Vay nóng Tima

Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 043

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 043
Tin tưởng
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Shopee


Hôm nay cả hai lại không ăn cơm chiều, ban ngày cùng cái đuôi của Long Trạch dây dưa không dứt, cực độ của kích thích, Tiết Đồng cuối cùng thét chói tai rồi xụi lơ trong ngực hắn. Sau khi tỉnh lại, Tiết Đồng đang ngủ trên một giường khác, cô đang gối đầu trên tay Long Trạch, cái đuôi mềm nhũn đang cuốn lấy cô.

Long Trạch điều chỉnh đuôi dài trong chăn, hắn sợ đè phải cô, dùng đuôi ôm lấy đôi chân thon dài của Tiết Đồng, ở bên cạnh ôm lấy cô. Hắn thích như vậy, thích cô ngủ say trong vòng tay của hắn, không chút sợ hãi như thể cô giao tất cả những gì của mình cho hắn, để hắn bảo vệ cô, nắm giữ sinh mệnh của cô.

Khi tỉnh lại, Tiết Đồng cũng không ngạc nhiên khi đuôi hắn vẫn quấn quanh cô, Long Trạch nằm bên cạnh thỏa mãn nghiêng người ôm cô, ở gáy cô cọ cọ, nỉ non nói: "Tiết Đồng, anh rất yêu em."

Tiết Đồng không chán ghét cái đuôi dài của Long Trạch, sống cùng nhau trong khoảng thời gian dài, sớm đã thành thói quen của cô, so với đôi chân của người bình thường thì đuôi của hắn cũng không khác biệt là mấy, trước kia ở trên đảo, hễ có thời gian rảnh rỗi là cả hai cùng chơi đùa với đuôi của hắn.

Tiết Đồng nâng mắt ngắm nhìn khuôn mặt của Long Trạch, trên gương mặt tuấn tú kia hiện lên vẻ quyến luyến, cô biết người đàn ông trước mắt cô, hắn rất thích cô, nhưng liệu hắn thực sự hiểu thế nào là yêu?

Dư vị của dục vọng vẫn còn phảng phất khắp phòng, Tiết Đồng mệt đến không còn chút sức nào, ngay cả việc thấu hiểu lẫn nhau cũng không có nói gì đến hai chữ " tình yêu ". Tiết Đồng muốn duỗi chân, muốn thoát khỏi cái đuôi của hắn.

Long Trạch cảm thấy da thịt của cô đang cọ xát với đuôi của mình, cảm giác thoải mái lại dâng lên trong hắn, hắn lại tiếp tục chu du trên làn da trơn bóng của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, Tiết Đồng đẩy ra: "Rời giường đi, em đói bụng."

"Anh hôn một chút."

Long Trạch than nhẹ, rõ ràng ngày hôm qua vừa trải qua một trận kịch liệt như vậy, hôm nay lại miễn cưỡng cô, cho dù thế nào hắn cũng không muốn làm cô bị thương, Long Trạch hôn cô nhưng không được Tiết Đồng đáp lại, cũng không sao, hắn lại im lặng nằm ôm cô.

"Chuyện của em, chừng nào anh sẽ làm?." Ở trong lòng hắn, Tiết Đồng nhỏ giọng hỏi.

"Hôm nay sẽ làm, em còn muốn mua gì, thừa lúc rảnh rỗi, mấy ngày nay chúng ta sẽ đi mua, sau đó sẽ trở về đảo." Long Trạch co đuôi lại, vuốt ve làn da của Tiết Đồng: "Vẫn là nên ở nơi không bị ai quấy rầy, trời cao biển rộng, muốn đi đâu cũng được."

"Thế nào cũng được." Tiết Đồng thản nhiên đáp một câu.

Long Trạch cuốn lấy cô, nằm cũng đã lâu, cảm thấy tinh thần Tiết Đồng không tốt lắm, Long Trạch đứng thẳng dậy chuẩn bị rời giường: "Anh đi gọi cơm, muốn anh ôm em đi rửa mặt không?."

"Không cần." Tiết Đồng cảm thấy mệt mỏi: "Em muốn nằm thêm một lúc."

"Anh giúp em chuẩn bị quần áo."

Long Trạch đứng trước tủ quần áo, lấy một bộ quần áo mới đặt ở đầu giường, ra khỏi phòng khách gọi canh gà cho cô, sau đó rửa mặt trở lại phòng ngủ thấy Tiết Đồng chuẩn bị rời giường, hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn, lại ngồi xuống giường nói với cô vài câu.

Đồ ăn được đưa lên, Tiết Đồng ăn chưa được hai miếng muốn buông đũa, hắn nhíu mày, vội vàng bảo cô uống canh gà: "Ăn nhiều một chút, ăn xong, anh sẽ bảo người đưa em giấy bút, gọi người giúp em chuyển thư."

Tiết Đồng nghe xong, hai mắt như phát ra tia sáng của hy vọng, tinh thần lập tức tốt hơn rất nhiều, liền bưng bát canh gà uống hết, sau đó dùng ánh mắt từ chối ăn thêm với Long Trạch, nhìn thấy hắn mỉm cười đồng ý, cô đứng dậy đi vào phòng sách.

Lâu như vậy, cô cùng với người nhà một chút liên lạc cũng không có, nhìn tờ giấy trắng như có muôn vàn lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, hôm qua vừa vui mừng hôm nay lại tràn ngập bi thương.

Xa cách người thân, cả những người bạn tốt trước đây đều biến thành ảo ảnh, Long Trạch là người bướng bỉnh hắn sẽ không để cô rời hắn, cuộc sống của cô sớm đã lệch khỏi quỹ đạo, không bao giờ có thể trở lại với con đường của tự do.

Tiết Đồng khịt khịt mũi, cô cũng không nói rằng cô nhớ đến cha mẹ, chỉ nói rằng đang du lịch trên biển, có đem long yêu một người đàn ông, muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình, xin cha mẹ tha thứ vì tội bất hiếu, nói rằng cha mẹ không cần đi tìm mình.

Mỗi một dòng thư viết, nước mắt Tiết Đồng lại tuôn rơi, mơ hồ chữ viết không còn rõ nét, cô đành ném giấy đi viết lại. Đáy lòng cô lúc này đầy sự áy náy rộng lớn như biển cả, nếu phải chịu khổ, mình cô là đủ rồi, cha mẹ nuôi cô lớn không hề dễ dàng, nay còn vì mình mà phải lo lắng đến sinh bệnh, cho dù cô có chết cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Trong thư, cô chỉ nói rằng cuộc sống hiện tại rất tốt, cha mẹ không cần lo lắng, tạm thời cô sẽ không trở về nhà.

Cô không muốn viết nhiều, cũng chỉ viết thêm vài dòng rồi dừng bút, lau khô nước mắt nhưng cũng không che được đôi mắt sưng đỏ, cúi đầu ra khỏi thư phòng, đem bức thư cho Long Trạch đọc qua, cô hy vọng hắn sẽ đồng ý.

Long Trạch đọc qua bức thư, quét mắt nhìn đống chữ trên giấy rồi đưa trả lại cho Tiết Đồng: "Nhiều quá."

Tiết Đồng cắn môi, thất vọng ê chề: "Vậy em viết lại lần nữa."

"Em viết về cuộc sống hiện tại, anh rất thích." Long Trạch nghiêng đầu nhìn cô, trong thư cô có nói rằng cô thích một người đàn ông, miêu tả cô thích hắn ra sao, thích đến nhường nào, hắn đọc được cảm thấy rất vui sướng, nói thêm: "Lược bỏ bớt những chuyện dư thừa đi, chú trọng vào nội dung. Nhanh một chút, đừng lãng phí thời gian."

Tiết Đồng đi sửa lại một lần nữa, Long Trạch xác nhận không có vấn đề gì, hắn gọi điện thoại kêu người lên phòng, sau đó ôm Tiết Đồng ra bể bơi phơi nắng, gió từng đợt thổi vào, nhẹ nhàng khoan khoái rất dễ chịu, chỉ có điều hai mắt Tiết Đồng vừa khóc nên vẫn còn sưng đỏ, ánh mặt trời chiếu vào cảm thấy hơi nhức mắt.

Người Long Trạch gọi đến là chuyên viên vi tính cao cấp của Trình Thị, hắn sẽ ẩn địa chỉ IP, đăng kí hòm thư mới, viết đúng với nội dung bức thư của Tiết Đồng, sau đó xác định sẽ không ai truy ra được manh mối gì mới tiến hành gởi thư.

