Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 003

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 003
Làm quen
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hắn đứng sát vườn hoa, cái đuôi màu trắng cuốn thành khúc lớn, khuôn mặt hắn thâm trầm, im lặng đứng quan sát cô.

Hai chân Tiết Đồng nặng như đè đá, sợ hãi nhìn hắn. Hắn chừng hơn hai mươi tuổi, ngũ quan rõ ràng, lông mi dài, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng. Thân hình hắn rắn chắc tự nhiên, không phải dạng cơ bắp cứng nhắc do tập luyện thể hình mà có được.

Nếu không nhìn nửa người dưới của hắn, thì với khuôn mặt cùng với thân hình nam tính kia, hắn thừa khả năng khiến phụ nữ điên đảo vì mình.

Chỉ tiếc lúc này Tiết Đồng nào có tâm tư để "thưởng thức" vẻ đẹp của hắn, sau lưng cô mồ hôi lạnh không ngừng tứa ra, một lúc lâu sau, cô run rẩy nói: "Tôi ... tôi ... chỉ là tìm ... anh .... anh không cần quýt."

Đôi mắt của hắn chớp chớp, lông mi đung đưa trong gió tựa cánh bướm, sâu trong mắt toát lên vẻ trầm tĩnh, không chút cảm xúc. Loại im lặng này khiến Tiết Động sợ hãi, lồng ngực đập liên hồi, luống cuống mở miệng nói: "Anh ... chào anh ... tôi tên Tiết Đồng."

Hắn không nói gì, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lãnh đạm như nước.

Gió thổi qua lá cây, tạo ra âm thanh nghe xào xạc khiến người khác sợ hãi. Môi Tiết Đồng run run, thần kinh căng như dây đàn, cô cắn chặt răng, dồn hết dũng khí nói: "Tôi sẽ không xâm phạm lãnh địa của anh, tôi có thể làm rất nhiều việc. Ví dụ như có thể ném quýt cho anh chơi đùa."

Sự khẩn trương của Tiết Đồng hắn nhìn thấy rõ, trong đôi mắt sợ hãi kia còn chứa sự kì vọng.

Hắn nhẹ nhàng trườn đuôi hướng về phía Tiết Đồng, cô sợ hãi, chân run rẩy, nắm chặt quả quýt trong tay. Thấy hắn tiến đến gần, Tiết Đồng ném quả quýt lên không trung, quả quýt như viên đạn nhỏ bay qua lùm cây rồi lao thẳng về phía bức tường cao lớn.

Hắn đưa đuôi hướng về bàn tay của Tiết Đồng, cô hiểu ý, đưa quả quýt ra: "Cho anh."

Dường như hài lòng với sự phối hợp của Tiết Đồng, hắn dùng cái đuôi của mình quấn lấy quả quýt, ném ra xa rồi bắt lại. Nhận thấy khuôn mặt hắn dịu hơn trước, không có ý tức giận, thần kinh Tiết Đồng nới lỏng ra, cô cố gắng mỉm cười với hắn, nhưng vì vẫn còn kinh hãi nên nụ cười khẽ giật giật: "Anh rất đặc biệt, tôi có thể gọi anh là Trạch không?".

Cô nhớ rõ người mang đồ ăn đến lần trước gọi hắn bằng cái tên này.

Hắn xoa cằm, xoay người đi về phía bể bơi. Tiết Đồng nhìn đuôi của hắn có chút sợ hãi nhưng so với khuôn mặt ác ma của đám bắt cóc kia thì cái đuôi trắng ấy vẫn còn tốt đẹp hơn nhiều. Cho đến lúc này, hắn chưa có hành động nào tổn hại đến cô.

Việc Tiết Đồng có trong biệt thư hay không, đối với hắn đều không ảnh hưởng gì.

Tiết Đồng suy nghĩ một hồi rồi đi theo sau. Hắn nằm trên chiếc ghế dài, thoải mái thư giãn. Tiết Đồng liền đứng bên cạnh hắn, cô muốn tìm chủ đề để nói, cân nhắc cẩn thận, vài lần định mở miệng nói, khẽ nhếch môi, nhưng vẫn là không dám phát ra âm thanh.

Có lẽ hắn là người thích im lặng, hắn tựa lưng vào ghế hai mắt ngắm nhìn bầu trời. Có người đứng bên cạnh, rõ ràng là phá vỡ bầu không khí của hắn, quét mắt liếc nhìn Tiết Đồng rồi ngồi dậy, không lên tiếng, đi vào trong phòng.

Tiết Đồng còn đang suy nghĩ không biết nên làm như thế nào, thì thấy hắn đi ra, trên tay cầm thức ăn, để trên chiếc bàn nhỏ màu trắng dưới mái vòm trắng, nhìn cô rồi đưa mắt ra hiệu thức ăn này cho cô.

Hắn trượt đuôi đến bể bơi tiếp tục nằm trên ghế.

"Không cần đứng cạnh tôi."

Cuối cùng hắn cũng nói chuyện, Tiết Đồng kinh ngạc, giọng của hắn rất êm tai, tựa như tiếng đàn cello, cô ngây người một giây rồi sau đó chạy tới chỗ chiếc bàn đặt thức ăn. Hắn không thích cô, nhưng cũng không ghét cô.

Thái độ này của hắn khiến Tiết Đồng thấy dễ thở hơn, hắn cho cô đồ ăn, chứng tỏ không phải là người xấu, không làm khó cô.

"Cảm ơn "Tiết Đồng ngẩng mặt lên nói với hắn bằng thái độ chân thành. Sau đó xoay người ngồi vào chiếc bàn, vừa ăn bánh quy vừa nhìn hắn từ xa.

Hắn có thói quen sống một mình, không thích giao tiếp cùng người khác. Sự xuất hiện của cô giống như tảng đá phá vỡ sự yên tĩnh của hắn.

Tiết Đồng thích bánh quy có vị bơ, loại điểm tâm này cô cũng có thể làm được, nếu ở đây, làm việc đổi lại bữa ăn, cũng không tệ. Với tình hình hiện tại, không thể để hắn đuổi mình ra ngoài. Qua bức tường kia, chính là địa ngục.

Hắn thích ánh nắng ấm áp của ban chiều, không thích người lạ. Nhất là vừa nhìn thấy hắn liền hét đến chói tai, hàng tháng vẫn có phụ nữ được đưa tới, hắn biết họ không dễ chấp nhận hình dạng của mình.

Hắn còn chưa kịp nhìn thấy rõ khuôn mặt của những người phụ nữ được đưa tới thì họ đã hét đến đau cả đầu. Tệ nhất là lần đưa tới người phụ nữ tóc vàng, sau khi thấy hắn, liền trở nên điên loạn.

Hắn rất muốn nói, không cần kêu, tôi không ăn thịt người.

Thế giới này vốn không chấp nhận loại người như hắn, không thể chịu được tiếng gào thét, hắn liền ném những người đó ra ngoài. Đôi khi vì quá tức giận, không nhịn được, có người bị ném văng ra ngoài biệt thự, giống như quả bóng bị ném ra xa, không hiểu sau khi rơi xuống đất sẽ ra cái dạng gì.

Vừa hay, cô gái này không ầm ĩ.

Bầu trời tối dần, hắn đi vào phòng, Tiết Đồng lập tức đứng lên, ra trước mặt hắn, cười nhạt: "Trạch, cảm ơn anh đã cho tôi đồ ăn, có việc gì cần tôi làm không?".

Hắn lạnh lùng nhìn cô: "Không có gì."

Trong đĩa là đồ ăn thập cẩm, thịt gà, thịt bò, rau xanh, khoai tây trộn lẫn. Rau xanh vì ninh quá lâu, vừa nát lại còn chuyển sang màu đậm, tóm lại, nhìn không ngon.

Ăn được vài miếng, Tiết Đồng cảm thấy hương vị lạ lạ, phải nói thế nào?. Không những khó ăn mà còn mặn chát.

Thịt bò thì quá dai, khoai tây thái quá dày vẫn còn sống, đại khái là không thể nuốt nổi. Đồ ăn thì cho quá nhiều muối. Lúc đầu, Tiết Đồng còn hăng hái ăn nhưng sau đó là cố gắng nuốt xuống để no lấp đầy dạ dày. Ngẩng đầu lên nhìn phía đối diện, hắn vẫn đang ăn, mặt không chút biến sắc.

Nói xong, hắn quay người đi vào bếp, Tiết Đồng im lặng bám theo sau, thấy hắn không có phản ứng, cô cũng tiến vào biệt thự.

Hắn đóng cửa phòng bếp lại cố ý không muốn cho Tiết Đồng bước vào. Trong lòng Tiết Đồng như kiến vỡ tổ, vô cùng hỗn loạn, cô chỉ muốn cải thiện mối quan hệ với hắn, tuyệt đối không cố ý khiến hắn khó chịu.

Lâu sau đó, cửa phòng bếp được mở ra, hắn đặt nồi thức lên mặt bàn tay cầm đũa chuẩn bị ăn. Thấy hắn trở ra, Tiết Đồng đi tới đứng bên cạnh nhìn hắn bằng ánh mắt chờ đợi.

Cảm thấy người khác đang nhìn mình khiến hắn không được thoái mái liền rời khỏi bàn ăn đi vào nhà bếp cầm ra chiếc đĩa, chia một nửa đồ ăn của mình rồi đặt xuống góc xa của bàn.

Tiêt Đồng bất ngờ trước hành động của hắn, lúng túng nói lời cảm ơn rồi đi tới phía đối diện chiếc bàn ngồi xuống.

Bàn ăn dài chừng 3m, kẻ ngồi đầu - người ngồi cuối bàn, với vị trí này rõ ràng hắn không muốn nói chuyện trong bữa ăn.

Nhìn vào đĩa là món ăn thập cẩm, thịt gà, thịt bò, rau xanh, khoai tây trộn lẫn. Rau xanh vì ninh kĩ quá vừa nát lại còn chuyển sang màu đậm, tóm lại, nhìn không ngon.

Mấy ngày nay Tiết Đồng bữa đói bữa khát, dạ dày lúc nào cũng trong tình trạng kêu réo, nhìn thấy cơm bày ngay trước mắt đương nhiên cô không suy nghĩ nhiều lập tức vùi đầu vào ăn.

Ăn được vài miếng, Tiết Đồng cảm thấy hương vị lạ lạ, phải nói như thế nào?. Không những khó ăn mà còn mặn chát.

Thịt bò thì quá cứng nhắc, khoai tây thái quá dày vẫn còn sống, đại khái là không thể nuốt nổi. Đồ ăn thì cho quá nhiều muối. Lúc đầu, Tiết Đồng còn hăng hái ăn nhưng sau đó là cố gắng nuốt xuống để lấp đầy dạ dày. Ngẩng đầu lên nhìn phía đối diện, hắn vẫn đang ăn, mặt không chút biểu cảm.

Vỗn dĩ đàn ông thường không quen với việc bếp núc chứ đừng nói là hắn, người cổ quái như vậy thật không dễ để nấu được bữa ăn. Hiểu được điều ấy, Tiết Đồng cố gắng tỏ ra ăn ngon miệng không dám làm phật ý hắn. May là trong đĩa không có quá nhiều đồ ăn.

Kết thúc bữa tối, Tiết Đồng vội vàng chạy tới lấy đĩa của hắn: "Tôi đi rửa bát, anh đã vất vả nấu cơm rồi."

Hắn không từ chối, để mặc cô thu dọn bát đũa.

Đối với hành động này của hắn, Tiết Đồng cảm thấy khá thoải mái, cô đi vào bếp rửa bát. Dọn dẹp xong xuôi, ra phòng khách không thấy bóng dáng hắn đâu, chắc đã về phòng.

Trong khu biệt thự, Tiết Đồng đi lòng vòng khắp nơi, nhà của hắn thật lớn, mỗi căn phòng đều bật sáng đèn, xoa hoa lộng lẫy, nhưng đồ trang trí không nhiều, có lẽ hắn không thích.

Cô vào phòng tắm, vặn nước tắm rửa sạch sẽ, nhìn trên gương thấy khuôn mặt tiều tuỵ hốc hác của mình, Tiết Đồng cố gắng mỉm cười thành tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng. Một nụ cười chứa đựng sự đau thương, âm thanh phát ra từ cổ họng như tiếng gào thét của con quỷ sống dưới địa ngục.

"Tiết Đồng, mày nhất định phải kiên trì. Cố gắng sống sót." Cô nắm chặt tay, nhìn vào gương tự nói với mình.

Đêm xuống, hắn cũng không bước chân ra khỏi phòng, Tiết Đồng nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, cảm giác rất thoải mái, mềm mại, ấm áp.

Trời vừa sáng, Tiết Đồng đã bận rộn trong bếp. Đối với sự xuất hiện của cô hắn không hứng thú thì hy vọng thông việc nấu ăn sẽ khiến hắn vừa lòng tạm thời cho cô ở lại.

Nhà bếp không thiếu thứ gì, đầy đủ các dụng cụ nấu nướng, tủ lạnh còn lớn hơn tủ quần áo của cô, bên trong có đủ rau, củ, hoa quả, thịt đông lạnh. Xem ra, đồ ăn này do người ngoài biệt thự đưa tới, đủ để ăn trong nửa tháng.

Bữa sáng, cô chuẩn bị cháo rau thịt nấu nhuyễn, trứng ốp lếp, vì không biết khẩu vị của hắn, nên cô đem cả bánh mì và sữa đặt cùng đồ ăn do mình nấu.

Cô bưng đồ ăn sáng bày lên bàn thì đúng lúc hắn cũng đi vào bếp, Tiết Đồng tươi cười: "Tôi làm bữa sáng, là cháo rau thịt, rất dinh dưỡng, không biết anh có thích không."

Tiết Đồng cảm thấy khá khẩn trương, dù sao cô không hỏi hắn mà dám tự động đi lại trong biệt thự.

Mùi vị của thức ăn đang quyến rũ hắn, đồ ăn bày biện trên bàn cũng rất bắt mắt, màu xanh của rau, màu vàng của trứng chiên, rồi đĩa rau trộn màu nhiều màu chỉ nhìn thôi đã muốn ngồi ngay vào bàn ăn. Bên cạnh còn có sữa, bánh mì được bày trong chiếc đĩa thủy tinh trông vô cùng hấp dẫn.

Thấy hắn kéo ghế ngồi xuống, Tiết Đồng nói tiếp: "Ngồi xuống ăn đi, tôi lấy bát cho anh."

Tiết Đồng đặt bát cháo xuống bàn rồi đưa chiếc thìa cho hắn. Nhận chiếc thìa từ tay Tiết Đồng, hắn cúi đầu nhấm nháp thìa cháo, lông mày khẽ nhếch lên.

Thấy hắn ăn cháo trông có vẻ ngon miệng, lúc này Tiết Đồng tạm yên tâm bưng bát cháo của mình lên ăn, thi thoảng lại liếc trộm hắn. Bát cháo của Tiết Đồng đưa cho hắn là cỡ to, nhìn cái đuôi dài của hắn, chắc sức ăn rất tốt.

Đợi đến khi hắn ăn được nửa bát, Tiết Đồng mới dám mở miệng: "Tôi không biết khẩu vị của anh. Anh có muốn ăn món khác không?."

Hắn không ngẩng đầu lên nhìn cô mà chỉ tiếp tục ăn cháo, im lặng một lúc hắn mới mở miệng: "Không cần, rất ngon."

Giọng nói có phần lạnh nhạt xem ra ngày thường hắn không thường xuyên trao đổi với người ngoài, hắn khen đồ ăn của Tiết Đồng, tức là sau này cô sẽ đảm nhận vai trò nấu cơm?

Tinh thần Tiết Đồng trở nên phấn chấn hơn: "Tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa, tôi nấu nướng không giỏi lắm, hy vọng anh không chê."

Hắn không trả lời.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào nền đá cẩm thạch tạo nên những vệt sáng dài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-107)