Thất bại
← Ch.052 | Ch.054 → |
Trong lúc chuẩn bị thay quần áo ngủ thì tiếng điện thoại trong phòng khách vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Long Trạch đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, hắn có chút bực mình: "Để anh."
Không cần nghe, Tiết Đồng cũng biết người gọi đến là ai, vội vàng ngăn Long Trạch: "Kệ nó, để cho nó kêu."
Đôi mắt Long Trạch dần nhen nhóm lên ngọn lửa tức giận: "Anh sợ hắn? Anh sẽ cho hắn biết, anh vẫn còn sống, để cho hắn sống trong đề phòng, cả ngày đều thấp thỏm lo sợ."
Long Trạch mở cửa thư phòng, toàn thân hắn cứng lại, tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng réo gọi, Long Trạch nhấc điện thoại, trên trán nổi gân xanh.
Đầu điện thoại gọi tới vẫn không chịu lên tiếng, Long Trạch gằn từng chữ qua kẽ răng: "Trình Thiên! Anh sẽ phải chết."
Đầu giây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó cười khẽ ra tiếng: "Long Trạch, cậu muốn giết tôi? Đến đây!"
"Anh chờ xem!" Long Trạch nói rõ ràng từng chữ.
"Cậu tới giết tôi không thành vấn đề nhưng tôi không ngại nói cho cậu biết. Trong tay tôi có không ít hình ảnh cậu là thân rắn, tôi đã sớm giao cho người khác những bức ảnh đó, ngoại trừ tôi ra không ai có thể tìm ra hắn. Nếu tôi xảy ra bất trắc gì hắn sẽ đem những bức hình đó công bố ra ngoài, khi đó mọi người sẽ được chiêm ngưỡng con người thật của cậu. Cậu nghĩ xem, họ sẽ phản ứng ra sao."
Long Trạch nắm chặt điện thoại trong tay, khuôn mặt trở nên trắng bệch, hai năm nay hắn luôn đặc biệt chú ý tới vấn đề này, hắn luôn cố gắng giấu cái đuôi của mình đi, hạn chế sự xuất hiện của nó. Nhưng không ngờ lại bị Trình Thiên nắm được sơ hở này.
"Không biết đến lúc đó, cậu bị bắt đem nhốt trong lồng sắt giống như củ nhân sâm quý bị người khác lôi ra mổ xẻ nghiên cứu, không biết sẽ như thế nào. Tôi chết cũng không sao, chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu bị bắt đến phòng thí nghiệm, ở dưới cửu tuyền tôi cũng có thể mỉm cười. Khẳng định các nhà khoa học sẽ vô cùng hứng thú với cơ thể của cậu, không biết họ sẽ cắt chỗ nào trên người cậu để nghiên cứu!."
"Không ai có thể bắt tôi." Long Trạch thẹn quá hóa giận.
"Haha!." Trình Thiên cười lớn tiếng.
"Cậu vĩnh viễn là con người ngạo mạn! Cơ sở khoa học kĩ thuật hiện đại thế nào cậu cũng không phải không biết, cậu với hình dạng như quái vật thử hỏi làm sao quân đội có thể buông tha cậu được, hơn nữa cậu cũng đâu phải thần thánh, sao có thể trốn được?
Cho dù cậu có thể trốn nhưng có thể chạy đi đâu? Mang theo người phụ nữ của mình chạy tới đảo hoang không người hay núi sâu rừng già? Một nơi hoang tàn vắng vẻ rồi cả ngày phải bảo vệ người mình yêu trước mãnh thú trong rừng, đem cô ta cột chặt trên người, cậu xem như vậy có phải muốn bức cô ta tới điên hay sao?
Đến giết tôi đi, nếu không chiếm được thứ mình muốn, chỉ có thể tự tay hủy hoại nó."
Long Trạch sắc mặt trắng bệch, quát lớn: "Trình Thiên! Tên khốn nạn."
Trình Thiên cũng muốn băm vằm Long Trạch ra từng mảnh nhỏ, không chút kiêng kị: "Long Trạch, cậu còn quá ngây thơ, chuyện gì cũng không hiểu, cứ tưởng rằng chuyện gì mình cũng sẽ làm được. Cậu phải hiểu rằng, đối với con người trên thế giới này cậu là kẻ ngoại tộc, mấy năm nay cậu kiêu ngạo như vậy đủ rồi, sống những ngày sung sướng như vậy là nhiều rồi.
Cậu tưởng rằng người phụ nữ đó yêu cậu sao? Cho nên mới nói, cậu quá ngây thơ, còn muốn người phụ nữ dùng tiền mua về yêu mình. Cô ta hẳn phải hận cậu đến chết, đi tin rằng mình có thể chinh phục được trái tim người khác, đúng là kẻ ngu ngốc."
"Trình Thiên, cho dù giữ lại tính mạng của anh, tôi cũng sẽ cho anh hai bàn tay trắng." Long Trạch đáp trả.
"Chỉ bằng cậu? Ngay cả người phụ nữ bên cạnh cậu cũng do tôi dạy dỗ, còn muốn đấu với tôi? Cậu có được ngày hôm nay đều nhờ tôi ban cho, ngay cả điều cơ bản nhất của một con người là cách đối nhân xử thế còn không biết, còn muốn tranh giành với ai.
Không ngại nói cho cậu biết, tôi cố ý đem cậu bồi dưỡng thành ra như vậy. Hai năm nay, tôi cố ý để cậu sống trên đảo. Biển rất đẹp đúng không? Phong cách rất hoàn mĩ? Là tôi cố ý không để cậu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ có vậy cậu mới toàn tâm toàn ý nghe lời tôi."
Long Trạch tức nghẹn không nói lên lời, Trình Thiên tiếp tục nói: "Cậu nghĩ xem, cậu ở cái dạng như này có khác gì với người sống trên đảo hoang. Tôi khuyên cậu, vẫn nên nghe lời một chút, dốc sức thay tôi làm việc, báo đáp tôi, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của cậu. Tôi sẽ thay cậu giữ tiền, nhốt người phụ nữ của cậu trên đảo, an phận sống ở đó tiếp tục hưởng thụ cuộc sống nguyên thủy trên đảo. Nếu cậu còn muốn đấu với tôi, thì chúng ta chỉ còn nước ôm nhau cùng chết."
Trình Thiên vừa cười vừa nói: "Long Trạch, tôi buồn thay cho cậu, cho dù thế nào cũng không chiếm được thứ mình muốn có, xem ra kẻ hai bàn tay trắng chính là cậu!."
"Cút." Long Trạch quát lớn trong điện thoại, vung tay ném mạnh ra ngoài.
Mảnh vỡ điện thoại rải rác trên mặt sàn nhà, đuôi của Long Trạch vừa trườn qua thì giá sách đổ rầm xuống, đè lên cái đuôi của hắn. Rất đau nhưng hắn cũng không để ý, dùng sức kéo đuôi của mình khỏi đống đổ nát, chỉ có như vậy mới giúp hắn phát tiết hết những bực dọc trong người.
Khắp thư phòng ngổn ngang là sách, mảnh gỗ vỡ vụn. Bức tranh phong cảnh treo trên tường bất ngờ rơi thẳng xuống đuôi của Long Trạch, tiếng đổ vỡ phát ra giống như những đốt xương trên đuôi hắn vỡ vụn.
Cơn đau xộc thẳng đến não bộ, lục phũ ngũ tạng bỗng quặn đau, mặc cho cơn đau thể xác cũng không thể sánh bằng chuyện hắn bị Trình Thiên lợi dụng rồi sỉ nhục, Long Trạch không cam lòng nhưng trước mắt sự thật là vậy. Long Trạch ngồi sụp xuống mặt đất, mặt trắng như tờ giấy, tiếng cười cuồng vọng của Trình Thiên còn lảng vảng bên tai hắn.
Trời sinh bản tính hắn kiêu ngạo, nay trước mắt mọi thứ đều sụp đổ hoàn toàn, biến thành tro bụi.
"Trạch." Hắn nghe được âm thanh lo lắng của ai đó, quay đầu lại thấy Tiết Đồng đứng ở cửa, khuôn mặt cô đầy vẻ sợ hãi, nhỏ giọng: "Đừng để chính mình bị thương."
Hắn nhìn cô, bàn tay nắm thành quyền, đốt xương gồ lên, con ngươi sẫm lại: "Em ngủ trước đi, không cần để ý tới anh."
Tiết Đồng nhẹ nhàng cắn môi: "Có chuyện gì chúng ta cùng nhau bàn bạc, tuy em không hiểu biết nhiều nhưng có thể cùng anh chia sẻ."
Khuôn mặt Long Trạch càng trắng hơn: "Anh muốn suy nghĩ một lúc, em ngủ trước đi."
Tiết Đồng rời khỏi thư phòng, mang theo tâm trạng lo lắng. Bộ dáng vừa xong của Long Trạch cô chưa từng nhìn thấy, khẳng định Trình Thiên đã nắm được nhược điểm của hắn, mới khiến hắn tỏ thái độ bất lực đến như vậy. Tiết Đồng tưạ đầu vào thành giường, vô cùng bất an, trong phòng yên tĩnh đến lạnh người.
Qua quãng thời gian khá lâu cũng không thấy Long Trạch quay trở lại phòng ngủ, nhìn đồng hồ cũng hơn mười một giờ, cô đi dép lê trở lại thư phòng, mở cửa thấy Long Trạch vẫn duy trì trạng thái như lúc cô rời đi, vẫn không nhúc nhích, ngồi sụp dưới mặt đất, cái đuôi màu trắng bất động trên sàn nhà, mất đi độ sáng bóng vốn có của nó, giống như con thú nhỏ bị người khác vứt bỏ.
Tiết Đồng đi tới bên cạnh Long Trạch, ngồi xổm xuống, chạm vào cánh tay hắn, da hắn rất lạnh, cô nhỏ giọng: "Trạch, đừng nghĩ nữa. Anh tài giỏi như vậy, sẽ có cách giải quyết."
"Anh có khả năng?" Long Trạch nhìn cô, tự nở nụ cười chế giễu chính mình: "Anh cũng nghĩ rằng mình có khả năng, không có gì là không làm được, nhưng hiện tại ngay cả đứng lên anh cũng thấy khó khăn!."
"Anh cần nghỉ ngơi, chờ anh bình phục hoàn toàn, sẽ lại giống như trước đây."
"Có khả năng thì sao? Anh cũng không trả thù được Trình Thiên, nhiều năm qua, anh giúp hắn có địa vị như ngày hôm nay lại bị hắn xem như thằng hề đùa giỡn trong tay.
Trước nay anh đều coi thường hắn, xem thường người khác, đều nghĩ rằng con người ở thế giới này đều yếu đuối ngu dốt, không có điểm nào có thể so sánh được với anh. Cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tay anh, chỉ cần anh muốn trên đời này không có gì anh không làm được, chỉ có điều anh có muốn hay không.
Anh vẫn luôn đứng trên cao nhìn xuống dưới cười nhạo, không ngờ kết quả lại như này. Anh vẫn bị con người qua mặt, hiện tại bị hắn khống chế, tiến không được, lùi không xong!"
Giọng nói của Long Trạch trở nên bi thương: "Ngay cả em cũng nhìn ra Trình Thiên đối với anh có phần không hài lòng, vậy mà anh không hề phát hiện. Tiết Đồng, em thật hiểu lòng người, anh luôn tự cho mình là đúng, tự cao tự đại, cảm thấy mình trên thế giới này là mạnh nhất, đối với người khác, anh đều coi họ là lũ ngốc, ngay cả Trình Thiên cũng không thể đấu lại anh."
"Hắn rốt cuộc nắm được nhược điểm gì của anh?." Tiết Đồng cầm tay hắn, trong lòng cũng không khá hơn là mấy: "Đấu không lại cũng không sao, cho dù hắn là lão đại cũng không thể giết được anh."
"Bây giờ ở thế giới này, ngay cả nơi ở anh cũng không có, sau này anh cái gì cũng không có."
Long Trạch nở nụ cười sầu thảm, giống như mọi thứ xung quanh hắn hóa thành tro bụi, nâng mắt nhìn Tiết Đồng: "Tiết Đồng! Anh biết, em không yêu anh. Trước nay anh đều biết, chỉ là anh không muốn thừa nhận, tự mình lừa dối bản thân rằng anh đối với em tốt như vậy, em sao có thể không yêu anh. Chỉ cần giữ em ở bên cạnh rồi sẽ có ngày em sẽ yêu anh. Chỉ là anh tự mình đa tình, ngây thơ đến mức tự dối lừa bản thân, để rồi bị kẻ khác chê cười."
Hắn cười đến thê lương, giọng nói của Tiết Đồng nghẹn lại ở cổ họng: "Anh thật ngốc, lần đầu tiên anh xuất hiện ở thế giới này, người đầu tiên anh gặp là Trình Thiên. Hắn muốn lợi dụng anh, cho nên vẫn luôn lừa gạt anh, đó không phải lỗi của anh, chỉ có thể nói anh đã tin sai người. Nhưng hiện tại không phải anh muốn thóat khỏi bàn tay của hắn sao? Trạch, mọi phương diện của anh đều rất xuất sắc, anh còn có cơ hội làm lại từ đầu."
Long Trạch cầm tay cô, giọng nói như cầu xin: "Tiết Đồng, em có thể đừng hận anh được không? Anh biết, em bị người khác bắt rồi đem bán, anh cảm thấy em bị đưa đến đây thì chính là người của anh, những người ở bên cạnh Trình Thiên đều như vậy. Em đừng hận anh, anh thực sự rất yêu em, cho dù em không yêu anh, cũng đừng hận anh."
"Em không hận anh." Hai mắt Tiết Đồng ngấn nước: "Cho tới bây giờ em chưa từng hận anh. Trạch, em rất cảm kích anh, không có anh, em sớm đã chết. Em rất thích anh, anh đừng nên nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện để sau hãy tính."
Long Trạch nắm chặt tay cô: "Tiết Đồng, em đừng rời xa anh, anh sẽ bảo vệ em, có anh ở đây không ai dám coi thường em."
Hắn ôm Tiết Đồng vào trong lòng, giống như sợ cô sẽ bị gió cuốn đi, nếu ngay cả Tiết Đồng cũng rời bỏ hắn vậy hắn còn sống để làm gì?
Tiết Đồng bị Long Trạch ôm đến nghẹt thở, nhẹ giọng an ủi hắn: "Em sẽ không rời xa anh, chúng ta không phải luôn ở cùng nhau sao. Chờ anh khỏe lại sẽ cùng tính xem nên đối phó với Trình Thiên thế nào."
Long Trạch im lặng ôm cô vào lòng, thế giới của hắn gần như sụp xuống Tiết Đồng giống như vị cứu tinh, đã kịp thời cứu rỗi cuộc đời hắn, cô giống như sinh mệnh thứ hai của hắn.
Trước mắt, Long Trạch vẫn chưa nghĩ được biện pháp đối phó với Trình Thiên, nhưng nếu hắn không có hành động Trình Thiên cũng sẽ không làm gì được hắn.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |