Bạn trai
← Ch.03 | Ch.05 → |
Dưới sự hộ tống Thiểu Đình, Tô Tiểu Tiểu đi tới trường học, sự xuất hiện của cô khiến cho cả lớp học sôi nổi, các bạn học rối rít xông tới, quan tâm hỏi thăm sức khỏe người cô. Khi biết được Tô Tiểu Tiểu mất trí nhớ, đám người vốn ồn ào càng thêm ầm ĩ, liên tục xác nhận, sau mọi người rối rít mở miệng tự giới thiệu mình, nói lại những chuyện mình và Tô Tiểu Tiểu từng xảy ra trước đó, đồng thời hiếu kỳ thử thăm dò trí nhớ Tô Tiểu Tiểu.
Nhìn chung quanh toàn khuôn mặt nhiệt tình yêu thích Liễu Uyển Nhi lần đầu tiên cảm thấy tới hiện đại cũng không phải chuyện không tốt. Lúc này tiếng chuông vào học vang lên, cô giáo Anh ngữ đi vào phòng học, khi cô giáo nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc giống như trước, đang chuẩn bị quan tâm hỏi vài câu thì một nam học sinh dẫn đầu nói chuyện Tô Tiểu Tiểu mất trí nhớ, cô giáo Anh ngữ đau lòng, ánh mắt trìu mến nhìn đến Tô Tiểu Tiểu.
Từ tiết Anh ngữ trở đi Liễu Uyển Nhi nghe như lọt vào trong sương mù, đối với cô Anh ngữ ABCD chẳng bao giờ tiếp xúc qua so với văn chương cổ nhân nói còn khó hơn. Nhưng ở trong mắt cô giáo Anh ngữ, xem gương mặt Liễu Uyển Nhi mờ mịt nhìn thành hậu quả mất trí nhớ, vừa đau lòng vừa nóng lòng, sang năm sẽ phải thi tốt nghiệp trung học, theo trình độ Anh ngữ Tô Tiểu Tiểu hiện tại làm sao thông qua cuộc thi sang năm.
"Tiểu Tiểu, sau này mỗi tuần có thời gian hãy đến nhà cô, cô sẽ dạy bù cho em." Hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy, hy vọng có thể giúp Tô Tiểu Tiểu bổ sung kiến thức Anh ngữ.
Thấy cô giáo Anh ngữ đối tốt với mình, Liễu Uyển Nhi cảm kích gật gật đầu, nhưng cô sẽ không đến nhà cô giáo học thêm, cô sợ đối mặt hoàn cảnh lạ lẫm sẽ bị lộ tẩy.
Cô giáo Anh ngữ mới rời đi, một nam sinh xa lạ liền xuất hiện bên cạnh Liễu Uyển Nhi, hắn không phải bạn học cùng lớp của cô, Liễu Uyển Nhi không nhớ cô đã từng thấy hắn.
"Tiểu Tiểu, em không gặp chuyện gì thật tốt quá." Nam sinh đặt tay lên bả vai Liễu Uyển Nhi, lộ ra vẻ rất kích động.
Hành vi của hắn khiến Liễu Uyển Nhi không được tự nhiên, muốn vùng vẫy thoát khỏi tay hắn, nhưng đành chịu không có sức bằng hắn: "Buông, cậu là ai?"
Nghe vậy trên mặt nam sinh hiện lên một tia bị thương: "Em không nhận ra anh? Anh là bạn trai của em Lý Thư Đằng."
Lúc này Liễu Uyển Nhi mới nhớ lại, ở bên cầu Nại Hà Tô Tiểu Tiểu đúng có nói với cô bạn trai cô ấy tên Lý Thư Đằng. Liễu Uyển Nhi buồn thay người trước mắt, nếu như biết bạn gái mình thật ra đã chết, hắn chắc sẽ thương tâm. Nhưng hiện tại chiếm dụng thân thể Tô Tiểu Tiểu chính là cô Liễu Uyển Nhi, cô cũng không yêu hắn, cho nên thật không cách nào thay thế Tô Tiểu Tiểu tiếp tục làm bạn gái của hắn.
"Thật xin lỗi, tôi đã quên, cho nên không nhớ rõ chuyện của chúng ta." Liễu Uyển Nhi lời giống như sét đánh, trong nháy mắt đánh Lý Thư Đằng xuống vực sâu khổ sử.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng mình, Lý Thư Đằng giấu diếm đau đớn trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao, chúng ta có thể từ từ." Tiếp theo Lý Thư Đằng nhìn Liễu Uyển Nhi nói lại những chuyện hắn cùng Tô Tiểu Tiểu từ quen biết đến yêu nhau chân thành tha thiết, còn rất cảm động.
Nhìn Lý Thư Đằng thâm tình trước mắt, Liễu Uyển Nhi không đành lòng đả kích hắn nữa, cô quyết định khoảng thời gian sau sẽ làm cho hắn từ từ buông tha.
"Anh Thiểu Đình." Liễu Uyển Nhi vừa ra cửa trường liền nhìn thấy Vu Thiểu Đình đang đợi mình. Khi cô muốn đi qua thì thấy vẻ mặt Vu Thiểu Đình bỗng nhiên lạnh lùng về phía cô.
Tay bị giữ chặt, chưa chờ Liễu Uyển Nhi kịp phản ứng, người đã bị Vu Thiểu Đình vòng vào trong lòng.
"Đừng lên tiếng, đi theo tôi."
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói làm cho cô an tâm, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Liễu Uyển Nhi tin chắc Vu Thiểu Đình làm như vậy nhất định có dụng ý của hắn.
Đúng lúc nàyLiễu Uyển Nhi bỗng nhiên cảm giác trước mắt hiện lên một ánh sáng, thoáng cái tay phải của Vu Thiểu Đình đã che trước mắt cô.
Một giọt máu đỏ tươi trong nháy mắt nhỏ giọt, Liễu Uyển Nhi còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì Vu Thiểu Đình đã thu hồi tay phải, tay trái tiếp tục vòng người cô nhanh chóng di chuyển đến chiếc xe đậu ven đường.
Sau khi nhét Liễu Uyển Nhi vào bên trong xe, Vu Thiểu Đình lập tức ngồi vào ghế lái, giẫm lên chân ga, xe liền nhanh chóng rời khỏi cửa trường học. Lúc này Liễu Uyển Nhi mới phát hiện, tay phải Vu Thiểu Đình đang nắm tay lái đã sớm máu tươi dầm dề.
"Anh Thiểu Đình, tay của anh." Trong lòng co rút đau đớn, nước mắt đảo quanh trong mắt, Liễu Uyển Nhi lúc này mới biết được, mới vừa rồi tay phải Vu Thiểu Đình giơ lên là muốn đỡ phi đao tổn thương cô.
Theo trong kính nhìn thấy cô đau lòng cho hắn, Vu Thiểu Đình dịu dàng cười: "Anh không sao, em ngồi yên, tiếp theo anh Thiểu Đình có thể sẽ lái rất nhanh."
Vừa dứt lời, Liễu Uyển Nhi mạnh mẽ ép sau ghế, cả người bị vứt trở về ghế ngồi. Nắm chặc chỗ dựa lưng, cuộc đời Liễu Uyển Nhi lần đầu tiên cảm nhận tốc độ nhanh như vậy.
Vu Thiểu Đình lái xe càng lúc càng nhanh, thông qua kính chiếu hậu hắn phát hiện chiếc xe theo đuổi xe hắn, đã từ hai gia tăng thành ba chiếc xe, xem ra hôm nay đối phương không đạt mục đích thề không bỏ qua. Nếu như bình thường hắn còn có thể hạ gục bọn chúng, nhưng hiện tại...... nhìn sang Liễu Uyển Nhi, hắn thực sự không cách nào để cô chịu chút thương tổn.
Chỉ có vài giây suy tư Vu Thiểu Đình có quyết định hắn quay ngược xe lại, lái xe về phía khác.
Chiếc xe theo đuôi, tài xế nhỏ gầy nghi ngờ nói: "Lão Đại, tiểu tử này muốn làm gì, chẳng lẽ không đưa nhóc con kia trở về Tô gia sao?"
"Chuyên tâm lái xe của ngươi, đừng nói nhảm!" Người đàn ông trung niên bên cạnh trách mắng, ánh mắt trở lại nhìn theo xe Vu Thiểu Đình.
Liễu Uyển Nhi nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, cô nhớ buổi sáng Vu Thiểu Đình đưa cô đi học không phải đi con đường này, tuy có nghi vấn nhưng hiện tại vào tình trạng đặc biệt này, cô không muốn quấy rầy suy nghĩ Vu Thiểu Đình.
Rốt cục xe dừng ở trước tòa nhà có ghi "Cục Cảnh sát ". Liễu Uyển Nhi không có nhìn lầm, nơi này chính là cục cảnh sát, Vu Thiểu Đình làm sao cũng không nghĩ đến hắn có một ngày lợi dụng cảnh sát bảo vệ mình, nhưng suy nghĩ cho an toàn của Liễu Uyển Nhi, đây là phương pháp xử lí ổn thỏa nhất.
Sau khi xe dừng lại, hắn lập tức lấy điện thoại di động gọi đến cho Tô Lực Hằng, tìm kiếm trợ giúp.
Vừa nhìn thấy xe Vu Thiểu Đình dừng bên cạnh cục cảnh sát, xe theo đuôi e sợ ngừng lại."Mẹ kiếp, dám dùng chiêu này với ông đây, để ông đây cho ngươi xem lợi hại." Người đàn ông trung niên trong xe lấy ra điện thoại di động bấm 110: "Chào, tôi muốn tố cáo, ở bên cạnh cục cảnh sát các người cò một một chiếc xe BMW màu đen, bên trong có người đem theo súng."
Cúp điện thoại, trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra một tia âm tàn.
Chỉ chốc lát sauVu Thiểu Đình liền nhìn thấy mấy cảnh sát mặc võ trang đầy đủ từ trong cục cảnh sát đi ra, phát hiện chiếc xe BMW màu đen của hắn lập tức vây quanh. Theo bản năngVu Thiểu Đình đưa tay sờ soạng lấy súng giấu ra ngoài, nhưng ngay sau đó trong lòng hắn hoảng sợ, không nghĩ tới đối phương lại dám dùng chiêu này, súng trong tay lúc này giống như khoai lang nóng, không biết nên giấu hay nên ném.
Liễu Uyển Nhi phát hiện động tác của hắn, tựa hồ cảm giác được tình cảnh nguy hiểm, cô lập tức đoạt lấy súng trong tay Vu Thiểu Đình, ngay lúc Thiểu Đình hết sức kinh ngạc, Liễu Uyển Nhi đã đem súng nhét vào dưới váy mình.
Không nghĩ tới Liễu Uyển Nhi nhu nhược lại có một mặc bình tĩnh cơ trí, Vu Thiểu Đình trong lòng sinh ra một tia kính nể. Nhìn cảnh sát đã đến gần xe, bàn tay phải bị thương của Vu Thiểu Đình cũng lặng lẽ rút vào trong tay áo.
"Tiên sinh, mời ngài ra ngoài, để chúng ta kiểm tra theo lệ." Tên cảnh sát cầm đầu ra lệnh, Vu Thiểu Đình phối hợp ra khỏi xe.
Lúc này một người cảnh sát khác mở ra cửa xe phía sau, đang muốn bảo Liễu Uyển Nhi cũng xuống xe, Vu Thiểu Đình vội vàng mở miệng: "Cảnh sát tiên sinh, em gái của tôi vừa làm xong giải phẫu mới xuất viện, có thể để em gấy ngồi trong xe được không."
Lúc này Liễu Uyển Nhi cũng phối hợp vung lên mái tóc dài của mình, phía dưới ót có một vết thương, làm cho cảnh sát một lần nữa đóng cửa xe lại.
Cảnh sát lục soát người Vu Thiểu Đình, kiểm tra trong ngoài nhiều lần, còn kiểm tra cả túi sách của Liễu Uyển Nhi, không thu hoạch được gì đành phải cho Thiểu Đình trở lại trong xe.
"Lập tức tra là ai gọi đến, dám đùa giỡn cùng 110, lá gan cũng quá lớn." Cảnh sát cầm đầu đương nhiên hết sức tức giận, sau khi căn dặn mọi người mới quay lại nhìn Thiểu Đình nói: "Cám ơn cậu phối hợp, nhưng xe của cậu không thể dừng nơi này, bên kia có bãi đậu xe, cậu có thể đậu xe bên kia."
"Bạn của tôi đi mua chút đồ, chờ hắn trở lại tôi lập tức đi ngay." Vu Thiểu Đình giải thích. Cảnh sát thấy hắn nói vậy, cũng không gây khó khăn.
Thấy cảnh sát bỏ đi, người đàn ông trung niên núp ở nơi xa hết sức tức giận: "Đần muốn chết, ngay cả khẩu súng cũng tìm không ra, còn làm cảnh sát cái rắm!"
"Lão Đại, có lẽ Vu Thiểu Đình thật không mang theo súng." Tài xế nhỏ gầy nói, kết quả lại một cú đánh nặng nề đập vào ót hắn.
"Mẹ kiếp, ngươi câm miệng cho ta!" Nhìn người đàn ông trung niên nam tử nổi giận đùng đùng, tài xế nhỏ gầy co lại cổ, không dám mở miệng thêm.
Không chừng mấy phút, Vu Thiểu Đình liền nhận được điện thoại Tô Lực Hằng, khi hắn lái xe rời khỏi cục cảnh sát hai trăm thước, liền thấy chiếc xe tiếp ứng hắn.
Thấy đột nhiên xuất hiện thêm mấy chiếc xe, người đàn ông trung niên biết hôm nay đã mất cơ hội hạ thủ, ra lệnh một tiếng, chiếc xe thay đổi đầu xe, kết thúc màn truy kích hôm nay.
Vừa về tới Tô gia, Vu Thiểu Đình lập tức bị Tô Lực Hằng gọi vào thư phòng.
"Cậu cảm thấy chuyện hôm nay do ai làm?" Lúc này khuôn mặt Tô Lực Hằng hoàn toàn không có ôn hòa như khi đối diện Tô Tiểu Tiểu.
"Thấy bọn họ sử dụng phi đao, tôi cho rằng Lão Ưng giúp đám người Mã Lai làm, nhưng nhìn cử động bọn họ gọi cảnh sát tới lục soát súng, có thể do bang phái người Hoa gây nên." Vu Thiểu Đình nói ý kiến của mình.
Lời của hắn khiến Tô Lực Hằng nhớ tới khuôn mặt người hoa sau kính chắn gió bị hắn bắn nát. Mà đối phương còn hiểu rõ tình cảnh trong nhà hắn, xem ra hắn phải bắt đầu điều tra từ bên cạnh.
Liếc nhìn cánh tay bị thương của Vu Thiểu Đình, Tô Lực Hằng nói: "Cậu trở về phòng băng bó vết thương trước đi."
Vu Thiểu Đình gật đầu rời khỏi thư phòng.
Về đến nhà Liễu Uyển Nhi vẫn lo lắng vết thương của Vu Thiểu Đình, cuối cùng cô vẫn không nhịn được, lặng lẽ đi tới gian phòng Vu Thiểu Đình.
Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, chỉ thấy Vu Thiểu Đình đang cuộn lên ống tay áo bên phải, Liễu Uyển Nhi rõ ràng nhìn thấy trong tay áo đã sớm nhuộm thành màu đỏ, nghĩ tới hắn vì cô mới bị thương, Liễu Uyển Nhi không nhịn được nghẹn ngào lên tiếng.
Nghe được tiếng động Vu Thiểu Đình phát hiện cô đi tới, muốn kéo xuống tay áo che dấu vết thương, lại bị Liễu Uyển Nhi vọt vào phòng giữ chặt tay trái hắn: "Để em giúp anh được không."
Kẹp lên một khối băng nhúng qua rượu sát trùng Vu Thiểu Đình đặt ở bên cạnh, Liễu Uyển Nhi học động tác cách y tá trong bệnh viện đổi băng gạc , lau nhè nhẹ lên vết thương Vu Thiểu Đình. Nhìn từng miếng bông màu trắng biến thành màu đỏ, nước mắt của Liễu Uyển Nhi rơi nhiều thêm.
"Đừng khóc, anh không sao." Liễu Uyển Nhi rơi nước mắt khiến Thiểu Đình đau lòng, mà loại đau này đã sớm vượt qua đau đớn thể xác.
Giơ lên tay trái không bị thương, từ chút từng chút lau nước mắt không ngừng rơi xuống của Liễu Uyển Nhi.
Tô Lực Hằng đẩy ra cửa phòng, vừa hay nhìn thấy một màn xúc động, trong mắt vốn lo lắng vết thương của Thiểu Đình trong nháy mắt hóa thành tức giận, giống như bắt gian tại giường, Tô Lực Hằng giận giữ sải bước vào phòng.
Liễu Uyển Nhi thấy hắn đột nhiên nổi giận bị dọa, cảm giác được cô đang sợ hãi Vu Thiểu Đình theo bản năng nắm chặt tay cô.
Vẻ mặt sợ hãi của Liễu Uyển Nhi làm Tô Lực Hằng thức tỉnh, lập tức giấu diếm tức giận, đi về phía Vu Thiểu Đình nói: "Những người này quá đáng ghét, lại dám đả thương Thiểu Đình thành như vậy!"
Thì ra chú đang tức giận Vu Thiểu Đình bị thương, Liễu Uyển Nhi thoáng cái từ sợ hãi chuyển sang áy náy: "Đều do cháu không tốt, để cho anh Thiểu Đình bị thương."
"Tiểu Tiểu, chuyện này không liên quan đến em, không cần khổ sở." Vu Thiểu Đình lập tức an ủi.
"Tốt lắm Tiểu Tiểu, cháu chỉ vừa mới khỏe, trở về phòng nghỉ ngơi đi, chú tới giúp Thiểu Đình băng bó vết thương." Tô Lực Hằng lấy cớ để cho Liễu Uyển Nhi rời đi.
Có Tô Lực Hằng giúp Vu Thiểu Đình băng bó vết thương, Liễu Uyển Nhi dĩ nhiên yên tâm, nói mấy câu với Vu Thiểu Đình liền trở về phòng.
Sau khi Liễu Uyển Nhi rời đi, giữa hai người đàn ông bắt đầu trầm mặt.
Qua một lát, Tô Lực Hằng mở miệng trước: "Thiểu Đình, Tiểu Tiểu mới mười bảy tuổi, còn là học sinh trung học đệ nhị cấp."
Vu Thiểu Đình dĩ nhiên hiểu ý của Tô Lực Hằng, nhưng hắn đã yêu Tô Tiểu Tiểu không thể thu lại: "Em có thể đợi."
Một câu có thể đợi, nói bình thản mà kiên định củaVu Thiểu Đình đã biểu lộ ý của mình, làm một người chú đối với cháu gái nên vui vẻ mới đúng, nhưng lúc này Tô Lực Hằng trong lòng không một chút vui vẻ, ngược lại càng thấy phiền não hơn.
Vì thế dùng lực quấn băng lên cánh tay Vu Thiểu Đình, nhìn thấy hắn nhíu chặt lông mày, Tô Lực Hằng có loại khoái cảm trả được thù.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |