng, chúng ta nhảy đi." Nhất Anh nắm tay Tô Lực Hằng, trong mắt tràn đầy mong đợi.
"Đừng, nhảy với em." Tam Anh cũng chạy đến kéo Tô Lực Hằng.
"Nhảy với em."
"Em!"
Trong lúc nhất thời bốn cô gái ầm ĩ tranh cãi.
Ánh mắt Tô Lực Hằng rơi vào trên người Liễu Uyển Nhi, ngữ điệu thăm dò hỏi: "Tiểu Tiểu, em hi vọng anh nhảy với ai điệu này?"
Nhìn cô nhóc sững sờ im lặng, Tô Lực Hằng trong lòng không khỏi đắc ý, biết hắn nổi tiếng rồi chứ.
"Tứ Anh, anh có thể mời em nhảy chứ?"
Bị Tô Lực Hằng điểm danh Tứ Anh mặt mày hớn hở, quàn tay của hắn đi vào sàn nhảy.
"Chán!"
Bị Tứ Anh giành trước nhất, ba người kia nhún chân, quay người bỏ đi.
"Tại sao không ngăn cản?" Inge không thể hiểu Liễu Uyển Nhi tại sao yên lặng, trong tư tưởng của hắn tình yêu nhất định phải tranh đoạt cùng bảo vệ.
Thản nhiên nhìn sang hắn nói: "Em không biết nhảy."
Mình không biết nhảy tại sao ép hắn cũng không nhảy?
Haizz ~ chỉ đơn giản như vậy, nhìn vẻ mặt cô bé đơn thuần trước mắt, Inge chợt phát hiện thì ra giữa người và người trong lúc bình thường cũng có thể đối xử bình thản.
Trên người có hơi thở tươi mát thấm vào lòng người, khiến hắn có vọng đọng muốn đến gần.
"Anh có thể dạy em nhảy?"
Cô lắc đầu không quen tiếp xúc cùng người xa lạ.
Bị cô cự tuyệt, Inge lập tức ấn tay vào ngực, vẻ mặt giống như chịu đả kích nặng: "Em thật tàn nhẫn, lại cự tuyệt người đẹp trai như anh!"
"Ha ha a......" Liễu Uyển Nhi bị dáng vẻ của hắn chọc cười.
Nụ cười kia phảng phất như một đóa nở rộ ở dưới ánh trăng, trong suốt thuần khiết ngọt ngào, rơi vào trong mắt Inge thật lâu không cách nào giảm đi.
Chết tiệt, bọn họ đang nói chuyện gì? Tại sao cười vui vẻ như vậy.
Trong sàn nhảy lực chú ý của Tô Lực Hằng từ đầu đến cuối đều đặt trên người Liễu Uyển Nhi, khi thấy cô trò chuyện rất vui cùng Inge, bàn tay đặt ngang hông Tứ Anh không tự chủ nắm chặt.
"Anh Lực Hằng!" Tứ Anh lên tiếng kêu đau.
Tô Lực Hằng lúc này mới ý thức được hành vi của mình, vội vàng buông tay: "Xin lỗi Tứ Anh, anh hơi mệt, em cứ nhảy tiếp đi."
Dứt lời bỏ lại Tứ Anh đi về hướng Liễu Uyển Nhi cùng Inge.
"Đang nói chuyện gì?" Tô Lực Hằng tự nói với mình để giữ tĩnh táo, người trước mặt là người phụ nữ của hắn cùng người bạn tốt của hắn.
"Lực Hằng, bạn gái nhỏ của anh thật đáng yêu." Inge không chút che giấu nói ra lời khen ngợi.
