Thông báo mọi người
← Ch.19 | Ch.21 → |
Kết thúc buổi cơm tối.
"Mọi người ngồi xuống trước, tôi có việc muốn tuyên bố."
Giọng Tô Lực Hằng khiến bước chân mọi người định rời đi phải dừng lại.
"Tiểu Tiểu, cháu tới đây."
Nhận được mệnh lệnh của hắn, Liễu Uyển Nhi đi tới bên cạnh hắn: "Chuyện gì? Chú."
"Không phải nói đừng gọi ta là chú sao?"
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người sửng sốt, Liễu Uyển Nhi thì khẩn trương vạn phần, hắn muốn làm gì? Không phải muốn làm chuyện điên rồ gì chứ?
Đang suy nghĩ Tô Lực Hằng bỗng nhiên đứng lên, tay ôm chầm eo cô, đang lúc mọi người còn kinh ngạc, thế là được chứng kiến màn chú hôn cháu gái.
Tốt!Xong việc, màn dữ dội rốt cục rơi xuống, Tô Lực Hằng vẫn ôm cô bé bên cạnh, cười với mọi người: "Các người cũng nghe rõ đây, bắt đầu từ giờ khắc này Tô Tiểu Tiểu là người phụ nữ của ta. Không cần khẩn trương, cô ấy không phải là cháu ruột của ta chúng ta không có bất kỳ quan hệ huyết thống."
Trời ạ, quan hệ người trong nhà này thật loạn, Tiểu Do dùng sức lắc đầu của mình.
Mà lúc này trong lòng Tử Quyên tràn đầy đau đớn, nhắm mắt lại không muốn nhìn màn thân mật trước mắt, người đàn ông này không còn ...thuộc về cô nữa.
"Không, tôi không làm người phụ nữ của chú!" Liễu Uyển Nhi hét lên lần nữa làm mọi người kinh ngạc.
"Em câm miệng cho anh, em không có quyền bác bỏ." Quá không nể mặt hắn, còn dám trước mặt mọi người không chịu nhận hắn.
"Đó là chuyện của cháu, tại sao không có quyền quyết định?" Liễu Uyển Nhi hận chết hắn độc tài.
"Tôi là người giám hộ của em, chuyện của em sẽ do tôi quyết định."
Liễu Uyển Nhi chớp chớp mắt, không hiểu tại sao người giám hộ có thể quyết định tất cả cho cô.
Trong lòng mọi người thì gào thét, lời ngụy biện thế cũng có thể nói.
Thấy cô rốt cục không lên tiếng nữa, Tô Lực Hằng hết sức hài lòng, nhìn sang dì Trương nói: "Dì Trương, ta nghĩ bắt đầu từ hôm nay để Tiểu Tiểu chuyển vào sống trong phòng ta."
Như vậy hắn cũng không cần ngày ngày chạy đến phòng cô.
"Không được!"
"Không được!"
Một già một trẻ hai người phụ nữ trăm miệng một lời phản đối.
Hắn thật không biết liêm sỉ, công khai vụng trộm sao?! Theo lễ nghĩa đạo đức Liễu Uyển Nhi đã học tuyệt đối không thể làm.
"Dì không đồng ý loại hành động ở chung này, trừ phi các ngươi chịu dùng điều kiện kết hôn để quen nhau." Dì Trương vẫn kiên trì điều kiện đầu tiên là Tô Lực Hằng phải lấy Tiểu Tiểu.
"Không được!"
"Không được!"
Không nghĩ tới con nhóc cũng phản đối, Tô Lực Hằng nhìn về phía Liễu Uyển Nhi đứng bên cạnh, trong mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm: "Em không chịu điều kiện kết hôn để quen anh sao?"
Hắn không muốn bị phụ nữ giam cầm, nhưng vừa nghe cô không đồng ý lấy hắn, không khỏi cảm thấy khó chịu!
"Tôi, tôi không lấy anh làm chồng." Dưới ánh mắt đáng sợ của hắn Liễu Uyển Nhi trở nên có chút yếu.
Mặc dù đã biết hắn và mình bây giờ không có quan hệ huyết thống nhưng gả cho người này cô nhất định sẽ bị bắt nạt cả đời, cả đời bị hắn nghiền ép, uy hiếp, loại cuộc sống như vậy cô không cần. Nếu như muốn chọn đối tượng kết hôn, cô vẫn muốn chọn loại đàn ông tận tâm như Vu Thiểu Đình, nhưng cô đã không có quyền lựa chọn, cho nên cô đã sớm quyết định cô độc một mình.
"Hai người các ngươi đúng là bị các người chọc tức chết!"Dì Trương không nghĩ tới Liễu Uyển Nhi không muốn gả cho Tô Lực Hằng, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
"Thôi, dì không thèm quan tâm các con, các con muốn làm sao thì làm!" Dứt lời dì Trương nhức đầu rời đi.
"Dì Trương, Vân Vân, tôi giúp các người rửa chén." Tiểu Do thấy tình thế không ổn, vội vàng tìm cơ hội rút lui.
"Đại ca, vậy chúng ta cũng đi." Khinh Vân cùng Đao Nhân cũng cảm thấy Tô Lực Hằng cùng Liễu Uyển Nhi đang bắn ra tia lửa bốn phía, vội kéo Tử Quyên đang đau lòng nhanh chóng rời đi.
Nhìn bọn họ đó rời khỏi, Liễu Uyển Nhi lòng dạ hiền lành đột nhiên khẩn trương, đừng bỏ đi, đừng bỏ lại một mình cô, còn người đàn ông bên cạnh thì đang siết chặt eo cô để cô chạy không thoát.
"Tại sao không muốn dùng điều kiện kết hôn để quen với anh?" Tô Lực Hằng cố gắng khống chế lửa giận của mình.
"Thật, thật phải nói?" Liễu Uyển Nhi sợ hãi nhìn hắn.
"Nói!"
Tiếng hét của hắn khiến Liễu Uyển Nhi sợ hết hồn, nhắm mắt lại đem tất cả bất mãn trong lòng phun ra: "Anh thật hung dữ, mỗi lần đều uy hiếp tôi, khi dễ tôi, tôi ghét anh!"
Nhóc con này ghét hắn, lại dám ghét hắn! Tô Lực Hằng cảm giác đầu đau đến choáng váng, không được, hắn sắp thở không được.
Không, có lẽ nhóc con này chẳng qua ngượng ngùng không dám nói thích hắn, không phải chó người nói trong miệng phụ nữ nói ghét là thích sao.
"Tiểu Tiểu, anh cho em thêm một lần cơ hội, em rốt cuộc có chịu điều kiện kết hôn để được quen anh không hả?"
Chỉ cần cô nói đồng ý, hắn có thể suy nghĩ cưới cô.
Cô trầm mặc khiến Tô Lực Hằng khẩn trương, chắm chú nhìn vào cô, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn sợ nghe phụ nữ nói cự tuyệt.
Liếc hắn một cái, Liễu Uyển Nhi vội vàng nhắm mắt lại, coi thường cái chết lắc đầu, cô thật sợ hắn lắm.
' Lộp bộp, lộp bộp' thanh âm tranh cãi vô ích, hắn sẽ không cắn chết mình chứ, cả người Liễu Uyển Nhi run rẩy.
Đang lúc này, ' lốp bốp, lốp bốp' một trận dồn dập tiếng bước chân, ngay sau đó truyền đến tiếng thét vui mừng của Khinh Vân: "Thiểu Đình tỉnh rồi! Thiểu Đình tỉnh rồi!"
Ánh mắt nhanh chóng mở ra, một loại cảm xúc mừng như điên nảy lên trong lòng Liễu Uyển Nhi, muốn xông lên lầu nhìn hắn, không ngờ bàn tay bên hông siết càng chặt.
"Chú, cháu muốn lên lầu xem anh Thiểu Đình." Liễu Uyển Nhi sốt ruột, trong giọng nói tràn đầy hi vọng.
"Em muốn gặp hắn vậy sao?" Vẻ mặt cô đã nói rõ tất cả, chẳng qua hắn không muốn thừa nhận thôi.
Gật đầu, cô không quan tâm hắn đang nổi lửa, chỉ muốn là người đầu tiên nhìn thấy Vu Thiểu Đình.
"Đại ca, Tiểu Tiểu, Thiểu Đình tỉnh rồi!" Thấy không rõ trạng huống Khinh Vân hưng phấn thét về phía bọn họ.
"Nghe được!" Gầm lên giận dữ, rốt cục có thể làm Khinh Vân ngậm miệng lại.
Co lại cổ, đại ca thật càng ngày càng hỉ nộ vô thường.
"Đi thôi, chúng ta cùng lên lầu xem hắn một chút." Kéo chặt tay Liễu Uyển Nhi, Tô Lực Hằng mặt không chút thay đổi đi thẳng về phía trước.
"Tiểu Tiểu." Cô bé xuất hiện để cho người đang ông suy yếu trên giường trên mặt vội hiện sắc thái, cố gắng chống bên cạnh muốn ngồi dậy, lại bị Đao Nhân bên cạnh ngăn lại.
"Anh Thiểu Đình!" Liễu Uyển Nhi mong muốn chạy nhanh qua, người đàn ông bên cạnh vừa vặn kiềm chế hành động của cô.
"Thiểu Đình, cậu tỉnh là tốt rồi." Tô Lực Hằng nhìn sang Thiểu Đình mỉm cười gật đầu, "Không cần vội vả xuống giường, hãy nghỉ ngơi tốt mấy ngày."
Lúc này Vu Thiểu Đình mới phát hiện bàn tay Liễu Uyển Nhi bị kiềm chặt, trong lòng nhất thời có chút nghi ngờ chẳng lẽ mấy ngày hắn không có ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng ngại ở đây có nhiều người, hắn không tiện hỏi thẳng, đổi đề tài nói: "Đại ca, cảm ơn khoảng thời gian em bị thương các người đã chăm sóc."
"Đều là anh em cám ơn cái gì." Liếc mắt nhìn cô bé rục rịch bên cạnh, lại nói, "Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, chúng ta đi trước."
Dứt lời liền kéo Liễu Uyển Nhi muốn rời đi.
"Chú, cháu......" Cô muốn ở lại thăm anh Thiểu Đình, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị hắn đoạt đi.
"Tiểu Tiểu, em lại quên phải gọi tên anh sao." Tô Lực Hằng khuôn mặt hiền hòa.
Hắn cố ý! Liễu Uyển Nhi khẩn trương liếc người đàn ông nằm trên giường, sợ hắn cảm thấy được chuyện gì.
Hắn đúng cố ý đấy! Tô Lực Hằng ở trong lòng hung dữ nói, hắn cũng muốn xem thử Vu Thiểu Đình làm sao đáp lại cô.
"Gọi anh là Hằng." Tô Lực Hằng biểu diễn màn thân mật, "Em gọi là anh có chuyện gì cần nói?"
"Không có, không có chuyện gì." Liễu Uyển Nhi hiện tại chỉ muốn lập tức rời đi.
"Tốt, vậy chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi." Vừa nói vừa ôm vòng eo Liễu Uyển Nhi, vô cùng ân ái rời đi, mà lúc này Liễu Uyển Nhi thì đã sớm đổ mồ hôi lạnh dầm dề.
"Khinh Vân, nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì?" Sau khi bọn họ rời đi, Vu Thiểu Đình rốt cục hỏi nghi vấn trong lòng, mặt của hắn nhìn qua càng thêm tái mét.
"Việc này......" Bảo hắn nên nói thế nào, đại ca thật tàn ác, may mình không phải tình địch của anh ấy.
"Khinh Vân, anh nói cho tôi biết." Vu Thiểu Đình vội vàng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khinh Vân nhìn thoáng qua Đao Nhân đứng bên cạnh, tên nhóc này đang làm bộ bận rộn thật không có nghĩa khí, đem chuyện này ném cho một mình hắn.
Khinh Vân nhói lòng mở miệng nói: "Thiểu Đình, anh nói cậu đừng quá kích động. Trước lúc cậu tỉnh lại đại ca vừa mới tuyên bố Tiểu Tiểu là người phụ nữ của anh ấy."
Vu Thiểu Đình hoàn toàn tỉnh mộng, một lát sau mới run rẩy nói ra mấy chữ: "Bọn họ không phải là thúc cháu sao?"
"Bọn họ không có quan hệ huyết thống."
Khinh Vân trả lời đánh nát một tia hi vọng cuối cùng trong lòng Vu Thiểu Đình.
"Thiểu Đình, cậu không sao chứ?"Hắn sững sờ ngây ngốc khiến Khinh Vân hoảng sợ, Đao Nhân cũng lập tức chạy đến xem xét.
Qua một hồi lâuVu Thiểu Đình mới lần nữa mở miệng: "Các ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn một mình ở đây."
"Cậu thật không có chuyện gì chứ?" Khinh Vân có chút không yên lòng.
"Để cho hắn yên tĩnh một mình đi." Đao Nhân biết người thất tình lúc này cần nhất an tĩnh, cho nên kéo Khinh Vân vào trong phòng.
"Đao Nhân, anh nói tôi có phải không nên nói cho cậu ta biết những việc này không?" Khinh Vân rất lo lắng sức khỏe Vu Thiểu Đình không chịu nổi đã kích, dù sao cậu ta cũng mới vừa tỉnh lại.
"Hiazz ~ hắn rất nhanh sẽ biết toàn bộ, ai bảo tình địch hắn là đại ca." Đao Nhân thở dài nói, "Hiện tại cậu nói cho hắn biết chân tướng, so với đại ca chính miệng nói đáp án đã giúp hắn đỡ tổn thương rất nhiều."
"Đúng là tình cảm gây họa a." Khinh Vân không khỏi cảm khái.
Ngày kế
Tối hôm qua, sau khi lên lầu Tô Lực Hằng chăm chú quan sát Liễu Uyển Nhi để cô không có cơ hội đi gặp Thiểu Đình.
Tô Lực Hằng đến thư phòng xem E-mail khẩn cấp, Liễu Uyển Nhi gọi Tiểu Do lên, bảo cô trốn vào phòng tắm giả dạng như cô đang tắm để tránh Tô Lực Hằng chú ý, như vậy cô có thể lẻn đến tầng cao nhất thăm Vu Thiểu Đình.
Tất cả đều được chuẩn bị, Liễu Uyển Nhi xông thẳng lên tầng cao nhất.
Đẩy ra cửa phòng Vu Thiểu Đình, Đao Nhân vừa thấy cô, lập tức đi vào trong phòng để lại không gian cho hai người bọn họ.
"Anh Thiểu Đình." Người đàn ông nằm trên giường khi nhìn thấy cô trong mắt xuất hiện đau đớn khiến Liễu Uyển Nhi căng thẳng, hắn biết rồi.
"Tiểu Tiểu." Không nghĩ tới mình đi hai tháng đã đặt dấu kết thúc cho đoạn tình cảm này, lần nữa nhìn cô bé hiền lành trước mắt, cô đã thuộc về người đàn ông khác, mà người đàn ông đó lại là đại ca hắn tôn trọng nhất.
Yên lặng nhìn chăm chú vào đối phương, khoảng cách giữa hai người rất gần nhưng hai trái tim lại cách xa ngàn dặm.
Hít sâu một hơi nuốt vào tất cả yêu say đắm, Vu Thiểu Đình yên lặng xoay người đi tới trước bệ cửa sổ, nhìn sân vườn quen thuộc trước mắt, nơi đó có rất nhiều hồi ức tốt đẹp giữa bọn họ mà bây giờ chỉ có mỗi mình hắn nhớ lại.
Bóng người cô độc giống như một cây đinh đâm sâu vào tim Liễu Uyển Nhi, để cô đau đớn hít thở không thông, rốt cục không nhịn được vọt tới ôm chặc lấy Vu Thiểu Đình.
"Anh Thiểu Đình, thật xin lỗi, em không phải cố ý." Nước mắt thấm ướt áo của hắn, thấm ướt lưng của hắn.
Nước mắt của cô khiến hắn run sợ: "Tiểu Tiểu, nếu như biết kết quả như thế, hai tháng trước hắn dù có trái lệnh cũng phải ở lại."
"Em.... ." Cô cũng rất hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, chứ không giống như bây giờ.
"Tách ra cho ta?!" Tiếng rống quen thuộc khiến Liễu Uyển Nhi lập tức buông lỏng tay ra.
Chỉ thấy Tô Lực Hằng đang xách Tiểu Do đứng ở cửa, trợn mắt nghiến răng.
Gian phu dâm phụ! Lúc này trong đầu Tô Lực Hằng đầy ấp những từ ngũ khiến hắn phát điên.
Thời điểm hắn đứng trước cửa phòng tắm kêu N lần mà không có ai đáp trả, cho rằng cô đã xảy ra chuyện hắn lập tức xô cửa vào, kết quả thấy Tiểu Do đang nhàn rỗi đứng trước gương nghĩ mình lại xót cho thân, mà vòi hoa sen bên cạnh đang ' ào ào chảy ra ' trang bị tiếng động xung quanh.
Hắn lập tức hiểu xảy ra xảy ra chuyện gì, dẫn Tiểu Do liền lên tầng cao nhất, kết quả bị hắn bắt được, nhóc con chết tiệt này lại không biết liêm sỉ ôm người đàn ông khác!
"Đại ca."
"Chú."
Vu Thiểu Đình cùng Liễu Uyển Nhi nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện có chút không biết làm sao.
Mà Đao Nhân đang ở trong phòng nghe được tiếng động cũng lập tức chạy ra, vừa nhìn thấy mặt người nọ, lòng hoàn toàn luống cuống, lần này có chuyện lớn rồi.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |