Vay nóng Tima

Truyện:Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 03

Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần
Trọn bộ 54 chương
Chương 03
Người chú xa lạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Nhận được điện thoại biết được Lâm Cẩm Quyền đã rời khỏi bệnh viện, Tô Lực Hằng trên mặt lộ một nụ cười lạnh, tiếp theo hắn còn muốn đưa cho Lâm Cẩm Quyền một "vui mừng" hơn nữa, bất quá việc cần làm bây giờ hắn phải sắm vai một người chú tốt bụng.

Liễu Uyển Nhi nhàm chán nằm trên giường bệnh, dì Trương mới vừa trở về nấu cháo gà cho cô, hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô, cảm giác cô độc khiến cô nhớ đến phụ mẫu ở Càn Triều Tấn, không biết bọn họ bây giờ cố sống tốt hay không, không tự chủ Liễu Uyển Nhi trong miệng niệm kinh Đại Bi Chú, cầu nguyện Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ phụ mẫu cô bình an khỏe mạnh.

Ngoài cửa, mấy người đàn ông vạm vỡ thấy Tô Lực Hằng đi tới, lập tức cùng gọi to: "Chào!Đại ca."

"Bên trong có người nào sao?" Tô Lực Hằng hỏi.

"Chỉ có một mình tiểu thư."

"Tiếp tục xem chừng." Nói xong Tô Lực Hằng nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Chỉ thấy một cô bé gương mặt tái nhợt đang ngồi xếp bằng trên giường, trong miệng nói lẩm bẩm. Đã có bảy tám năm không gặp, Tô Lực Hằng trong lòng thầm tính, nhớ được khoảng thời gian trước về nước hắn còn đang học đại học, khi đó Tô Tiểu Tiểu còn đang học tiểu học, thân người tròn mũm mĩm giống trẻ con, nhìn lại cô bây giờ duyên dáng yêu kiều, xem ra ngũ quan hoàn toàn tập hợp ưu điểm cha mẹ.

Xem ra con bé khôi phục không tệ lắm, nhưng cô sống tốt đổi lại lấy đi tánh mạng Tô Chí Hằng cùng chị dâu, nghĩ tới đây Tô Lực Hằng vô cùng oán hận Tô Tiểu Tiểu.

Hắn đến gần Tô Tiểu Tiểu, rốt cục nghe được trong miệng cô đọc: Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát......

Tô Lực Hằng quả thực không tin lỗ tai mình, hắn không nghe lầm chứ, nhóc con này đang niệm kinh, chẳng lẽ là chị dâu dạy, hay do cô tự học thành tài?

Cảm giác có người đang đến gần mình, Liễu Uyển Nhi mở mắt, chợt thấy một người đàn ông xa lạ đang mở to mắt nhìn mình, mà khoảng cách chỉ vẻn vẹn một thước xa.

Liễu Uyển Nhi thiếu chút nữa thét chói tai, nhưng ngay sau đó cô bình tĩnh lại, hỏi: "Anh là ai?"

Tô Lực Hằng lúc này mới nhớ Tô Tiểu Tiểu mất trí nhớ, trong lòng một hừ lạnh, anh hai và chị dâu đáng thương mất đi tánh mạng, đổi lấy một người hoàn toàn quên lãng. Bất quá nghĩ đến mục đích chuyến này của mình, Tô Lực Hằng lập tức nặn ra một nụ cười từ ái, dịu dàng nhìn Liễu Uyển Nhi nói: "Tiểu Tiểu, ta là chú của cháu."

Nụ cười của Tô Lực Hằng khiến Liễu Uyển Nhi buông lỏng cảm xúc trong lòng. Ở Càn triều Tấn, ngoại trừ phụ thân cô bình thường rất ít tiếp xúc nam tử xa lạ, sau khi đi tới hiện đại cô vẫn sống ở bệnh viện, bởi vì ngoài cửa có người đàn ông vạm vỡ, nên cô bình thường chỉ tiếp xúc với bác sĩ trưởng.

Nhìn Tô Lực Hằng thân hình cao lớn khuôn mặt tuấn tú, Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên có chút xấu hổ, đầu cô càng cúi càng thấp, không dám nhìn hắn nữa.

Phản ứng của cô khiến Tô Lực Hằng quên mất phiền não."Cháu không nhớ rõ không sao, chúng ta đã từng gặp qua." Vươn tay cố tình tỏ vẻ thương yêu vẹt mái tóc trên trán Liễu Uyển Nhi, "Bác sĩ nói cháu khôi phục rất tốt, chú chuẩn bị ngày mai sẽ đón cháu về nhà."

"Cái gì?Lực Hằng cậu muốn đón Tiểu Tiểu về nhà." Mới vừa vào cửa dì Trương vừa lúc nghe được Tô Lực Hằng nói muốn đón Tô Tiểu Tiểu xuất viện, lập tức phản đối, "Thân thể Tiểu Tiểu chỉ mới khôi phục, tốt nhất nên để con bé ở bệnh viện thêm một khoảng thời gian."

Thật ra Tô Lực Hằng muốn đón Tô Tiểu Tiểu về nhà thuần túy chỉ vì muốn giữ cô lại bên mình, không để cho Lâm Cẩm Quyền tìm được cơ hội đến gần cô, còn vết thương trên người cô, Tô Lực Hằng căn bản không quan tâm.

Nhưng dì Trương là ân nhân nhà họ Tô bọn họ, hắn không thể không quan tâm cảm nhận của bà. Năm đó vợ chồng Tô Chí Hằng bận rộn đi làm không rảnh lo việc trong nhà, lúc ấy dì Trương ở bên cạnh ngày ngày chạy sang chăm sóc hắn và Tô Tiểu Tiểu, có khi bà lấy ra tiền lương của mình, len lén mua thêm đồ ăn mua gạo cho Tô gia, khiến cho Tô Lực Hằng lúc còn thiếu niên nhìn rõ trong mắt, cảm ơn trong lòng. Sau Tô Chí Hằng đi làm ăn, liền dứt khoát đem dì Trương mẹ goá con côi đón vào Tô gia sống cùng bọn họ, cho nên mọi người trong Tô gia đều đã sớm đem dì Trương thành người trong nhà.

"Dì Trương, dì yên tâm, ta sẽ bảo bác sĩ ngày ngày đến nhà kiểm tra cho Tiểu Tiểu." Tô Lực Hằng không muốn để mẹ Trương lo lắng, tiếp tục nói, "Hiện tại Tiểu Tiểu mất trí nhớ, nếu như có thể về nhà dưỡng bệnh có lẽ sẽ giúp cô ấy sớm khôi phục trí nhớ."

Nghĩ lại thấy Tô Lực Hằng nói vô cùng có lý, nếu như Tô Tiểu Tiểu có thể khôi phục trí nhớ thì tốt biết mấy, cho nên mẹ Trương cũng đồng ý quyết định của Tô Lực Hằng.

*****

Ngày hôm sau Liễu Uyển Nhi được Tô Lực Hằng đón trở về Tô gia. Mặc dù ở bệnh viện đã tiếp xúc rất nhiều người hiện đại, gặp rất nhiều sự việc, nhưng đối mặt với hoàn cảnh mới Liễu Uyển Nhi vẫn có chút bất an. Nhìn thấy cô lo lắng, dì Trương sợ cô mất trí nhớ mà thấy hoàn cảnh xa lạ cho nên đưa Liễu Uyển Nhi đến một nơi quen thuộc.

Khi dì Trương đưa Liễu Uyển Nhi đi tới thư phòng, trên giá sách có một cây sáo hấp dẫn Liễu Uyển Nhi chú ý, từ nhỏ phụ thân đã dạy hai tỷ muội thổi sáo, muội muội hoạt bát hiếu động căn bản không cách nào tĩnh tâm luyện tập, mà nàng thì thích thanh âm thanh thúy của sáo, cho nên vừa bắt đầu đã dốc lòng học tập, lâu ngày trò thổi sáo còn giỏi hơn thầy, vì vậy phụ thân đem cây sáo ngọc hoàng thượng ban tặng thưởng cho nàng.

Nhìn Liễu Uyển Nhi ngẩn người quan sát cây sáo, dì Trương vui vẻ hỏi: "Tiểu Tiểu, con có phải nhớ ra chuyện gì không?"

Mặc dù không muốn khiến dì Trương thất vọng, nhưng nàng căn bản không phải Tô Tiểu Tiểu làm sao nhớ tất cả chuyện của cô ta, Liễu Uyển Nhi chỉ có thể lắc đầu, nhưng cây sáo này thật gợi lại những khoảng thời gian tốt đẹp ở Càn Triều Tấn, cẩn thận hỏi: "Dì Trương, con muốn thổi cây sáo này được không?"

"Dĩ nhiên có thể." Cây sáo này do Tô Chí Hằng để lại từ nhỏ Tô Tiểu Tiểu đã quấn Tô Chí Hằng bảo ba thổi sáo cho cô nghe, mưa dầm thấm đất Tô Tiểu Tiểu cũng có thể thổi được một hai khúc, hôm nay nhìn con bé có cảm giác với cây sáo, dì Trương vui vẻ còn không kịp, làm sao không cho phép cô thổi.

Liễu Uyển Nhi nhẹ nhàng mở hộc tủ, lấy ra cây sáo, nhưng ngay sau đó một cổ khúc du dương trôi dạt trong không khí.

Dì Trương kinh ngạc, lúc nào Tô Tiểu Tiểu thổi sáo tốt như vậy. Bà cảm giác sau tai nạn xe cộ Tô Tiểu Tiểu thay đổi rất nhiều, thường xuyên nói một số từ ngữ bà nghe không hiểu, không nhớ rõ tất cả chuyện xảy ra, hơn nữa có rất nhiều kỹ năng trước kia không có, vì vậy bà từng hỏi thăm bác sĩ, bác sĩ nói Tô Tiểu Tiểu bị va chạm mạnh mất đi trí nhớ, hoặc không muốn nhớ những quá khứ làm cô đau khổ, vì vậy có thể khiến một số vốn ẩn tính bộc phát ra ngoài, Tô Tiểu Tiểu hiện tại có thể đang ở tình trạng đó. Nghe bác sĩ nói như vậy, dì Trương không quan tâm những cử động quái lạ của Tô Tiểu Tiểu nữa, nhưng hôm nay ẩn tính này làm bà kinh ngạc.

Lầu dưới Tô Lực Hằng nghe được tiếng sáo cũng hết sức kinh ngạc, liền theo thanh âm đi đến thư phòng, tình cảnh trước mắt để cho trong lòng hắn run lên. Một cô bé linh hoạt kỳ ảo như tiên, đứng trước tủ làm bằng gỗ thô, ngón tay nhỏ và dài lên xuống theo giai điệu, một khúc uyển chuyển thăm thẳm giống như bộc lộ nổi nhớ nhung của cô.

Cô ấy đang nhớ người nào? Tô Lực Hằng phát hiện bản thân có chút ăn vị với người mà cô nhớ.

Không muốn bị cảm giác đó quấy nhiễu, Tô Lực Hằng ngay sau đó vổ tay nói: "Thổi hay thật, không nghĩ tới Tiểu Tiểu thổi còn tốt hơn anh hai."

Đột nhiên có tiếng vỗ tay cắt đứt tiếng sáo của Liễu Uyển Nhi, đối mặt Tô Lực Hằng khích lệ, cô ngượng ngùng đỏ mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt bởi vì lời kia mà trở nên đỏ hồng sinh động, Tô Lực Hằng nhìn ngây cả người.

Lúc này dì Trương cũng lên tiếng: "Nếu như Chí Hằng có thể nghe thấy tiếng sáo này, nhất định rất vui vẻ."

Lời của bà làm cho Tô Lực Hằng lòng lần nữa lạnh lẽo: "Dì Trương, dì đưa Tiểu Tiểu trở về phòng nghỉ ngơi đi, vừa mới xuất viện không nên quá mệt mỏi."

Thấy dì Trương đưa Liễu Uyển Nhi trở về phòng, Tô Lực Hằng liền lái xe ra ngoài. Tô Lực Hằng không biết bản thân gặp chuyện gì, luôn sinh ra cảm giác khác thường với Tô Tiểu Tiểu, hắn lái nhanh hai vòng để cho bản thân khôi phục bình thường.

*****

Kèm theo thanh âm động cơ kêu gào nhanh chóng di động trong không khí, Tô Lực Hằng trong lòng thất khống cũng dần dần khôi phục tần số bình thường. Đúng lúc này, bên trái kính xe chiếu ra một chiếc Toyota khả nghi làm Tô Lực Hằng chú ý, rất nhanh bên phải cũng xuất hiện một chiếc, hai chiếc xe Toyota trong nháy mắt tạo thành gọng kìm hướng tới xe Tô Lực Hằng.

Xem ra đối phương có chuẩn bị mà đến, vậy thì chơi với bọn họ một chút. Dùng sức đạp xuống chân ga, Tô Lực Hằng lái Hummer của mình điên cuồng vọt tới trước, hai chiếc xe Toyota thấy thế cũng gia tăng tốc độ bám sát theo.

Đang giằng con hai bên, Tô Lực Hằng chợt nghe bên phải ' rầm ' một tiếng, cửa sổ xe xuất hiện một lổ, là súng lục giảm âm, xem ra đối phương muốn lấy mạng hắn, Tô Lực Hằng trong mắt lóe ra một tín hiệu nguy hiểm, xem ra bản thân phải chơi theo bọn họ.

Tô Lực Hằng bỗng nhiên nhanh chóng thắng xe, hai chiếc xe Toyota không chút chuẩn bị vọt trước xe Tô Lực Hằng, ngồi nhìn bọn họ nóng lòng chuyển tay lái, Tô Lực Hằng lập tức gia tăng mã lực ra sức xông về chiếc xe Toyota bên phải, chiếc xe toyota đáng thương mạnh mẽ vọt tới ven đường, thân xe trong nháy mắt bị lõm vào. Tô Lực Hằng ngay sau đó lấy ra cây súng dấu dưới ghế, bắn về chiếc Toyota bên trái chưa kịp phản ứng, kính chắn gió phía trước lập tức bể tan, Tô Lực Hằng nhìn thấy gương mặt hai người đàn ông Hoa Kiều sững sờ há miệng nhìn tất cả xảy ra.

Bỏ lại một nụ cười xem thường, Tô Lực Hằng lái Hummer của hắn bay theo đi.

Thoát khỏi nguy hiểm Tô Lực Hằng lập tức gọi điện thoại sang Singapore, ra lệnh thuộc hạ Lưu Xuyên Đường lập tức phái người bảo vệ người trong nhà họ Tô, đồng thời điều tra xem ai muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Đến giờ cơm tối nhìn trong nhà bỗng nhiên xuất hiện mấy người đàn ông xa lạ, dì Trương có chút khẩn trương hỏi Tô Lực Hằng: "Lực Hằng, xảy ra chuyện gì?"

"Dì Trương, không cần lo lắng. Bọn họ là thuộc hạ bên công ty Singapore, ta gọi bọn họ tới đây giúp xử lý công việc, trong nhà vừa lúc có mấy căn phòng trống cho nên bảo bọn họ đến ở, hai ngày nữa còn thêm mấy người sẽ qua." Lộ ra nụ cười chết người không đền mạng, dì Trương mụ thế là bị Tô Lực Hằng gạt.

"Tiểu Tiểu, ăn thêm miếng thịt bò, phải mập thêm một chút mới xinh đẹp nha." Dịu dàng gắp cho Liễu Uyển Nhi một miếng thịt bò, Tô Lực Hằng sắm vai một người chú tốt bụng.

Nhìn một màn ấm áp trước mắt, dì Trương hết sức vui mừng, may còn có Tô Lực Hằng, mới giúp Tô Tiểu Tiểu không còn cô đơn ở trên thế giới này.

Singapore

"Làm thế nào?" Trong căn phòng u ám, người đàn ông to con trong tay điện thoại, giọng hết sức âm trầm.

"Phế vật, cơ hội tốt vậy cũng bị các ngươi để lỡ." Tức giận đập bàn, người đàn ông to con hết sức bất mãn nghe được đáp án, "Tìm thêm một cơ hội nữa, nếu như không thể trực tiếp giết Tô Lực Hằng, có thể nghĩ sang cách khác, hắn không chết các ngươi cũng đừng hòng trở lại!"

Cúp điện thoại, người đàn ông to con siết chặt bàn tay, dám tranh giành với ta, ta sẽ làm cho cái mạng nhỏ của ngươi vĩnh viễn ở lại Trung Quốc.

*****

Liễu Uyển Nhi xuất viện đã chừng mấy ngày. Hôm nay bác sĩ đang lo kiểm tra cho cô.

"Bác sĩ, sức khỏe Tiểu Tiểu chúng tôi khôi phục thế nào?" Dì Trương vội vàng muốn biết đáp án.

"Chúc mừng, xem như đã khỏi hắn." Bác sĩ dọn dẹp dụng cụ đem đến.

Nghe vậy dì Trương vô cùng vui vẻ, lập tức nhìn sang Tô Lực Hằng đứng bên cạnh nói: "Lực Hằng, sang năm Tiểu Tiểu phải thi tốt nghiệp trung học, bởi vì tai nạn xe cộ con bé đã bỏ rất nhiều tiết học, dì muốn bắt đầu từ ngày mai để con bé đi học, cậu cảm thấy thế nào?"

Bây giờ là thời kì đặc biệt, hắn còn chưa tra ra lai lịch người muốn hại hắn, nếu hiện tại để cho Tô Tiểu Tiểu nhập học, lỡ như đối phương ra tay với cô, hắn sẽ rơi vào thế bị động.

Cho rằng hắn đang lo sức khỏe Tô Tiểu Tiểu, bác sĩ mở miệng nói: "Tô tiên sinh, sức khỏe Tiểu Tiểu hiện tại đã hoàn toàn không có vấn đề, anh không cần quá lo lắng."

Nếu bác sĩ cũng đã nói như vậy, hắn dường như không còn cớ đẩy lùi thời gian nhập học của Tô Tiểu Tiểu, hiện tại chỉ có thể nhân lúc Tô Tiểu Tiểu đi học phái thêm nhiều người bảo vệ cô. Nghĩ tới nghĩ lui Tô Lực Hằng quyết định phái Lưu Xuyên Đường_ Đường chủ Vu Thiểu Đình phân đường hai chịu trách nhiệm an toàn cho Tô Tiểu Tiểu, tính toán thời gian đoàn người Vu Thiểu Đình tối nay sẽ đến đây.

Sáng sớm hôm sau Liễu Uyển Nhi cầm lấy cặp sách dì Trương đã chuẩn bị đi đến phòng khách, liền phát hiện trong nhà có thêm một người xa lạ, gương mặt quen thuộc trước mặt khiến Liễu Uyển Nhi trong nháy mắt có chút hoảng hốt, khuôn mặt này rất giống phụ thân của cô. Nhưng ngay sau đó cô đã tỉnh táo lại, mặc dù người đàn ông trước mắt rất giống phụ thân của cô, nhưng hắn quá trẻ tuổi, vóc người so với phụ thân thì cao hơn rất nhiều.

Thấy Liễu Uyển Nhi, Tô Lực Hằng liền giới thiệu: "Tiểu Tiểu, đây là Vu Thiểu Đình, sau này hắn sẽ chịu trách nhiệm đưa đón cháu đi học."

Bởi vì gương mặt có nhiều phần giống phụ thân, làm cho Liễu Uyển Nhi sinh lòng hảo cảm với Thiểu Đình, kèm theo Tô Lực Hằng giới thiệu, khẽ mỉm cười về phía hắn.

Nụ cười tươi giống như hoa sen, làm Vu Thiểu Đình động lòng, hắn đứng sững làm cho Tô Lực Hằng có chút bất mãn.

"Thiểu Đình." Trong giọng nói ôn hòa có một tia nhắc nhở.

Vu Thiểu Đình lập tức kịp phản ứng, thu hồi trái tim đang đập loạn nhịp của mình, hắn đi tới bên cạnh Liễu Uyển Nhi: "Tiểu thư, tôi đưa cô đến trường học."

"Gọi em Tiểu Tiểu là được." Liễu Uyển Nhi không muốn có khoảng cách với Vu Thiểu Đình, "Em có thể gọi anh là anh Thiểu Đình được không?"

Giọng nói rất nhẹ mang theo mong đợi.

Vu Thiểu Đình khẽ gật đầu một cái, lòng dạ cứng rắn đứng trước mặt Liễu Uyển Nhi đã sớm dịu dàng như nước.

Nhìn giữa hai người có ý lẫn nhau, Tô Lực Hằng bỗng nhiên có chút hối hận đã cho Thiểu Đình chịu trách nhiệm an toàn cho Tô Tiểu Tiểu.

"Đừng nói chuyện nữa, Tiểu Tiểu không đi học sẽ trễ đấy." Mặc dù giọng vẫn nhỏ nhẹ, nhưng chỉ có Vu Thiểu Đình mới biết được trong đó giấu giếm không vui, nhưng hắn cho rằng Tô Lực Hằng đang lo lắng Tô Tiểu Tiểu đi học trễ, trong lòng không khỏi cảm khái xem ra đại ca rất yêu thương Tô Tiểu Tiểu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)