"Thằng nhóc này, không được nhìn trộm, cô ấy là người phụ nữ của anh!" Tô Lực Hằng lập tức kéo Liễu Uyển Nhi về phía mình, Inge nổi danh sát thủ phái nữ, vóc người yêu nghiệt không nói, còn hiểu rõ lòng phụ nữ, nếu hắn muốn ra tay với Tiểu Tiểu, hậu quả Tô Lực Hằng không thể tưởng nổi.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của bạn tốt, Inge chợt cảm thấy tiếc thay bốn đứa em hắn, tình yêu của các con bé nhất định chết non, bất quá để cho người này vô duyên vô cớ mò được cô bé tốt như vậy, Inge bỗng nhiên không cam lòng, muốn trêu hắn.
Nhìn sang Liễu Uyển Nhi mở to hai mắt nói: "Tiểu Tiểu, em có suy nghĩ đổi bạn trai hay không?"
"Cậu có ý gì?" Tô Lực Hằng lập tức ôm cô bé sát trong ngực, sợ cô bị yêu nghiệt trước mắt bắt đi.
"Bản thân chẳng những lớn lên đẹp trai, còn rất dịu dàng quan tâm người khác." Inge cố ý đưa tay chuẩn bị tư thế tuyệt vời của mình, nhìn Liễu Uyển Nhi nháy mắt, "Không biết Tô tiểu thư cảm thấy tôi thích hợp làm bạn trai cô hơn không?"
Liễu Uyển Nhi cẩn thận quan sát người đàn ông đẹp trai trước mắt, qua một hồi lâu mới nói: "Em cảm thấy anh thích hợp làm chị hai hơn."
"Ha ha ha......"
Vẻ mặt thật thà của cô làm Tô Lực Hằng không che giấu lộ ra nụ cười sảng khoái, Inge bình sinh lần đầu tiên ghét gương mặt đẹp trai của mình.
Nhìn mặt biển yên lặng trước mắt, Liễu Uyển Nhi trong lòng vô cùng xúc động, thì ra biển lớn trong truyền thuyết dài như vậy, thì ra người còn có thể bay trên trời, thì ra người có đủ loại màu da.... .
Thế giới hiện đại làm cho nàng quá ngạc nhiên.
"Nghĩ gì thế?"
Một đôi tay dài vươn ra ôm cô vào lồng ngực quen thuộc, bên tai truyền đến hơi thở nóng bỏng của phái nam là Tô Lực Hằng.
"Đang nhìn cảnh biển." Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn, "Anh không phải đang nói chuyện vui vẻ với bốn chị em kia à, tại sao lại chạy đến đây?"
Giọng Tô Lực Hằng mang theo hài hước: "Ghen sao?"
Ha ha xem ra kế khích tướng của hắn có hiệu quả.
Liếc hắn một cái, lại bắt đầu tự cao: "Tại anh quấy rầy thanh tịnh của em."
"Được, dám ghét bỏ anh." Siết chặt cánh tay khiến cô bé trong ngực dán chặt mình.
Liễu Uyển Nhi còn chưa kịp lên tiếng hét, nụ hôn trừng phạt đã rơi xuống.
Tô Lực Hằng không nghĩ nhiều chỉ muốn trộm hương, lại bị mùi vị ngọt ngào của cô hoàn toàn khơi dậy ham muốn đã bị hắn đè nén.
Sau khi cố gắng một hồi, rốt cục thả môi cô ra.
Chống đỡ lên trán cô, giọng có chút khàn khàn: "Chúng ta trở về khách sạn đi."
Liễu Uyển Nhi nhìn thấy ngọn lửa dục vọng trong mắt hắn, đang bị hắn kéo đi thì nghe bên trong phòng truyền đến một tiếng hét to duyên dáng.
"Anh Lực Hằng, anh chạy tới nơi này làm gì?"
Tô Lực Hằng trong lòng lộp bộp rơi xuống, nguy rồi, bị bốn đứa tinh quái phiền phức phát hiện.
"Tiểu Tiểu, chúng ta chạy mau."
Nhưng đã quá muộn, bốn chị em khác nhau màu da tựa như ruồi nhìn thấy thịt, chạy về phía Tô Lực Hằng.
Bị bốn người trước sau trái phải ép chặt, cứng rắn kéo hắn đi về phòng.
Tô Lực Hằng không ngừng quay đầu lại, hi vọng cô bé phía sau có thể chạy tới giải cứu mình, lại chỉ nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên môi cô.
Nhóc con không có lương tâm, không biết bảo vệ người đàn ông của mình sao?
Đành chịu bốn cô gái kia quá hung hãn, Tô Lực Hằng bị cứng rắn lôi đi, hiện tại hắn thật hối hận đưa Liễu Uyển Nhi tới nơi này, tại sao muốn phô diễn mị lực của mình.
Trái dụ dỗ phải lừa gạt Tô Lực Hằng rốt cục thoát khỏi ma trảo của bốn chị em, len lén chạy tìm cô gái làm hắn nhớ nhung, ai ngờ phát hiện người ngồi trên ghế đá ngoài bờ biển đã sớm không thấy.
"Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu!" Tô Lực Hằng cao giọng gọi tên cô, nhưng trên bờ biển trống trải nghe không được một giọng hồi âm, lo lắng trong lòng thoáng cái níu chặt tim hắn...
"Lực Hằng, anh đừng gấp, tôi đã phái người tìm chung quanh."
Inge an ủi bạn tốt hắn như con kiến bò trên chảo lửa nóng, thật ra hắn cũng có chút lo lắng, mấy năm nay có nhiều chuyện không tốt xảy ra đa phần nhằm vào du khách ngoại quốc.
Tô Lực Hằng cau mày đứng ngồi không yên, hắn đã tìm lần cả bờ biển nhưng không thấy bóng dáng của cô, cô không quen địa hình nơi này không biết đã đi đâu rồi?
Không phải gặp phải nguy hiểm gì chứ? Bị sóng cuốn đi? Rơi vách đá? Bị bắt cóc? Tô Lực Hằng càng nghĩ càng sợ.
"Không được, tôi phải đi tìm lại." Dứt lời người đã xông ra ngoài.
Haizzz~ xem ra bạn tốt của hắn đã rơi sâu vào lưới tình, Inge không khỏi cảm thán.
Liễu Uyển Nhi không biết mình làm sao đi đến đây, khi cô phát hiện lạc đường chung quanh đã không thấy một ánh đèn, cát dưới chân cũng chuyển sang màu đen, bờ cát mênh mông chỉ còn lại mình cô.
Lúc này mặt biển vốn bình tĩnh bắt đầu nổi sóng.
Gió biển điên cuồng gào thét bên tai, sóng lớn cao ba bốn thước giống như ác ma giương miệng to như chậu máu phủ tới phía cô, Liễu Uyển Nhi bị dọa sợ đến chạy khỏi bờ biển, lại bị vách đá phía sau chặn lại đường đi.
Ánh trăng mờ mờ loáng thoáng có thể thấy được vách đá dử tợn trước mặt, giống như nơi quái thú núp tùy thời bổ nhào ra cắn.
Liễu Uyển Nhi sợ hãi ngồi xổm người xuống, ôm chặc lấy mình, trong lòng hô lớn:Hằng, anh đang ở đâu? Mau tới cứu em!
Lúc này bên tai bỗng nhiên truyền đến mấy giọng đàn ông.
Liễu Uyển Nhi cẩn thận ngẩng đầu phát hiện là ba người đàn ông vừa đen vừa gầy.
Bọn họ cũng phát hiện cô, chít chít (zhitsss) nói những tiếng cô hoàn toàn nghe không hiểu.
Bất luận như thế nào cũng muốn nhìn thấy người, Liễu Uyển Nhi kích động đi tới phía bọn họ, chợt phát hiện ánh mắt nhìn mình có gì khác lạ, trong tham lam mang theo một tia công kích.
Liễu Uyển Nhi theo bản năng xoay người bỏ chạy, lại bị một người đàn ông trong đó kéo lấy vạt áo.
Ba người đàn ông đồng loạt đi lên, điên cuồng sờ mó người Liễu Uyển Nhi.
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Ánh mắt tham lam, dùng lực xé rách, sợ hãi trước nay chưa có bao phủ Liễu Uyển Nhi, muốn chạy trốn lại không có lực tránh thoát..
Khi Tô Lực Hằng thấy màn trước mắt, ngọn lửa tức giận trong nháy mắt đốt đỏ mắt hắn.
Xông qua đẩy ba người đàn ông kia, kéo Liễu Uyển Nhi giấu vào trong lòng.
Ba người đàn ông vừa thấy có người xuất hiện, trong mắt lập tức mắt lộ ra hung quang, từ bên hông móc ra con dao đâm về phía Tô Lực Hằng.
"Tiểu Tiểu, em hãy trốn thật xa."
Đẩy Liễu Uyển Nhi ra xa, Tô Lực Hằng một cái quét chân khiến người đàn ông chạy đến ngã trên mặt đất.
Một cái nghiêng người tránh thoát con dao đâm về phía hắn, lại tung một quyền hung mãnh đánh bại người đàn ông muốn xông đến.
Người đàn ông thứ ba thấy hai đồng bọn mình lần lượt ngã xuống, bước chân nhất thời có chút e sợ.
Hai người đó lại đứng lên, ba người cùng nhau triển khai một đợt tấn công mới với Tô Lực Hằng.
Trải qua mấy hiệp, ba người đàn ông đã bị đánh cho sưng mặt sưng mũi nhưng không hề tổn thương nữa phần trên người Tô Lực Hằng.
Thấy tình thế không ổn, một gã đàn trong đó bỗng nhiên đem con dao chuyển hướng sang Liễu Uyển Nhi đứng bên cạnh.
Tô Lực Hằng phát hiện cử động của hắn, trong lòng hoảng sợ nhanh chóng di động bước chân, nháy mắt đã chạy đến bên cạnh Liễu Uyển Nhi, đưa tay cầm lưỡi dao sắc bén đưa đến trước mắt cô.
Nhìn máu rỉ ra từ lòng bàn tay nắm chặt con dao, từng giọt từng giọt nhỏ ra thoáng cái rút đi linh hồn Liễu Uyển Nhi, sững sờ đứng im không biết nhúc nhích.
Lại dám công kích phụ nữ của hắn, lửa giận xông thẳng lên ngực, bàn tay Tô Lực Hằng cầm đao càng thêm dùng sức, chỉ nghe ' kẽo kẹt ' một tiếng, ngay sau đó người đàn ông kia thét thảm như heo bị giết.
Tô Lực Hằng buông lỏng bàn tay cằm dao.
Hai người khác cũng bị cảnh trước mắt làm sợ ngây người.
"Beat it, I'll kill you!" Tô Lực Hằng gầm lên giận dữ, ba tên đó lập tức hoảng sợ chạy trốn.
"Hằng, anh không sao chứ?!" Liễu Uyển Nhi lúc này mới hết hoảng sợ, vọt tới bên cạnh hắn, run rẩy nâng lên bàn tay bị thương, trong lòng bàn tay có hai vết dao thật sâu nhìn thấy mà giật mình, máu tươi đang chảy ra ngoài, thấy vậy trong lòng cô như bị xé rách vô cùng đau đớn.
"Đều do em không tốt liên lụy anh bị thương." Nước mắt to như hạt đậu ngăn không được chảy ra ngoài.
"Không có chuyện gì, em đừng khóc."
Hắn an ủi không có chút tác dụng, ngược lại làm cho nước mắt của Liễu Uyển Nhi càng ngày càng nhiều.
Tô Lực Hằng đối mặt kẻ bắt cóc tĩnh táo dị thường, lúc này lại luống cuống tay chân.
"Trời ạ ~ Lực Hằng, tại sao cậu bị thương thành như vậy?!" Inge thét một tiếng thét chói tai.
Khi Tô Lực Hằng đưa Liễu Uyển Nhi trở lại câu lạc bộ, mọi người lo lắng đợi chờ thấy tay hắn đầy máu tươi lập tức như ong vỡ tổ chạy đến.
"Tránh ra, tránh ra, để tôi bôi thuốc cho Anh Lực Hằng." Chỉ thấy Nhị Anh đang cầm một chén đen như mực, muốn bôi lên vết thương trên tay Tô Lực Hằng.
"Đây, đây là vật gì?" Liễu Uyển Nhi không yên lòng hỏi.
"Hừ! Cô có ý gì, tôi sẽ hại anh Lực Hằng sao?!" Nhị Anh bất mãn liếc Liễu Uyển Nhi một cái.
"Không, không, tôi không phải có ý đó." Liễu Uyển Nhi vội vàng lắc đầu, sợ cô ta hiểu lầm.
"Tiểu Tiểu, mẹ Nhị Anh ở trong một bộ lạc y học tại châu phi, thảo dược trong bộ tộc cô ấy trị liệu vết đao vô cùng hiệu quả." Tô Lực Hằng giải thích.
Hắn giải thích khiến Liễu Uyển Nhi rốt cục yên tâm, nhìn lại Nhị Anh thật tình bôi thuốc cho Tô Lực Hằng, bỗng nhiên phát giác cô ấy ngoài làn da đen bên ngoài còn có một trái tim dịu dàng.
Tứ Anh nhìn vết thương trên tay Tô Lực Hằng thật sâu, vô cùng đau lòng, trong miệng phun ra lời hung dữ: "Anh Lực Hằng, là ai đả thương tay anh thành như vậy? Em sẽ bắt bọn họ chôn sống."
Mẹ Tứ Anh là quý tộcMalaysia còn quen biết với người xu-đan.
Lời cô ấy nói khiến Liễu Uyển Nhi giật mình, sợ hãi nhìn sang cô ta, cô ấy thật quá bạo lực giọng nói lại có chút giống Anh Khinh Vân.
"A, anh đã dạy dỗ bọn họ." Tô Lực Hằng cười dịu dàng với Tứ Anh, cảm ơn cô đã có ý bảo vệ hắn.
Bốn chị em vây quanh người Tô Lực Hằng quan tâm vết thương của hắn, Liễu Uyển Nhi thì bị chèn ép bên ngoài, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn một màn sao vây quanh trăng.
Mặc dù bị bốn chị em vây quanh, nhưng lúc này trong lòng Tô Lực Hằng chỉ quan tâm cô gái đứng cách mình rất xa, mới vừa rồi cô nhất định rất hoảng sợ, hắn muốn ôm cô vào lòng.
Qua một lúc Tô Lực Hằng đứng lên nói: "Bốn vị tiểu thư, tôi có chút mệt mỏi, có thể để tôi trở về khách sạn nghỉ ngơi không?"
"Đừng nha, anh bị thương, hay tối nay cứ ở chỗ này." Tam Anh nắm chặt áo của hắn.
Nhìn lại ba cô gái khác vẻ mặt tràn đầy hi vọng.
Tô Lực Hằng quăng ánh mắt cầu cứu về phía Inge.
Inge cười một tiếng nói với các em của hắn: "Em gái của anh, anh sẽ hết sứ thuyết phục Hằng ở lại, trong các em ai dọn phòng cho hắn nào?"
Bốn cô gái nghe vậy giống như gió lốc thoáng cái biến mất trước mắt Liễu Uyển Nhi.
"Cám ơn." Vội vã bỏ lại một câu với Inge, sau kéo Liễu Uyển Nhi còn đang ngẩn người"Chúng ta đi mau."
Nhìn bạn tốt đi giống như bỏ chạy, Inge trong lòng buồn rầu, chút nữa hắn làm sao ứng phó với bốn cô em hung dữ chủa mình đây? Haizz, nhức đầu quá.
← Ch. 24 | Ch. 26 → |