Đánh bài
← Ch.071 | Ch.073 → |
Tờ báo đưa tin về những nhân vật nổi tiếng trong nước, người ở chính giữa không phải ai khác chính là Trình Thiên.
Long Trạch tiến lại gần xem nội dung của bài báo, Trình Thiên bị ám sát cũng may đám vệ sĩ đã bảo toàn tính mạng được cho hắn, nhưng bị thương là khó tránh khỏi.
Chuyện xảy ra vào ban ngày trước cửa khách sạn, sau đó cũng chỉ viết thêm vài dòng ngắn ngủi, cũng không nói rõ nguyên nhân vì sao bị ám sát.
Long Trạch ném quyển tạp chí xuống, "Vài năm qua Trình Thiên đắc tội với nhiều người, muốn hắn chết cũng không chỉ riêng mình anh."
"Hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, cả đời phải sống trong đề phòng." Tiết Đồng cảm thấy tiếc nuối tên sát thủ kia không giết được Trình Thiên, nghĩ cô nghĩ một lúc rồi hỏi Long Trạch:"Nếu hắn bị người khác giết chết, anh có tiếp tục đi làm công việc của mình không?"
"Anh không biết. Nhưng Trình Thiên sẽ không dễ dàng bị giết, vệ sĩ của hắn nhiều, phòng thủ nghiêm ngặt, bây giờ còn phải để phòng anh, chắc chắn sẽ không dễ tiếp cận được hắn." Long Trạch cũng không tỏ vẻ lo lắng, ngược lại hắn nở nụ cười nhạt, "Tin tức này chứng minh trước mắt hắn sẽ không tìm cách đối phó với chúng ta, hắn còn có việc khác phải lo."
"Hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, làm cả những chuyện trái pháp luật, hai giới hắc bạch đều muốn chiếm. Trước phải lo lắng cảnh sát sẽ tóm được chứng cứ phạm pháp của hắn, sau phải lo việc bị người khác truy giết." Tiết Đồng thấp giọng nói tiếp: "Rồi ngày nào đó hắn cũng sẽ hóa điên."
"Anh cũng biết cuộc sống của hắn rất mệt, sớm muộn rồi anh cũng sẽ tìm đến hắn, làm cho hắn sứt đầu mẻ trán." Long Trạch vừa nói vừa cười: "Không nên nghĩ đến người này, chúng ta đi ăn cơm sau đó còn về đánh bài."
Tiết Đồng căm hận Trình Thiên, nghĩ đến hắn trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, làm mất hứng buổi đi dạo phố hôm nay.
"Việc này giao cho anh, không cần nghĩ nhiều." Long Trạch đưa cho cô chiếc túi xách mới, cất chiếc túi cũ vào trong, rồi kéo tay Tiết Đồng đi ra cửa: "Em là người ở đây, vậy em chọn quán ăn đi, chọn quán nào ăn ngon một chút."
Tiết Đồng gật đầu, không nên nghĩ đến chuyện của Trình Thiên, nghiêng đầu nhìn Long Trạch: "Chúng ta đi Chu Tưởng ăn đi, em thích ở đó, có món ếch ngon lắm, đến muộn sẽ không còn chỗ."
Gác chuyện của Trình Thiên sang một bên, tâm tình của Tiết Đồng hôm nay rất tốt, nay còn được ăn món ngon nữa, ăn xong cả hai dạo phố. Tiết Đồng cảm thấy rất hưng phấn, ở trước cửa nhà, nháy mắt với Long Trạch: "Chờ điện thoại của em, sau đó chúng ta sẽ đánh bài."
Long Trạch cười nhạt: "Em vẫn muốn cùng anh đánh bài?."
"Đương nhiên, đã nói rõ như vậy rồi mà."
"Anh chỉ muốn xác nhận lại thôi." Long Trạch nhắc nhở cô: "Tiết Đồng, chơi với anh, là không được quỵt nợ."
"Ai thắng ai thua còn chưa biết." Tiết Đồng không tin Long Trạch có thể trăm trận trăm thắng được, đẩy cửa xe: "Lát gặp trên mạng."
Cô vẫy vẫy tay chào hắn rồi bước vào nhà, về đến nhà liền mở máy tính mới, niềm vui có máy tính mới không qua mắt được cha mẹ, mẹ Tiết vào phòng cô, vừa nói vừa cười: "Hôm nay sao vui như vậy, không mua quần áo mới sao?."
"Hôm nay mua máy tính mệt chết đi được, nào có tâm tình xem quần áo. Mẹ, để lần khác chúng ta cùng dạo phố."
"Được, chúng ta cùng nhau đi." Mẹ Tiết nhìn chiếc túi mới của cô: "Mua túi mới sao, rất đẹp."
Tiết Đồng giơ lên khoe với mẹ: "Mẹ, LV đấy."
"Hàng fake hả?." Mẹ Tiết nói như chắc chắn đến 100%.
"Mẹ sao có thể chắc chắn như vậy được. Tốt xấu gì cũng phải xem kĩ chứ, nhìn một cái đã vội đưa ra kết luận." Tiết Đồng nói tiếp: "Đây là hàng thật, chính hãng đó."
"Con đưa cho mẹ xem." Mẹ Tiết đưa tay cầm chiếc túi, nhìn kĩ: "Thủ công rất tốt, nhìn rất giống hàng thật."
Tiết Đồng cười: "Hahahaa." Rồi cười nói tiếp: "Con cũng thấy giống hàng thật nên mới mua."
"Con mua túi này bao nhiêu?."
Tiết Đồng giơ ba ngón tay.
"Ba trăm tệ, cũng không đắt lắm." Mẹ Tiết xem xét kĩ lưỡng chiếc túi: "Hiện tại tay nghề làm hàng fake đúng là không chê vào đâu được, lần sau mẹ cũng sẽ mua một cái, dù sao bây giờ nhiều người cũng dùng, thật giả không phân biệt được."
Mẹ Tiết nhìn Tiết Đồng: "Đồng Đồng, lần sau đi dạo phố, con dẫn mẹ đi xem, đi mua một cái túi hợp với tuổi mẹ, nơi đó còn có những loại nào? LV cũng rất thịnh hành."
"Có, rất nhiều hãng: Hermers, Armani đều có, lần sau con sẽ mua cho mẹ một cái." Tiết Đồng nhìn về màn hình vi tính: "Con cài đặt máy tính một chút."
"Con đi tắm trước đi, để cha giúp con làm." Mẹ Tiết chuyển hướng nhìn cha Tiết Đồng, "Đừng xem tin tức nữa, quốc gia đại sự cũng không đến phiên ông làm chủ, đi giúp con gái cài đặt máy tính đi."
Tiết Đồng cười hì hì chạy về phòng, đem máy tính đặt lên trên bàn, thu dọn sạch sẽ xung quanh, cha Tiết Đồng giúp cô khởi động máy rồi dẫn dây cáp Internet.
Tiết Đồng mở máy tính xem xét một lúc, máy tính 6000 tệ đúng là không phải hạng thường, nằm trên giường xem phim so với rạp chiếu không có gì khác biệt, cho dù mở đến chục cửa sổ cũng không bị treo máy, tắm rửa xong Tiết Đồng gọi điện cho Long Trạch, kêu hắn add QQ của mình.
Long Trạch vừa nhìn thấy quần áo của Tiết Đồng hắn nhếch môi cười cười, đang nói chuyện thì thấy cửa sổ chat QQ hiện ra dòng chữ: "Em ở nhà, quàng khăn như vậy để làm gì, em định coi nó là phụ kiện quần áo sao?."
"Những gì em mặc trên người đều được tính hết." Tiết Đồng cười gian.
"Như vậy không tính, nếu không anh sẽ lột sạch em."
"Em còn sợ anh không còn mặt mũi nào ra đường."
Cả hai không nói chuyện nừa mà tập trung vào chủ đề chính, chơi mạt chược Tiết Đồng không rõ cách chơi, liền đổi sang chơi trò rút bài, ai rút được lá bài cao nhất là thắng, trước đây cô từng chơi qua.
Lần này chơi bài online, Long Trạch không thể giở tiểu xảo, Tiết Đồng không cần phải thắng nhiều, nếu Long Trạch thua một ván hắn phải cởi hai món trên người, trên người hắn chỉ có áo sơ mi và quần dài. Tiết Đồng cười thầm, muốn Long Trạch lõa thể, chuyện này nắm chắc trong lòng bàn tay.
Ván thứ nhất, Tiết Đồng thua, cô liền cởi khăn quảng cổ trên người, mở cửa sổ QQ gõ dòng chữ: "Thấy chưa, em thua, em sẽ cởi."
Một ván thôi, tự tin của Tiết Đồng không hề giảm, Tiết Đồng tiếp tục chiến đấu.
Ván thứ hai, Tiết Đồng cởi một chiếc tất màu trắng.
Ván thứ ba, Tiết Đồng cởi chiếc tất còn lại.
Ván thứ tư, Tiết Đồng cởi chiếc tất chân màu đen, đầu bên kia Long Trạch cười cười: "Em rốt cuộc đi mấy đôi tất vậy?."
Tiết Đồng: "Trời lạnh, đi hai đôi tất có gì là lạ, con gái bảo vệ đôi chân là rất quan trọng."
"Tiết Đồng, càng ngày anh càng thấy em rất tinh ranh. Vốn định cho em thắng một ván, nhưng bây giờ thì anh đổi ý."
"Nói ít những lời vô nghĩa, tiếp tục."
Ở một ván khác, Tiết Đồng đành cởi nốt chiếc tất còn lại, cô đành phải lấy chiếc kẹp tóc kẹp lên, cho đủ số lượng.
Long Trạch ở bên kia cười nhạo cô: "Em chuẩn bị cũng không đầy đủ cho lắm, hay đem vòng cổ, mũ đội lên đầu đi, cho đủ số lượng."
Tiết Đồng không thèm chấp với hắn, Long Trạch nhìn cô: "Tiết Đồng, trước tiên, em cởi áo khoác, sau đó từng món từng món cởi hết xuống, như vậy mới tính là cởi quần áo."
Tiết Đồng cảm thấy bị coi thường, cô không hiểu được, tại sao mỗi ván Long Trạch đều thắng? Đến ván này, cuối cùng trời cũng giúp cô, Tiết Đồng cười vui vẻ, thể nào ván này cô cũng thắng
Hai người chơi lật bài, còn một số quân chưa lật, cả hai không thể đoán được lá bài trong tay đối phương, nhưng những lá quan trọng đều nằm trong tay Tiết Đồng, người ra bài lại là Tiết Đồng, cơ hội Long Trạch xuất bài là không có.
Đầu bên kia, Long Trạch rốt cuộc cũng biểu lộ chút cảm xúc, xem thấy Tiết Đồng tỏ rõ thái độ buồn bực, lỗ mũi như muốn phun ra lửa. Ván bài vừa rồi do quá hấp tấp nên Tiết Đồng đi sai nước bài nhưng cũng may còn cơ hội cứu vãn tình thế. Long Trạch không có lượt ra bài, Tiết Đồng thở dốc nhìn màn hình, lần này ông trời đứng về phía cô, cơ hội nắm chắc trong tay.
Ván bài lần này đánh không dễ dàng chút nào, màn hình hiện thị rõ Long Trạch còn hai lá bài chưa lật: "Anh còn hai lá thôi, muốn thắng cũng không được."
Vẻ mặt Long Trạch thản nhiên: "Đúng là ván này anh không thể thắng được, nhưng cũng do em làm lỗi ván bài này."
"Tất cả là do anh!."
"Không phải là tại anh, mà do em chơi xấu. Nếu anh thắng, em nhất định sẽ không dễ dàng chịu thua như thế, nhìn dáng vẻ em như muốn bốc hỏa thế kia, anh sợ em sẽ đập nát máy tính."
"Anh làm sao biết được em làm lỗi bài?."
Long Trạch chỉ cười không nói, hắn nắm rõ thế cục của ván bài nhưng hắn không để tâm, còn Tiết Đồng, cô trước mặt hắn luôn không mảnh vải che thân. Đối thủ mỗi lần ra bài, Long Trạch đều có thể đoán được từng bước đi mà họ sắp ra, hắn cũng có vô số cách để ứng phó, danh hiệu "Đổ Thần "không phải chỉ là hữu danh vô thực.
Tiết Đồng thấy Long Trạch thua, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Anh thua thì cởi đi."
Long Trạch đứng lên, cởi áo sơ mi cùng quần dài, toàn thân chỉ còn chiếc quần đùi, nhưng dáng người hắn lại trông giống người mẫu đang chụp hình quá vậy?
Tiết Đồng hai mắt dính chặt vào thân hình của Long Trạch, mĩ nam thoát y quả thật rất hút hồn, phải chụp lại một tấm làm kỉ niệm. Tiết Đồng thấy trên người hắn chỉ mặc chiếc quần đùi, máu trong người bỗng nóng lên, tạo ra một cảm giác rất khó nói lên lời, Long Trạch còn đang nở nụ cười nhàn nhạt vô cùng mê hồn.
Tiết Đồng tiếp tục đấu bài với Long Trạch, lần này, cô thua nên phải cởi chiếc áo khoác, Long Trạch cười lớn, dáng vẻ rất đáng ăn đòn. Hắn xoay người hướng tới tủ quần áo, lấy ra bộ quần áo mới, đưa tới trước webcam: "Lần trước anh mua đồ lót cho em, về sao em nên mặc bộ này, cởi từng món từng món, nói không chừng sẽ khiến anh chảy máu mũi."
Quá vô sỉ, Tiết Đồng tức giận đến bốc hỏa đầu, nhất định phải phân thắng bại, nhưng những ván sau cô vẫn thua đến thảm hại, trên người chỉ còn đồ lót. Tiết Đồng mất kiên nhẫn, liền nhanh chóng ra bài, nhưng càng chơi thì càng thấy bế tắc, cô không muốn tiếp tục chơi nữa, quyết định tắt máy tính.
Sau đó lên giường, trùm kín chăn, tắt đèn đi ngủ.
Một lúc sau, Long Trạch gọi điện tới, Tiết Đồng do dự không muốn trả lời, đầu dây bên kia cười: "Làm sao vậy?."
"Nhà em mất điện."
"Phòng khách nhà em còn bật đèn."
Tiết Đồng không trả lời.
Long Trạch từ từ lên tiếng: "Tiết Đồng, chơi chưa xong mà tắt máy là không được."
"Anh là đàn ông đó." Tiết Đồng ở trong ổ chăn gầm nhẹ.
"Anh đã nhường em, nếu không sao anh thua phải cởi hai món. Mặc kệ lí do nào, em chơi chưa xong thì không được tự động rút lui, em cởi quần áo của mình đi, trước khi chơi đã nói qua, nếu em không theo luật, anh sẽ trừng phạt em."
Tiết Đồng sợ hắn trả thù, vội hỏi: "Không phải em không muốn chơi, mà em đang nghĩ, vấn đề này rất nghiêm trọng. Không thể đứng trước camera cởi quần áo được, trên mạng có virus, rồi cả hacker, nếu bị người khác nhìn thì sao, bị phát tán trên mạng em còn mặt mũi gì nữa. Cho nên, chúng ta không nên chơi trò này, anh là Đổ Thần, em sao có thể đánh thắng anh, anh không nên vì chuyện nhỏ này mà tức giận."
Long Trạch cũng không muốn để Tiết Đồng cởi sạch sẽ trước camera, hắn chỉ muốn chơi đùa với cô, cười khẽ: "Nếu đã như vậy, lần sau ở trước mặt anh, em cởi sạch sẽ là được."
Tiết Đồng tỏ ra lấy lòng hắn, cười: "Như vậy thì còn tính gì là chơi? Anh không nên tính toán với em. Thời tiết trở lạnh, quần áo của em đều là mua từ hồi Đại Học, lần sau chúng ta đi mua quần áo."
Đầu bên kia không trả lời, Tiết Đồng vội vàng lên tiếng: "Em coi như anh đồng ý rồi, Trạch, không còn sớm, đi ngủ đi."
Long Trạch cười cười: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Hắn cười khiến cho Tiết Đồng cảm thấy rét run, cúp điện thoại rồi cô vẫn thấy sợ, quyết định mấy ngày tới, dù có thế nào, cũng không đến khách sạn, Long Trạch là người có thù tất báo, hắn sẽ trả thù cô.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |