Ngoại truyện 3
← Ch.105 | Ch.107 (c) → |
Thành Thành lần đầu tiên nhìn thấy những tòa nhà cao chọc trời cùng với đám người chen chúc nên vô cùng vui vẻ, mở mắt thật to nhìn mọi thứ xung quanh, thấy mọi người ngồi máy bay từ thành phố Y đến thành phố C, cậu không chỉ nhìn mà còn không ngừng cất lên tiêng kinh ngạc, dọc đường nói không ngừng, ví dụ như:"Hóa ra thành phố phát triển như vậy, thật náo nhiệt!" Bà ngoại, bà xem, ở kia có một người ăn mày. Hóa ra máy bay lớn như vậy"......
Sau đó, cậu nói với tiếp viên hàng không trên máy bay, " Mỹ nữ thật xinh đẹp!"
Bà Tiết vội vàng vàng vỗ cậu:"Phải gọi là chị, con bắt chước ai vậy?"
"Trên TV đều nói như vậy mà." Cậu bé hùng hồn nói.
Người tiếp viên hàng không xinh đẹp cười toe tóet, thật là một cậu bé dễ thương lại còn đáng yêu nữa, người tiếp viên hàng không trả lời:"Cậu bé dễ thương, em cũng rất đẹp trai."
Người tiếp viên hàng không mang cho cậu không ít đồ ăn vặt, Thành Thành không chút khách khí, cầm lấy bắt đầu ăn. Tiết Đồng nghiêng đầu nhìn động tĩnh bên này, cũng nhắc với Long Trạch:" Thành Thành có lẽ nên dần dần học cách hòa nhập với mọi người, luôn ở trên đảo dễ trở thành đứa trẻ hoang dã, không nên để con học mọi thứ trên TV."
" Anh biết." Long Trạch dựa vào lưng ghế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thành Thành hơi thở dài, " Anh làm sao không muốn để cho con vui vẻ, anh chỉ cảm thấy rất sợ, muốn để cho con lớn thêm một chút nữa, đảm bảo sẽ mang con ra khỏi đảo. Nhưng cơ thể con khác biệt, sẽ khiến con phiền toái, gần đây chúng ta giám sát chặt chẽ một chút, để cho con từ từ thích ứng."
Thành Thành ngoài việc sôi nổi hơn những đứa trẻ bình thường khác thì dọc đường đi cũng không có gì dị thường, cậu bé ngoan ngoãn nắm tay bà ngoại, không chạy lung tung, rất vâng lời, cả nhà thuận lợi tới thành phố C.
Tiết Đồng đồng ý với nguyện vọng muốn đi chơi của Thành Thành, ngày hôm sau cùng Long Trạch dẫn con đến công viên, lá gan của Thành Thành rất lớn, bởi vì trò chơi xe điện rất nguy hiểm nên nhân viên công tác không để cho trẻ con chơi, Thành Thành liền thở phì phì nhìn nhân viên công, lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn cha. Thật vất vả mới được ra ngoài chơi một lần, nên không thể làm con mất hứng, Long Trạch tỏ vẻ không có việc gì, xảy ra chuyện sẽ tự mình gánh vác, ôm Thành Thành ngồi vào vị trí, dọc đường đi ôm chặt con bảo vệ trong lòng.
Trẻ con ở công viên chơi trò chơi đương nhiên rất vui vẻ, ở trên xe không ngừng thét chói tai vừa múa vừa hát, biểu diễn xe hoa, tất cả đều mới mẻ với Thành Thành, thậm chí đòi ăn cả bánh bao ở công viên, bánh nướng, cậu quấn quýt xin ba mẹ mua, mặc dù cậu bé được cha mẹ cưng chiều nhưng những món ăn ở thành phố như này, cậu chưa được ăn bao giờ. Thấy con chơi vui vẻ, Tiết Đồng và Long Trạch cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, buổi tối lại mang theo Thành Thành đến nhà hàng ăn cơm.
Lúc về nhà, Thành Thành ghé vào cửa kính trên xe nhìn bên ngoài hiện lên nhiều đền neon, quay đầu hỏi Tiết Đồng:" Mẹ, con thích nơi này, có thể ở thêm lâu hơn một chút không?"
Tiết Đồng hiểu được Thành Thành thích thế giới mới bên ngoài nhiều như thế nào, " Con phải nhớ những lời cha mẹ đã nói, không được lộ ra cái đuôi, không được chạy quá nhanh, cũng không được leo trèo lên cao, có như vậy con mới có thể được ở đây một thời gian."
" Con sẽ nhớ rõ." Hai mắt Thành Thành không rời khỏi cửa sổ.
Nhưng trí nhớ của bọn trẻ là có hạn, khi cậu vô cùng vui vẻ hoặc lúc tức giận sẽ quên những gì người lớn đã dặn dò, Thành Thành lại thích chạy loạn lung tung, nên Tiết Đồng không thể lúc nào cũng đi theo con. Thành Thành ở trong bể bơi trong nhà, hết lần này tới lần khang bơi sang khu vực dành cho người lớn, hù dọa cả nhân viên cứu hộ, ở khu vực này tòan người giàu có, nếu họ xảy ra chuyện sẽ không chịu nổi trách nhiệm, lúc này vội có hai người cứu hộ nhảy xuống cứu đứa trẻ. Thành Thành nhìn thấy có người đuổi theo mình, càng chơi hăng say hơn, ở trong nước tốc độ của cậu thật nhanh, có lúc cậu lặn xuống dưới đáy, khiến người cứu hộ sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Lúc Tiết Đồng chạy tới bên hồ đã vây quanh không ít người, Thành Thành vẫn còn ở trong mặt nước, đã có thuyền ở giữa hồ tìm cách cứu viện, nhân viên cứu hộ vội vàng an ủi Tiết Đồng, "Phu nhân, đừng quá lo lắng, đứa trẻ sẽ không có việc gì, chúng tôi đang toàn lực nghĩ cách cứu viện."
Tiết Đồng không lo lắng con bị chìm, nhưng huy động nhiều người như vậy, ảnh hưởng không tốt, cô vội gọi thật lớn tiếng, " Thành Thành, mau lên đây."
Thành Thành bơi thật xa, lại chơi rất vui, căn bản không nghe thấy động tĩnh bên này. Long Trạch không có ở nhà, Tiết Đồng lại không thể xuống nước, chỉ có thể ở bên hồ hô to, khiến cho càng nhiều người vây lại xem, Tiết Đồng không có biện pháp, yêu cầu nhân viên cứu hộ mang cô lên thuyền. Thuyền chạy đến cách con không xa, Tiết Đồng lại gọi thêm vài câu, Thành Thành mới từ từ nổi lên.
Thành Thành không xảy ra chuyện gì, nhưng hai nhân viên cứu hộ kia nhảy xuống nước cứu cậu có một người bị kiệt sức, thiếu chút nữa chìm trong nước, may mà được thuyền đúng lúc cứu lên. Tiết Đồng vô cùng băn khoăn, vừa cám ơn vừa giải thích với người cứu hộ, Thành Thành ở bên cạnh hồn nhiên đứng.
Trên thuyền nhân viên cứu hộ mệt thở hổn hển, " Hiện tại không có việc gì là tốt rồi, cô phải trông con thật chặt, cậu bé còn nhỏ như vậy, rất nguy hiểm. Nhưng kĩ năng bơi của đứa trẻ này thật tốt."
Tiết Đồng ngượng ngùng giải thích, " Nó là sinh ra ở bờ biển, chưa học đi đã bắt đầu học bơi lội, cho nên kỹ năng bơi tốt, nên đã làm phiền mọi người."
" Kỹ năng bơi tốt cũng không thể chủ quan." Nhân viên cứu hộ xua tay với cô, " Nhưng cậu bé bơi nhanh như vậy, bồi dưỡng một chút về sau khẳng định sẽ là kiện tướng bơi lội."
Nhân viên cứu hộ khen vài tiếng, mà trẻ con luôn thích nghe người khác khen ngợi, nên khi Tiết Đồng ôm Thành Thành trở về chẳng những cậu không áy náy, trên mặt còn đắc ý. Tiết Đồng ném cậu vào trong nhà, bắt đầu mắng, Thành Thành không hề hay biết, ngược lại còn nói:" Mẹ cũng không nói là con không thể bơi lội! Trong TV còn có rất nhiều trẻ con bơi trên sông, trên hồ."
Thành Thành nói đúng, trong TV thực sự có rất nhiều, Tiết Đồng lại kiên nhẫn giải thích với con, sau khi Long Trạch trở về nghe, hắn bực mình nói thẳng:" Phía sau có bể bơi, muốn bơi có thể bơi, nếu ngại bể quá nhỏ, con có thể trở về trên đảo bơi."
Tiết Đồng thấy Long Trạch tức giận, sợ anh sẽ đánh con, vội vàng ở bên cạnh khuyên hắn đi mua một chút quà tặng để cảm ơn nhân viên cứu hộ. Thành Thành không muốn quay về đảo, vội chạy về phòng, trong nhà người cậu sợ nhất là cha, bởi vì cha chẳng những mắng mà còn có thể đánh cậu.
Con vui chơi, xảy ra những chuyện như vậy rất khó đề phòng, Long Trạch cũng không thể lo được mọi chuyện, chỉ có thể từ bỏ một số chuyện bên ngoài, để tranh thủ thời gian trông Thành Thành. Nếu tham gia tiệc tùng cùng với bạn bè, cũng sẽ đem theo Tiết Đồng và Thành Thành, mỗi ngày đều không ngừng giáo dục con, dạy con biểu hiện bình thường là như thế nào.
Bọn họ không thể ép buộc con, những điều bắt trắc luôn khó lòng phòng bị, ngay lập tức không thấy bóng dáng Thành Thành đâu, cậu ở trong tiểu khu đánh nhau với những đứa trẻ khác, bọn trẻ đánh nhau không có ai đúng ai sai, kết quả chính là một mình cậu đánh hai đứa trẻ năm tuổi khác ngã trên mặt đất, bảo mẫu phụ trách chăm sóc hai đứa trẻ kia chuẩn bị hành động, Thành Thành vừa thấy tình huống không ổn, vội vàng đứng lên bỏ chạy.
Một người vệ sĩ nhanh nhẹn ở phía sau đuổi theo, con của ông chủ bị đánh thành như vậy anh ta cũng không tránh khỏi trách nhiệm, nên chạy thật nhanh, Thành Thành chạy về nhà, còn chưa chạy đến cửa đã bị bắt lấy, vệ sĩ bộ dáng hung dữ, anh ta không rõ thân phận đứa trẻ, cũng không dám tùy tiện động thủ, chỉ là muốn bắt lấy đứa trẻ, báo cáo kết quả công tác với ông chủ. Thành Thành bị dọa, thấy vệ sĩ vừa bắt vừa đánh, tuy rằng cậu bé rất khỏe, nhưng hiện tại cũng không thể đánh lại vệ sĩ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, bị kẹp ở nách không thể động đậy.
Thành Thành nóng nảy, chân ở phía sau đá người vệ sĩ, đá không được đột nhiên biến thành đuôi dài, từ phái sau bò lên cổ người vệ sĩ, cậu biết lợi dụng ưu thế của chính mình như thế nào. Thật may Long Trạch đúng lúc đi ra, vừa nhìn thấy cái đuôi của Thành Thành nhanh chóng tiến lên, đoạt lấy cậu trong tay đối phương, cởi áo khoác ôm toàn bộ phía thân dưới của Thành Thành vào trong lòng, động tác nhanh chóng không cho ai thấy rõ.
Người vệ sĩ bị ngã trên mặt đất, ý nghĩ có chút mơ hồ, vừa rồi cái đuôi của Thành Thành ở sau lưng anh ta, cụ thể tình huống như thế nào anh ta cũng thấy rõ. Long Trạch ôm đứa nhỏ chăm chú theo dõi anh ta, người vệ sĩ đứng lên, thấy khí thế biết đối phương là chủ nhân nơi này, cũng lịch sự nói:" Con của ngài đánh con của Vương tổng, tốt xấu gì cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
Long Trạch thấy anh ta không chú ý tới cái đuôi của Thành Thành, thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng không thỏa hiệp:" Tôi không thấy con tôi đánh con Vương tổng, tôi chỉ thấy anh đánh nó! Tôi sống ở nơi này, có chuyện gì trực tiếp tới tìm tôi!"
Long Trạch sắc mặt u ám ôm con đi vào nhà, khóa cửa, càng đi vào phòng trong càng khóa chặt cửa, sau đó không chút khách khí ném Thành Thành xuống đất, " bịch" một tiếng, tiếng kêu thê lương của Thành Thành từ trong biệt thự truyền ra, ngay sau đó là tiếng khóc thảm thiết.
Tiết Đồng nghe được động tĩnh xuống lầu, Thành Thành ghé vào thảm khóc lớn làm cho người ta vô cùng kinh hãi, một cái cái đuôi kề sát mặt đất, Long Trạch đứng bên cạnh tức giận, " Cha bảo con lộ đuôi ra......"
Thằng bé khóc vô cùng thảm thiết so với những lần trước đó, Tiết Đồng vội vàng chạy tới ôm lấy con, " Thành Thành, làm sao vậy?"
" Mẹ...... Đau......" Thằng bé đau đến mức nói chuyện cũng run run, nhìn sắc mặt cha làm cho người ta sợ hãi, chui vào trong lòng mẹ, " Đau quá......"
" Cha đánh con ở đâu?" Tiếng khóc của con làm cho Tiết Đồng không thể chú ý, chất vấn Long Trạch:"Sao anh lại đánh con?"
Long Trạch tức giận đến lông mi cũng đều dựng thẳng đứng lên, " Nó lộ cái đuôi ra với người ở bên ngoài! Anh thấy nó căn bản là không muốn sống!"
Anh tiếp tục nổi giận với Thành Thành, "Con cứ thích lộ ra là được sao? Vậy hiện tại con cứ duy trì hình dáng này đi!"
Cái đuôi nhỏ của Thành Thành bẹp dí trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, cậu khóc nước mắt nhòe nhoẹt khắp khuôn mặt, chui ở trong lòng mẹ, ôm thắt lưng mẹ, " Cái đuôi...... Đau......"
Tiết Đồng cũng ôm con, nhìn cái đuôi của con, kinh ngạc nói:" Anh đánh gãy đuôi của con sao? Sao anh lại ra tay nặng như vậy?"
Tiết Đồng cũng vô cùng đau lòng, vừa an ủi Thành Thành vừa quở trách Long Trạch, bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Long Trạch vẻ mặt u ám đi mở cửa, mẹ của thằng bé kia hùng hổ mang theo vài người tìm tới nhà, ba mẹ nào cũng cho rằng con mình là đúng, kể cả chuyện những đứa trẻ đánh nhau, Long Trạch cũng không có tâm tình giải thích, quát:" Muốn bao nhiêu tiền thuốc men tôi sẽ chi trả!"
Đối phương cũng không thiếu tiền, chỉ muốn bọn họ giao đứa trẻ ra đây, đương nhiên bọn họ cũng không phải muốn đánh đứa trẻ, chỉ muốn mắng vài câu để xả giận, Long Trạch cảm thấy phiền phức, " Tôi cũng đã dạy bảo con mình, các người còn muốn thế nào?"
Anh trực tiếp mở cửa ra, tiếng khóc của đứa trẻ từ trong phòng truyền ra, khóc rất thê lương bên ngoài đều có thể nghe thấy, đối phương cũng là người có thân phận địa vị, nghe tiếng đứa trẻ khóc thật sự rất thảm, biết ba mẹ cũng đã dạy bảo qua, nên mang theo người rời đi.
Sau khi Long Trạch vào nhà, Tiết Đồng cũng không thèm nhìn anh, cô mang con lên sô pha, ngồi xổm bên cạnh an ủi con, cô biết Thành Thành không sao, nhưng con khóc làm cho cô vô cùng đau lòng, vừa vỗ về khuôn mặt Thành Thành vừa khẽ mắng anh.
Buổi tối sau khi bà Tiết trở về vừa thấy cháu ngoại bị thương, nổi trận lôi đình, vừa lau nước mắt cho cháu vừa mắng Long Trạch:"Thằng bé không phải là do con sinh ra sao?Con là cha của nó mà lại ra tay nặng như vậy! Hai đứa căn bản là không chăm sóc nó cho tốt, không chịu được vất vả khi làm cha mẹ...... Thằng bé có cái đuôi oán ai...... Còn không phải do anh......"
Long Trạch không lên tiếng cứ để cho bà Tiết mắng, Thành Thành nằm ở trên sô pha ôm thảm, ánh mắt sợ hãi. Tiết Đồng cũng tức giận, ăn cơm cũng không kêu Long Trạch, bưng bát đút cho con, Thành Thành hiện tại hoạt động không tiện, sau khi ăn xong Tiết Đồng ôm Thành Thành về phòng của mình, đem con đặt trên giường mình để tiện chăm sóc, trực tiếp khóa cửa phòng không để cho Long Trạch vào phòng ngủ.
Cô vừa lau mặt cho con vừa dỗ dành, " Thành Thành ngoan, ngủ đi, ngày mai sẽ không còn đau như vậy nữa."
" Là...... Cha đánh con......" Thành Thành trong mắt tràn ngập nước, " Cha không thích con...... Con chắc chắn là không phải do cha sinh ra!"
Tiết Đồng ở bên cạnh an ủi con, " Nếu con không phải do cha sinh ra làm sao có cái đuôi chứ? Cha yêu Thành Thành nhất, con làm cái đuôi lộ ra bị người khác nhìn thấy, sẽ bị bắt đi, cha sợ mất Thành Thành nên mới đánh Thành Thành."
" Cha cũng không để ý đến con...... Cha không thích con......" Khi cậu khóc, mẹ sẽ an ủi cậu, bà ngoại cũng an ủi cậu, chỉ có cha không để ý tới cậu.
Cho dù Long Trạch đánh cậu, Thành Thành vẫn như cũ đoán được sự đồng tình của cha, Tiết Đồng đắp chăn cho con, " Thành Thành thông minh đáng yêu như vậy, cha không thích Thành Thành thì thích ai, ngủ đi, ngày mai cha sẽ mua đồ ăn cho Thành Thành......"
Tiết Đồng dỗ con thật lâu mới khiến cho Thành Thành ngủ được, đêm dài yên tĩnh lúc Long Trạch lặng lẽ từ cửa sổ vào nhà, tính cảnh giác của Thành Thành cao hơn so với Tiết Đồng, trong bóng đêm nhìn chằm chằm na. Giường rất lớn, Long Trạch nhanh chóng ngồi xuống ở bên cạnh Thành Thành, khẽ nói:" Rất đau sao?"
Thành Thành khẽ gật đầu, khóe mắt còn ươn ướt.
" Nếu lần sau con còn lộ cái đuôi ở bên ngoài, cha sẽ đánh gãy đuôi của con." Long Trạch không khách khí nói.
Thành Thành thật sự lo sợ nhìn cha, sợ hãi nói:" Cha, sẽ không có lần sau."
Giọng nói của Long Trạch cũng dịu đi, " Cha cũng không muốn đánh con, nhưng lại sợ con không nhớ được, chúng ta rất đặc biệt, bị người khác phát hiện hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bọn họ sẽ bắt con lại, như vậy con cũng sẽ không thấy cha mẹ, mẹ không thấy con cũng sẽ khóc......"
Tiết Đồng tỉnh lại, bật đèn trên đầu giường, nhìn thấy Long Trạch cũng không quá bất ngờ, nén giận nói:" Thằng bé đau như thế vất vả lắm mới ngủ được, anh lại vào đánh thức nó, rốt cuộc anh muốn dạy bảo nó như thế nào?"
Cái đuôi của Thành Thành khẽ động đậy, khóc nói, " Cha, hiện tại con sẽ không biến linh tinh nữa, cũng đừng đem con đuổi về đảo...... Con chưa muốn trở về......"
Mắt con cũng khóc đến sưng lên, Long Trạch nằm ở bên cạnh, vuốt đầu con, " Trước mắt chúng ta sẽ ở lại đây, nhưng không được phép gây rắc rối. Tình huống ngày hôm nay, người khác không muốn lấy tính mạng của con, con không được phép lộ ra cái đuôi, cũng không được phép đánh nhau với người khác......"
" Là nó muốn đánh con trước......" Thành Thành vừa khóc vừa biện bạch.
" Được rồi con cũng có cái sai, cái này cha không có hứng quản." Long Trạch nhẹ nhàng trách cứ con, " Nhưng con mới hai tuổi, chạy tới đánh nhau với đứa trẻ lớn hơn, là chuyện bình thường sao? Hơn nữa con xuống tay không nhẹ làm người khác bị thương phải làm sao bây giờ?"
Long Trạch giảng đạo lý với con, Tiết Đồng giục hai người đi ngủ sớm một chút. Thành Thành lần này bị đánh rất thảm, nên nhớ kỹ giáo huấn, sau đó cũng biểu hiện tốt hơn.
← Ch. 105 | Ch. 107 (c) → |