Tiết Đồng đứng bên cạnh quan sát, xác nhận bọn họ không có sửa đổi nội dung, sau đó đưa địa chỉ email của cha mình, khi nhì thấy dòng chữ: "Gửi đi thành công ", cô mới thở phào một hơi, cảm giác nặng nề giảm đi không ít.

Nhân viên vi tính thu dọn máy tính chuẩn bị rời phòng, Tiết Đồng vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, hy vọng bức thư sẽ đến được hòm thư của cha cô. Long Trạch ở bên cạnh kéo tay cô mới chịu rời đi.

Đợi cho người ra khỏi phòng, Long Trạch ôm thắt lưng cô, nhéo má: "Em hài lòng rồi chứ?."

"Uhm." Tiết Đồng nhẹ giọng: "Cảm ơn."

"Chỉ có lần này, về sau không được yêu cầu những chuyện này nữa." Hắn ở bên tai nhẹ giọng nói, giống như đang nói cô rất bướng bỉnh.

Tiết Đồng trầm mặc không nói gì, không biết hắn có phải không có cha mẹ hay không, một chút cũng không hiểu được tâm tư của cô.

Long Trạch thấy cô vẫn buồn bực không vui, dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên đầu cô, nhượng bộ: "Tiết Đồng, nếu em vẫn lo lắng cho cha mẹ, anh có thế giúp em gởi tiền cho họ, đủ để cuộc sống sau này an nhàn, như vậy em sẽ không phải lo lắng."

Tiết Đồng thở hắt ra: "Không cần."

Long Trạch có tiền, tất nhiên cô biết, nhưng nếu để hắn chuyển tiền cho gia đình cô, sẽ lộ ra nhiều tin tức, cô không muốn nói cho hắn, dù sao Long Trạch cũng là người của hai giới hắc bạch, hiện tại hắn đang vui có thể cho cô tiền, nhưng nếu sau này cô khiến hắn mất hứng, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì. Nghĩ cho cùng, cuộc sống bình an còn quan trọng hơn giàu sang.

Tiết Đồng dựa vào người Long Trạch, hàng mi khẽ rủ xuống, nhìn tủ bát rồi đến bình hoa cổ, lướt qua phía cửa sổ nơi đang đón tia nắng ấm áp, lại cảm thấy hơi nhức ở mắt. Nhìn về phía cửa sổ sát đất, bên ngoài vô cùng thoáng đãng, không phải mây cũng không phải biển chỉ là một khoảng hư không.

Thời điểm 'hàng tháng 'cũng đến, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả ngày ôm bụng nằm trên giường, lông mày nhíu lại. Long Trạch cách lớp chăn ôm cô: "Rất đau sao?."

"Một chút." Tiết Đồng trả lời.

Long Trạch lo lắng cho cô, gọi điện kêu bác sĩ tới, thấy cô không buồn ngủ, hắn tìm bộ phim điện ảnh cho cô, kết quả phim quá dở, Tiết Đồng không muốn xem, không giúp cô rời sự chú ý khỏi cơn đau bụng, Long Trạch bất đắc dĩ hỏi: "Em có muốn chơi game không? Anh đem máy tính lại đây?."

Trước kia, Tiết Đồng cũng thích chơi trò chơi, chỉ là lâu rồi cô chưa được chơi lại, rầu rĩ nói: "Em thích chơi trò chơi trên mạng, trò chơi cài sẵn trong máy không có hứng thú."

Long Trạch thấy cô đau đớn như bị ai tra tấn, hôm nay phá lệ dung túng cô: "Vậy lên mạng."

Long Trạch đem máy tính xách tay đặt trên giường, sau đó ngồi bên cạnh xem cô chơi. Nơi này tốc độ đường truyền Internet khá nhanh, Tiết Đồng muốn lướt web nhưng lại sợ Long Trạch không cho phép, vậy nên tùy tiện gõ một trang web chơi game phổ biến, sau đó đăng kí nick mới, bắt đầu chơi từ cấp bậc đầu tiên.

Trong trò chơi này, nhân vật đều có hình ảnh vô cùg xinh đẹp, Tiết Đồng lập tức bị thu hút vào trò chơi, quên đi cơn đau bụng dưới, Long Trạch thấy cô không còn vẻ đau đớn nữa, tinh thần cũng thư thái hơn rất nhiều, ở bên cạnh thi thoảng chỉ cho cô cách chơi.

Chuông cửa vang lên, Long Trạch rời khỏi giường, cô thấy hắn rời khỏi phòng ngủ, nhưng Tiết Đồng cũng không sinh ra ý tưởng gởi tin tức ra bên ngoài, không phải lo lắng sẽ bị họ phát hiện mà bởi vì Long Trạch tin tưởng cô, để cho cô thoải mái sử dụng máy vi tính của hắn. Long Trạch tin tưởng cô như vậy, cô không muốn khiến hắn thất vọng.

Giữa người với người luôn là sợi dây vô hình cột chặt lại, hắn đối với cô luôn tin tưởng tuyệt đối, cô cũng sẽ không chủ động rời xa hắn. Long Trạch đối với cô rất tốt, nếu trong cuộc sống hàng ngày hai người trở nên tin tưởng nhau, nếu hắn không đề phòng cô như phòng trộm, nếu hắn không nắm trong tay sinh mạng của cô, có lẽ cô sẽ ảo tưởng về tương lai của hai người.

Bác sĩ đại khái hiểu được bệnh trạng của Tiết Đồng, hỏi cô vài câu đơn giản sau đó dặn dò vài câu rồi rời đi. Tiết Đồng chơi game trên máy tính đến tối, khi ngủ Long Trạch nhẹ nhàng ôm cô, cái đuôi lại vòng qua ôm cô, đưa tay thay cô mát xa bụng, ở bên cạnh qua tâm: "Đỡ chưa?."

Giọng nói của hắn nhẹ như lông vũ lướt nhẹ qua gò má của cô, làm cho tâm tư của Tiết Đồng mềm mại như nước, cô ép mình sát vào lồng ngực của hắn, vươn tay xoa nhẹ cái đuôi của Long Trạch, mềm mại như bông.

"Ngủ đi." Long Trạch vỗ lưng cô.

"Trạch, kì thực em không biết cái đuôi của anh với đôi chân có gì khác nhau." Cô nhẹ nhàng vuốt cái đuôi của hắn, da đuôi của hắn so với da người thì mịn màng hơn rất nhiều, hắn có thể biến thành hình dạng người bình thường, những lúc này so với con người Long Trạch cũng không có gì khác.

"Đương nhiên là có bất đồng rất lớn, anh mạnh hơn rất nhiều." Long Trạch ngoe nguẩy cái đuôi: "Không phải em đau bụng sao?."

Người này bản tính vốn rất kiêu ngạo, Tiết Đồng ở trong chăn trả lời: "Em cảm thấy chơi đùa với cái đuôi của anh rất vui."

Long Trạch cười nhẹ: "Chờ bụng em không đau, chúng ta sẽ cùng chơi."

Tiết Đồng xoa xoa đuôi hắn một lúc rồi chìm vào giấc ngủ, cô cũng không biết mình có thực sự thích Long Trạch hay không. Cũng có thể, cô thích hắn. Bề ngoài của Long Trạch vô cùng tuấn tú, đối với cô lại rất tốt, dịu dàng mà ân cần, người đàn ông hoàn mĩ như vậy thử hỏi người phụ nữ nào có thể từ chối?

Cô thậm chí còn cảm nhận được cơ thể mình khao khát Long Trạch thế nào mỗi khi cùng hắn triền miên trên giường, càng ngày cô càng thấy quyến luyến cơ thể của hắn.

Nhưng cho dù cô thích hắn cũng chỉ là thứ yếu, cô một mặt dựa dẫm vào hắn, một mặt lại muốn chạy trốn. Nội tâm của Tiết Đồng đấu tranh giữ dội, cảm giác như mình đang dần sa vào tình yêu của Long Trạch khiến cô thấy áp lực, phải chăng chỉ do cô thiếu sự tin tưởng cùng với cảm giác an toàn khi ở bên hắn?.

Tình yêu của cô, không chỉ thấy buồn cười mà còn vô cùng mâu thuẫn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-107)