Âm thầm bảo vệ
← Ch.04 | Ch.06 → |
"Cái gì?Bị người đuổi giết."Nghe Tô Tiểu Tiểu bị người đuổi giết, Lâm Cẩm Quyền khiếp sợ, hơn nữa còn lo lắng, con gái đã rời khỏi ông, lỡ như cháu gái xảy ra bất trắc gì bảo ông phải sống thế nào.
"Ngươi tra được bối cảnh Tô Lực Hằng chưa?" Lâm Cẩm Quyền lại hỏi.
"Đến trước mắt chỉ biết rõ những tin tức do hắn công khai, sau lưng Tô Lực Hằng giống như có một thế lực lớn giấu diếm vô cùng cẩn mật." Càng điều tra tiếp Lưu Thanh Sơn càng cảm thấy bối cảnh Tô Lực Hằng không đơn giản, vừa bắt đầu chỉ do hắn nghĩ người kia đơn giản.
"Mau tra nhanh một chút, ta muốn biết người nào sau lưng hắn." Tô Lực Hằng thần bí khiến Lâm Cẩm Quyền càng lo lắng an nguy của Tô Tiểu Tiểu, không biết Tô Tiểu Tiểu lần này bị đuổi giết có liên quan đến hắn không.
Lâm Cẩm Quyền càng nghĩ càng sợ, không được, ông không thể để cho cháu gái ông sống trong hoàn cảnh nguy hiểm: "Thanh Sơn, giúp ta chuẩn bị xe, ta phải đi tìm Tô Lực Hằng nói chuyện rõ ràng."
Phòng làm việc Tô Lực Hằng
"Lâm chủ tịch, ngọn gió nào nữa thổi ngài đến đây." Tô Lực Hằng mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Cẩm Quyền xuất hiện trong phòng làm việc của mình.
"Lực Hằng, ta không thích nói chuyện lòng vòng." Lâm Cẩm Quyền giờ chỉ muốn nhanh chóng cho Tô Tiểu Tiểu cuộc sống an toàn, "Ta biết Tiểu Tiểu ngày hôm qua gặp nguy hiểm, ta không biết do nguyên nhân nào, ta chỉ hi vọng cậu có thể nghĩ đến an toàn của Tiểu Tiểu, để cho con bé về sống nhà họ Lâm."
"Tiểu Tiểu ở Tô gia rất an toàn, Lâm chủ tịch đã quá lo lắng." Tô Lực Hằng không nghĩ tới Lâm Cẩm Quyền nhanh biết tin tức đến thế, xem ra tai mắt bên cạnh hắn thật không ít.
"Lực Hằng, ta biết cậu hận ta, nhưng đó với an nguy Tiểu Tiểu là hai chuyện khác nhau, đừng để mối hận kia dẫn Tiểu Tiểu vào trong nguy hiểm?" Thấy vẻ mặt Tô Lực Hằng vẫn lạnh, Lâm Cẩm Quyền tiếp tục nói, "Nếu không để cho Tiểu Tiểu đến biệt thự Lâm gia ở, ta bảo đảm sẽ không xuất hiện trong cuộc sống con bé."
"Không nghĩ tới Lâm chủ tịch ban đầu vênh váo tự đắc, lại có ngày chịu ủy khuất cầu toàn" Tô Lực Hằng hừ lạnh, "Nhưng người Tô gia vĩnh viễn ở tại Tô gia, Lâm chủ tịch mời trở về, tôi còn bận việc."
Thấy Tô Lực Hằng vẫn cố chấp, Lâm Cẩm Quyền thật sự vô kế khả thi, dưới tình thế cấp bách, ông đặt mông ngồi xuống trên ghế sa lon trong phòng làm việc: "Nếu như hôm nay cậu không ý để ta đưa Tiểu Tiểu đi, ta sẽ ngồi ở chỗ này không đi."
Lưu Thanh Sơn lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Cẩm Quyền có loại hành động bất chấp đạo lý, nhưng vô luận ông làm cái gì, hắn cũng trước sau như một phối hợp ủng hộ, cho nên cũng theo ngồi xuống ghế sa lon.
Tô Lực Hằng căn bản không xem hành động của bọn họ trong mắt, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc: "Gọi an ninh tới đây, kéo hai ông lão này khỏi phòng làm việc của tôi."
Nghe vậy Lâm Cẩm Quyền giận đến giơ chân, Lưu Thanh Sơn không nghĩ tới Tô Lực Hằng tàn ác như thế: "Ngươi thật quá đáng!" Dứt lời đỡ Lâm Cẩm Quyền giận không kìm được rời khỏi phòng làm việc của Tô Lực Hằng.
Trở lại trong xe Lâm Cẩm Quyền vẫn không yên lòng an toàn của Tô Tiểu Tiểu, nhìn sang Lưu Thanh Sơn nói: "Ngươi đi liên lạc công ty bảo vệ, muốn bọn họ phái một đội bảo vệ tốt nhất hai mươi bốn giờ âm thầm bảo vệ Tiểu Tiểu."
Xế chiều hôm đó, Tô Lực Hằng liền nhận được điện thoại của Vu Thiểu Đình, phát hiện ở chung quanh trường học Tô Tiểu Tiểu xuất hiện mấy người khả nghi nhưng giống như không có ý xấu với Tô Tiểu Tiểu.
Tô Lực Hằng lập tức nghĩ tới Lâm Cẩm Quyền, nếu như sắp đặt hai đội an ninh nhỏ có thể làm cho trong lòng ông yên tâm thì cứ làm.
Singapore
"Cái gì? Xuất hiện thế lực thứ ba." Người đàn ông to con nhanh chóng loại bỏ thân phận đối phương có thể là..... , một lát sau hắn nói với người trong điện thoại, "Trước tra rõ ràng thân phận của đối phương, không nên mù quáng động thủ, nhớ ngàn vạn không được để tộ tẩy."
Cúp điện thoại, người đàn ông to con bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là người nào dám tham dự vào chuyện của hắn, đối phương có mục đích gì? Đủ loại vấn đề hắn nhất định phải điều tra rõ, nếu có người muốn đối nghịch với hắn, vậy thì đừng trách hắn ác độc.
Lâm Cẩm Quyền can dự làm Tô Lực Hằng nhớ lại kế hoạch trả thù thiếu chút nữa bị mình quên lãng, mà ngày hôm qua Tô Tiểu Tiểu gặp nạn vừa lúc để hắn có cớ triển khai kế hoạch của mình, cho nên Tô Lực Hằng bấm một dãy số.
"Khinh Vân cậu xuống đây."
Rất nhanh một người đàn ông to con xuất hiện trước mặt Tô Lực Hằng, hắn chính là một trong đám người vạm vỡ canh giữ trước của phòng bệnh Tô Tiểu Tiểu, mà hắn có một hình thể hoàn toàn không tương xứng với tên: Khinh Vân.
"Cái gì? Ngài muốn tôi dạy tiểu thư bắt thuật."Khinh Vân không thể tin đều mình nghe, Tô Tiểu Tiểu nhu nhược làm sao chịu được huấn luyện đánh lộn cường độ cao, huống chi cô ấy bệnh nặng mới khỏi.
"Không sai."
Nhìn vẻ mặt khẳng định của Tô Lực Hằng, Khinh Vân phải nói: "Tiểu thư sức khỏe còn chưa tốt, hiện tại học bắt thuật thích hợp sao?"
"Vừa lúc có thể huấn luyện con bé thành cao thủ, học đánh lộn nung luyện thân thể nhỏ nhắn, hai là sau này con bé đi theo người chú như tôi khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, con bé cần phải có năng lực tự bảo vệ mình, ngày hôm qua bị tập kích chính là một báo động, lỡ như Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì, tôi làm sao khai báo anh trai và chị dâu dưới suối vàng." Tô Lực Hằng vẻ mặt ngưng trọng, thật ra hắn không có nói cho Khinh Vân nghe, hắn chẳng những muốn huấn luyện Tô Tiểu Tiểu, còn muốn để cô gia nhập Lưu Xuyên Đường.
Hắn hết sức mong đợi để Lâm Cẩm Quyền biết cháu gái mình biến thành người trong xã hội đen, sẽ có phản ứng thế nào.
Tô Lực Hằng giải thích để cho Khinh Vân vô tận bội phục hắn biết tính toán sâu sa, đồng thời rất cảm động hắn quan tâm che chở cho Tô Tiểu Tiểu, hắn hoàn toàn không ý thức được mục đích thực sự của Tô Lực Hằng, không có biện pháp, ai bảo Tô Lực Hằng nói năng trôi chảy cùng với diễn xuất điêu luyện.
Trong tuần này Liễu Uyển Nhi phải bắt đầu học tập bắt thuật.
Nhìn Liễu Uyển Nhi không ngừng ngã xuống, lại không ngừng bò dậy, Vu Thiểu Đình rốt cục không nhịn được tìm tới Tô Lực Hằng: "Đại ca, còn vậy nữa thân thể Tiểu Tiểu sẽ không chịu nổi."
"Chịu không nổi cũng phải luyện, ai bảo con bé là cháu gái ta, con bé cần học tự bảo vệ mình." Thấy Thiểu Đình xin giùm Tiểu Tiểu, Tô Lực Hằng trong lòng hết sức khó chịu, con bé có liên quan gì đến cậu, cậu cần gì lo lắng.
"Để tôi bảo vệ cô ấy." Nếu như có thể Vu Thiểu Đình nguyện ý bảo vệ Tô Tiểu Tiểu cả đời.
"Con bé phải học." Cho dù Tô Tiểu Tiểu không học bắt thuật, hắn cũng sẽ không cho Thiểu Đình bảo vệ cô ấy, Tô Lực Hằng đã quyết định đổi lại người hộ tống Tô Tiểu Tiểu mỗi ngày đi học, mà người này đang trên máy bay đi tới Trung Quốc. Hắn muốn bóp nát tình cảm giữa Vu Thiểu Đình cùng Tô Tiểu Tiểu, hắn không hiểu tại sao hắn không thích Vu Thiểu Đình cùng Tô Tiểu Tiểu ở chung một chỗ, thật ra Vu Thiểu Đình là người không tệ nếu như Tô Tiểu Tiểu ở chung với hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Mặc dù Tô Lực Hằng rất kiên quyết, nhưng Vu Thiểu Đình vẫn không đành lòng thấy Tô Tiểu Tiểu chịu cực khổ, cho nên nói: "Vậy để tôi đến dạy cô ấy."
"Không được, cậu còn chuyện khác phải làm." Hắn làm sao cho bọn họ thêm cơ hội ở chung, "Không nói thêm nữa."
Không để ý tới Vu Thiểu Đình, Tô Lực Hằng rời khỏi nơi đó.
Mới vừa trở lại thư phòng, Tô Lực Hằng liền nghe tiếng gõ cửa.
"Đi vào."
Chỉ thấy Khinh Vân vẻ mặt ảo não sải bước đi vào.
"Đại ca, tiểu thư thật không phải người thích hợp học võ." Gãi gãi lỗ tai của mình, "Một thế đứng tấn bình thường, ta đã dạy ba ngày nhưng cô ấy học không được."
Nghe vậy Tô Lực Hằng nhìn về phía sân cỏ ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu đang đứng tấn, hai đầu gối cùng hướng, đôi bàn tay trắng như phấn giữ tại hai bên ngực, vẻ mặt khổ sở.
Tô Lực Hằng thở dài trong lòng, hắn nhớ được anh trai Tô Chí Hằng lúc còn học sinh từng đoạt giải chạy trăm mét, còn chị dâu Lâm Gia Mỹ từng là tay chủ công trong đội bóng chuyền, con gái của bọn họ tại sao về phương diện vận động ngu ngốc thế.
"Có phải tại cách dạy của cậu?" Tô Lực Hằng bắt đầu hoài nghi năng lực của Khinh Vân.
"Làm sao do em! Đại ca anh cũng đừng quên, bọn Tử Quyên đều một tay em dạy dỗ." Khinh Vân không thể chấp nhận có người hoài nghi năng lực của hắn, hắn tuy không phải giỏi nhất thế giới, nhưng trong Lưu Xuyên Đường có bao nhiêu người do một tay hắn đào tạo.
Suy nghĩ một chút, Tô Lực Hằng quyết định tự mình đi xem thử.
Tô Lực Hằng xuất hiện, làm cho Liễu Uyển Nhi giống như thấy được cứu tinh, cô từ nhỏ được cha mẹ nuôi trong khuê phòng, bị nghiêm khắc yêu cầu làm một khuê tú điềm tĩnh, bình thường chỉ vận động đôi chút chứ không bị hành hạ như vậy.
"Chú......" Đang muốn nói hắn cô không muốn học, lời vừa ra miệng đã bị Tô Lực Hằng ngạnh sanh sanh đánh trở về.
"Đừng nói với ta cháu không học được." Lời nói nghiêm nghị phá vỡ hoàn toàn hy vọng của Liễu Uyển Nhi.
Sau khi được chỉ đạo, Liễu Uyển Nhi vẫn không thể thay đổi, Tô Lực Hằng thật sự vô lực.
"Tập tiếp tục cho ta, đứng không tốt tối nay không được ăn cơm." Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi.
Đang lúc Liễu Uyển Nhi hết sức tuyệt vọng, dì Trương len lén xuất hiện bên người cô, lặng lẽ nói lại một câu sau đó nhanh chóng biến mất.
Rất nhanh Tô Lực Hằng liền nhận được một danh sách mua hàng thật dài vốn định gọi những người khác giúp đở một chuyến, lại bị dì Trương ra lệnh rõ ràng yêu cầu chính hắn tự mình đi.
Lúc gần đi Tô Lực Hằng còn đặc biệt yêu cầu Khinh Vân nhất định phải quan sát Tô Tiểu Tiểu.
Bầu trời bắt đầu lờ mờ, Tô Lực Hằng rốt cục xách mấy túi lớn trở lại, vừa vào cửa liền nhìn thấy Liễu Uyển Nhi đang thoải mái tựa vào ghế nằm, vui thích nhận lấy đồ dì Trương đưa qua.
"Khinh Vân!" Gầm lên giận dữ khiến Khinh Vân ' vụt ' chạy khỏi gian phòng, nhìn thấy Tô Lực Hằng đứng đối diện Liễu Uyển Nhi, hắn lập tức hiểu mọi chuyện đã bị lộ.
"Đại ca ~"Khinh Vân gãi đầu xin lỗi không dám nhìn ánh mắt tức giận của Tô Lực Hằng.
Chủ mưu dì Trương thấy Tô Lực Hằng nổi dóa, lập tức đứng ra nói chuyện: "Lực Hằng, đừng tức giận, mặc dù cậu làm vậy cũng vì muốn tốt cho Tiểu Tiểu, nhưng không khỏi quá nghiêm khắc đi, Tiểu Tiểu từ nhỏ đã được nuông chiều."
Lời dì Trương cộng thêm Khinh Vân ' phản bội 'làm cho Tô Lực Hằng bỗng nhiên cảm giác mình bị bạn bè xa lánh, có lẽ hắn nên đổi lại phương thức huấn luyện Tô Tiểu Tiểu.
"Nhìn cái gì, mau ăn cơm trước đi."
Thấy hắn chịu thua trong lòng mọi người vui sướng.
Lần đầu tiên tiếp nhận huấn luyện như thế, mặc dù hắn đặt ra cường độ không lớn, nhưng liếc thấy bộ dạng nhóc con đó cố hết sức, không biết người hiện tại thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Lực Hằng quyết định đi xem Tô Tiểu Tiểu.
Đi tới cửa gian phòng Tô Tiểu Tiểu, phát hiện cửa phòng không khóa lại, Tô Lực Hằng gọi tên Tô Tiểu Tiểu, nhưng không được đáp lại, liền đẩy cửa vào.
Gian phòng trống trơn làm cho Tô Lực Hằng nhíu mày, nhóc con này đã chạy đi đâu. Ánh đèn trong phòng tắm đã hấp dẫn Tô Lực Hằng.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hờ, một luồng hơi nóng lập tức xông ra, xuyên thấu màn hơi nước màu trắng chỉ thấy Tô Tiểu Tiểu đang đưa lưng về phía hắn, cả người ở trong làn nước ấm áp, đầu Tiểu Tiểu miễn cưỡng tựa vào bên bồn tắm.
Cảm giác có người đi vào, Liễu Uyển Nhi cho là dì Trương, hôm nay huấn luyện làm cho tay chân cô mỏi mệt, vừa lúc có thể nhờ dì Trương giúp cô xoa bóp: "Dì Trương, giúp cháu xoa bóp một chút được không?"
Dứt lời Liễu Uyển Nhi liền nửa ngồi dậy, đưa tay vươn ra mặt nước.
Một bàn tay mịn màn mang theo giọt nước trong suốt đưa về phía hắn, nhìn dọc theo bàn tay mịn, một đôi ngực rất tròn đang thẹn thùng ẩn dưới mặt nước, trắng noản đẫy đà, loáng thoáng có thể thấy được một nụ hoa mai thanh nhã.
Mặc dù hắn là chú của Tô Tiểu Tiểu, nhưng hắn là một người đàn ông bình thường, đối mặt hoạt sắc sinh hương hắn làm sao có thể chống đỡ được hấp dẫn, ma xui quỷ khiến hắn vịn bàn tay non mịn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Dì Trương thủ pháp thật là hạng nhất, Liễu Uyển Nhi thoải mái hừ lên tiếng.
Một thanh âm yêu kiều vang lên, kích thích thần kinh Tô Lực Hằng, tay của hắn càng ngày càng đi lên, tốc hành đến vai Liễu Uyển Nhi, đầu ngón tay tiếp xúc trơn mềm khiến máu nóng trong người nhanh chóng khuếch trương, vốn là xoa bóp dần dần biến thành khẽ vuốt ve.
Liễu Uyển Nhi dần dần cảm thấy có cái gì không đúng, quay đầu, một khuôn mặt phái nam quen thuộc làm cho cô theo bản năng rúc vào một nơi khác của bồn tắm, dùng hai tay thật chặc bao quanh mình.
"Chú!"
Liễu Uyển Nhi hét một tiếng xua tan cả dục niệm trong đầu Tô Lực Hằng, đối mặt cô hoảng sợ nhìn chằm chằm mình, hắn mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, thông minh như hắn lập tức tìm được giải thích có lợi cho mình: "Con là một cô bé à, tại sao tắm còn không đóng cửa, lỡ như đi vào là người xấu thì sao, con sẽ làm gì?"
Liễu Uyển Nhi giờ mới nhớ tới, do nóng lòng tẩy đi mồ hôi trên người nên cô quên khóa cửa, may là chú đi vào, lại nghĩ tới vừa rồi cô còn nhờ chú xoa bóp, thật mắc cỡ chết người.
Nhìn gương mặt Liễu Uyển Nhi đỏ bừng, trong nháy mắt như tuyết lỡ, nhớ tới xúc cảm khi đầu ngón tay chạm vào, dục vọng trong người Tô Lực Hằng lần nữa bành trướng, không được, hắn phải nhanh chóng rời đi.
"Sau này phải chú ý." Dứt lời liền rời khỏi gian phòng Liễu Uyển Nhi.
Sau khi Tô Lực Hằng đi, Liễu Uyển Nhi cũng cảm thấy đỡ hơn, cầm lấy khăn tắm lau chùi thân thể.
"Tiểu Tiểu." Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nam dọa cô nhảy lên, là Vu Thiểu Đình, tối nay xảy ra chuyện gì, hết lần này tới lần khác cô đang tắm bọn họ cùng nhau chạy tới.
"Chờ một chút." Không quản trên người có lau khô hay chưa, Liễu Uyển Nhi lập tức chộp bộ đồ ngủ mặc lên người, nhưng không cẩn thận giẫm trúng khăn tắm bị ném xuống đất làm cô trợt té, Á một tiếng, té lăn quay trên mặt đất.
"Ôi ~"
Một tiếng hét thảm từ phòng tắm truyền đến, Vu Thiểu Đình cái gì cũng không nghĩ, lập tức vọt vào.
Liễu Uyển Nhi thống khổ gục trên mặt đất, trên người đồ ngủ đã mặc tới bụng, một đôi chân trắng lõa lồ hiện ra trước mắt Vu Thiểu Đình.
Trong nháy mắt lúng túng, sau đó Vu Thiểu Đình lập tức chạy đến bên cạnh Liễu Uyển Nhi, nhanh chóng kéo đồ ngủ cô lên.
"Tiểu Tiểu, có sao không?"
"Chân của em hình như bị trật." Hai hàng lông mày nhíu thật chặt, vẻ mặt có chút khổ sở.
Không suy nghĩ gì cả, Vu Thiểu Đình ôm cô khỏi mặt đất.
"Anh Thiểu Đình sẽ ôm em lên giường nằm."
Giọng nói dịu dàng từ đỉnh đầu truyền đến, thần kỳ vuốt thẳng hai hàng lông mày của Liễu Uyển Nhi, tựa vào giữa ngực rộng rãi của hắn, Liễu Uyển Nhi cảm giác rất an tâm.
Đem người trong ngực đặt lên trên giường, Vu Thiểu Đình cởi ra áo khoác của mình, nâng lên chân bị thương của Liễu Uyển Nhi, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ban ngày nhìn cô học cực khổ khiến hắn không nhịn được chạy tới xem tình trạng của cô, không nghĩ tới thấy tình trạng như vậy, nhìn bộ dạng cô khổ sở gục trên mặt đất, làm cho tim của hắn cũng co rút đau đớn.
"Lực như vậy có quá mạnh không?" Dịu dàng hỏi thăm, Vu Thiểu Đình lo lắng mình ra tay nặng làm cô đau.
"Không có."
Nhìn vẻ mặt thật lòng của người đàn ông trước mắt, một loại cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có quấn quanh Liễu Uyển Nhi, được hắn dịu dàng xoa bóp, đau đớn trên chân từ từ không còn nữa.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |