← Ch.064 | Ch.066 → |
Nếu nói nửa đầu câu chuyện này là một bài thơ đẹp đẽ, thì nửa đoạn sau chính là hiện thực và tuyệt vọng xương trắng dày đặc.
Mọi người nói tuổi trẻ không biết tư vị của sầu, huống chi mới dính một chữ tình.
Nguyên Thanh Trạch ở bên Đường Nghi, lúc đầu giống như rơi vào một bình mật. Hắn đem ước nguyện tìm kiếm Lang Gia trượng của mình chôn thật sâu trong đáy lòng. Nhưng kỳ thật hạt giống đã rơi xuống đất, cho dù gặp thời tiết khô hạn nhất thời, chỉ cần có một trận mưa, sẽ mọc rễ nảy mầm.
Hai người tìm một nơi phong cảnh tú lệ, bắt đầu cuộc sống nam canh nữ chức (nam làm ruộng nữ dệt vải, ý nói cuộc sống đơn giản bình dị) không tranh với đời.
Chỉ là, thời gian cùng sư phụ ước hẹn về Thục Sơn ngày càng gần, Nguyên Thanh Trạch ngày càng bất an, ngày càng phiền chán.
Đường Nghi tự nhiên nhìn ra, hỏi hắn có tâm sự hay không.
Hắn chỉ nguyện giờ phút yên bình này có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó, chỉ nói không có.
Đường Nghi liền nói muốn đi họp chợ trên trấn.
Hai người giống như vợ chồng bình thường, đi trên phố. Nàng rất hào hứng, càng giống như đứa trẻ, nhìn thấy các món đồ chơi nhỏ đều muốn mua.
Nguyên Thanh Trạch vốn là đạo sĩ, không có tiền để dành gì, huống chi xuống núi không ít ngày, đều đã dùng gần hết. Sau vài lần, nàng nhìn ra hắn quẫn bách. Vì thế trực tiếp kéo hắn đi mua dây cột tóc.
Chỉ là lụa đỏ bình thường, nàng lại cực vui vẻ, lập tức bảo hắn cột giúp nàng. Hắn lại cảm thấy đang ở trên đường người đến người đi, không khỏi quá mức phô trương.
Đường Nghi thấy hắn chần chờ, nói trở mặt liền trở mặt, xoay người liền đi.
Nguyên Thanh Trạch ở phía sau đuổi theo thật lâu, đuổi thẳng ra khỏi chợ, đi đến nơi rất ít người. Kỳ thật với khinh công của nàng, nếu thật muốn quăng Nguyên Thanh Trạch, hắn như thế nào cũng đuổi không kịp.
Nguyên Thanh Trạch không biết dỗ người, chỉ có thể kéo nàng qua, vuốt ve tóc đen của nàng, cột tóc cho nàng. Trên tóc đen mềm như gấm uốn lượn một sợi dây đỏ thắm như tơ tình, chẳng qua dây cột tóc dài đến đâu chung quy cũng có điểm cuối.
Đường Nghi cũng thật sự là tùy hứng, lập tức liền mưa thuận gió hoà, nói thẳng muốn đi tửu lâu chúc mừng. Thấy nàng đổi ý, Nguyên Thanh Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền đã quên hỏi nàng chúc mừng cái gì.
Đến tửu lâu duy nhất trên trấn, vừa mới ngồi vào chỗ của mình, liền có hai công tử ca trang phục của người có học tiến lên đến gần Đường Nghi. Lúc đầu Đường Nghi nhắm mắt bịt tai, vẻ mặt hờ hững, như là căn bản không biết bọn họ.
Một tên trong đó thấy nàng như thế, liền không kiên nhẫn nói: "Giả đứng đắn cái gì, tối hôm đó không phải hầu hạ hai huynh đệ chúng ta rất vui sao."
Một tên khác đánh giá Nguyên Thanh Trạch vài lần, lập tức phụ họa nói: "Chắc là do có niềm vui mới rồi. Bộ dạng cũng rất xinh đẹp, là tiểu bạch kiểm cô nuôi à. Hai người có thể cùng đến, tiểu gia ta nhiều người hầu hạ, càng tận hứng..."
Hai người một đáp một xướng nói càng lúc càng khó nghe. Nguyên Thanh Trạch đương nhiên đã hiểu, bọn họ đều từng là người trong trướng của nàng, đợi hai người nói đến hắn, đã thấy trên mặt hai tên ngu ngốc hèn hạ dơ bẩn bị mấy cái tát trước đám đông, vừa đau vừa rát.
Đường Nghi trên mặt huyết sắc chậm rãi lui dần. Lúc đầu nàng vẫn cố nén không động, đến khi bọn họ bôi nhọ Nguyên Thanh Trạch, kiếm nàng vẫn gắt gao nắm, bỗng nhiên ra khỏi vỏ, một kiếm một người, chỉ trong chốc lát, liền đâm xuyên qua hai người. Dân trong trấn chưa bao giờ gặp cảnh tượng này, lập tức chạy tứ tán, một mảnh xôn xao.
Cơm tự nhiên ăn không được.
Nguyên Thanh Trạch túm nàng ra khỏi tửu lâu một đường đi nhanh. Trong lòng lại trách nàng ra tay rất ngoan độc. Liền nói: "Cô cũng quá thị sát thành tánh, ngay cả người từng bên gối cũng có thể hạ thủ được. Không biết cô nương khi nào cũng vứt bỏ ta như giẻ rách đây?"
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu sau, mới lạnh lùng phun ra hai chữ: "Hiện tại". Nói xong liền xoay người bước đi.
Nguyên Thanh Trạch đương nhiên không chịu đuổi theo. Một mình đứng dưới hoàng hôn, thẳng đến bóng dáng của hắn đều phai nhạt, mới một mình trở lại nhà tranh hai người cùng dựng, cũng không thấy bóng dáng Đường Nghi.
Hắn đợi chừng mười ngày, cũng không thấy nàng trở về, trong lòng không khỏi hối hận.
Tối ngày thứ mười một, nàng tay cầm bầu rượu, dáng người đỏ tươi cuốn gió tuyết mà vào. Giống chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, muốn hắn cùng uống. Rượu qua ba tuần, nàng bỗng nhiên dựa sát vào.
Nguyên Thanh Trạch biết tâm tư nàng, trong lòng giận dữ, liền một tay đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: "Bản thân cô không tự trọng thì thôi đi, coi ta là người như thế nào!"
Vẻ quyến rũ trên mặt nàng bỗng nhiên mất hết, buồn bã cười nói: "Ta sớm biết cuối cùng cũng có một ngày chàng sẽ xem thường ta." Ngừng một chút, nàng lại cúi đầu nói: "Vốn tưởng rằng chàng không giống bọn họ. Là ta ngốc." Một câu này lại giống như tự nói tự nghe.
Hắn trong lòng thật đau, hỏi: "Rốt cuộc vì sao phải chà đạp bản thân như thế?"
Đường Nghi bỗng nhiên uống một ngụm rượu lớn, vì uống quá nhanh, vừa xuống họng, lại không ngừng ho khan, nhất thời nước mắt chạy gấp, hòa với rượu, dọc theo đường cong của cằm nàng lạnh lùng rơi, rơi xuống vạt áo của hắn, nhàn nhạt biến mất. Thật lâu sau mới khàn giọng buồn bã nói: "Ta là người như thế, không có nam nhân sẽ chết!" Trên mặt diễm sắc vô song lại tràn đầy tự chán ghét cùng tự khinh bỉ.
Hắn thấy nàng chuốc khổ như thế, trong lòng mềm nhũn, ngược lại nói: "Ta biết nàng nhất định có nỗi khổ."
Nàng nghe xong, cả người đều chấn động, thê lương nói: "Thân là nữ tử, có ai lại từ nhỏ liền nguyện ý một đôi tay ngọc ngàn người gối đâu."
Nguyên Thanh Trạch nghe xong lại càng hồ đồ. Thầm nghĩ: trên đời này nữ tử buôn hương bán phấn phần lớn đều là vì cuộc sống bức bách. Phụ mẫu nàng mặc dù kẻ rời nhà, người phản xuất sư môn, lại đều là long phượng trong loài người. Không đến mức để nàng chịu khổ, chịu ủy khuất như vậy.
Đường Nghi khóc thảm nói: "Chàng có biết, trên đời này có một loại dâm dược cực bá đạo tên là Tiêu Hồn Hương, không có thuốc giải. Chỉ có không ngừng tìm nam nhân làm chuyện đó, mới có thể sống sót. Ha, chàng cho ta thích những nam nhân này sao, mỗi lần đến thời điểm phát tác, ta liền đi quán rượu mua say, chỉ cần say, cái gì cũng không biết. Ta chỉ cầu không nhớ rõ bọn họ. Chỉ vì nhớ rõ một người, ta liền chán ghét mình một phần. Lại không nhẫn tâm đi tìm chết. Nếu cha mẹ dưới suối vàng nhìn thấy ta, không biết sẽ thương tâm như thế nào."
Nguyên Thanh Trạch nghe xong, tâm hồn kịch chấn, lúc này mới sáng tỏ nàng mỗi lần uống không phải quỳnh tương ngọc dịch, mà là huyết lệ tự hủy tạo thành.
Sau một lúc lâu, hắn mới run run môi, nhẹ hỏi: "Có phải Noãn Dương chân nhân kia hại nàng hay không?"
Không ngờ, Đường Nghi lại lắc đầu nói: "Ta chỉ là thấy hành vi của hắn quá vô liêm sỉ, nhất thời cao hứng luyện tay một chút thôi."
"Vậy rốt cuộc là ai hạ độc?"
"Chàng đừng hỏi. Ta sẽ không nói. Ta vốn là người bẩn không chịu nổi, vốn không xứng để chàng thương tiếc."
Một hàng lệ trong bỗng nhiên chảy xuống, lại thương xót bản thân bẩn không chịu nổi.
Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy tâm mình bị nàng vét sạch thành một chén tuyết, nhận lấy nước mắt của nàng, đau lạnh cả tim gan.
Chỉ là tình yêu trên đời này, chỉ dựa vào thương tiếc là không đủ. Sự thật vĩnh viễn sừng sững như núi, khiến người có tình không thể vượt qua.
Có đôi khi, ở mặt ngoài vết thương đã liền rồi, ai ngờ, lại mục rữa trong xương cốt.
Hai người cũng giống như trước như hình với bóng, thậm chí thân mật khăng khít hơn.
Tình nhân sớm chiều ở chung luôn chê ngày không đủ dài. Bất tri bất giác mùa đông đã qua, vạn vật đón xuân. Đường Nghi đề nghị đi chợ mua chút vải vóc may quần áo mùa xuân. Nguyên Thanh Trạch lại có vẻ hứng thú rã rời, chỉ là chung quy không lay chuyển được nàng, liền đi.
Có lẽ trải qua mùa đông dài, xuân đến tuy rằng còn se lạnh, mọi người đi họp chợ lại thật nhiệt tình, trên chợ không lớn phải chen chúc. Đường Nghi vốn phong tư vô song, Nguyên Thanh Trạch khí chất thanh hoa, hai người đi ở thôn nhỏ này, tự nhiên khiến người chú ý.
Mỗi khi có ánh mắt nam nhân dán trên mặt Đường Nghi, Nguyên Thanh Trạch nắm tay nàng theo bản năng liền buông lỏng, thẳng đến có nam tử nhìn chằm chằm Đường Nghi, ánh mắt thập phần rõ ràng. Trong đám người, vốn hai người nắm tay, cuối cùng bị tách ra.
Nguyên Thanh Trạch ngơ ngác đứng giữa dòng người, nhìn chằm chằm bóng dáng màu đỏ vì tìm hắn mà hối hả chung quanh, mi nhíu chặt, mắt mờ mịt, giống như một chén sứ bị nứt vá lại, hoảng loạn tuyệt vọng vì biết được vận mệnh mình. Chân hắn lại giống như bị chôn chặt vào đất, không thể đi về phía nàng nửa bước, trong họng giống như bị khối chì bịt kín, không thể phun ra nửa chữ.
Thẳng đến chạng vạng chợ tan, Đường Nghi mới tìm được hắn, nhất thời cười như hoa xuân mới nở, Nguyên Thanh Trạch miễn cưỡng cười lại, hai người cùng trở về.
Chỉ có hắn biết, cái tay kia, là hắn chủ động buông ra. Hắn cũng không cố ý, mà có một số việc vừa vặn phá hủy liền không tự chủ được.
Kỳ hạn cùng sư phụ thương lượng đã sớm qua, Nguyên Thanh Trạch chậm chạp chưa về, không khỏi lo lắng. Có câu sợ cái gì sẽ đến cái đó, một ngày kia, sư phụ rốt cục xuống núi tìm được hắn.
Lang Gia trượng vốn là tâm bệnh của Nguyên Thanh Trạch. Hắn cảm thấy thẹn với sư môn, càng thẹn với ân sư, do dự mãi, rốt cục quyết định cùng sư phụ về Thục Sơn trước. Hắn không ngừng thuyết phục mình, có lẽ giao Lang Gia trượng ra, có thể đổi thân tự do.
Nghiêm hình bức cung có lẽ sẽ rất khó, bởi vì trong chốn võ lâm còn nhiều tử sĩ, nhưng lời nói của người bên gối lại thường dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn là người nàng yêu.
Nguyên Thanh Trạch thuận lợi lấy được Lang Gia trượng, cùng sư phụ về Thục Sơn.
"Bất đắc dĩ, tạo hóa trêu người. Lần đó vừa đi cũng không có ngày về. Sư phụ cấm chừng ta, bảo ta ăn năn. Nàng cuối cùng tìm tới Thục Sơn, đại náo một hồi. Đệ tử Thục Sơn phát hiện nàng cũng dùng kiếm pháp Thục Sơn, vả lại chiêu chiêu đều đoán trước được, liền càng liều mạng vây công. Vốn bằng võ công của nàng, muốn toàn thân trở ra cũng không khó. Ai ngờ, sư phụ lại ở trong đám người mà ra, nói với nàng, tình ý của ta đối với nàng tất cả đều là giả, đây đều là một cái bẫy, vì lừa gạt Lang Gia trượng. Nàng nghe xong chẳng những không lùi, còn liều mình không cần tánh mạng, một mình xông vào Tàng Bảo Lâu, một lần nữa cướp Lang Gia trượng về tay. Đệ tử trông coi Tàng Bảo Lâu đều là cao thủ kiếm thuật nhất đẳng của Thục Sơn, nàng cuối cùng bởi vì mãnh hổ nan địch quần hồ, trên người nhiều chỗ bị thương nặng. Lại vẫn đau khổ chống đỡ, uy hiếp phá huỷ Lang Gia trượng, nhất định phải gặp ta một lần. Sư phụ không còn cách nào, chỉ đành thả ta ra gặp nàng. Nàng nghe xong ta tự thuật mọi chuyện từ đầu đến cuối, không hề tin ta có nửa phần chân tình, cầm Lang Gia trượng trong tay, nhảy xuống vách Thục Sơn mây khói. Ta lúc ấy sợ đến vỡ mật, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng như tiên bay, tay áo phiêu tán. Xảy ra chuyện như vậy, ta thành người đắc tội với đệ tử xuất gia của Thục Sơn, bị trục xuất khỏi sư môn. Khi đó ta đã không còn gì lưu luyến, thầm nghĩ có thể tìm xác nàng về, liền phát điên tìm khắp núi, cứ như thế, tìm vài thập niên, lại không thu hoạch được gì."
Nguyên Thanh Trạch cả đời quên không được ngày đó trên kim đỉnh, Đường Nghi một thân áo bào nhuộm máu đỏ tung bay như bướm gãy cánh, mặt trắng như sứ chưa nung, nhiễm một lớp bụi mờ, cười to thê lương một tiếng, nói: "Nguyên Thanh Trạch, Đường Nghi ta cả đời gặp qua ngàn người, lại đem một mảnh chân tình giao lầm cho ngươi. Ta vốn không sạch sẽ, tự hỏi không xứng cùng ngươi kết tóc, cho nên ta chỉ cầu ngươi tự tay cột tóc cho ta, liền đồng ý không danh không phận theo ngươi. Ai ngờ lại rơi vào kết cục hôm nay! Coi như Đường Nghi ta có mắt không tròng. Không phải vì một cây Lang Gia trượng sao, ta cố tình không cho ngươi chiếm được!" Nói xong, nàng không chút chùn bước, thả người nhảy xuống tiên đài. Ông ngay cả một góc áo nàng cũng không nắm được, chỉ nhớ rõ vẻ mặt quyết tuyệt thê lương của nàng, nước mắt rơi đầy.
Kỳ thật, phần lớn thời điểm, cái gọi là thiên ý trêu người, bất quá cũng chỉ là mọi người tự lấy cớ, tính trên đầu ông trời, tự bào chữa cho bản thân. Nguyên Thanh Trạch lúc ấy không cùng nhảy với Đường Nghi, mà là sau khi sự việc xảy ra tìm kiếm thi thể của nàng, vừa tìm chính là vài thập niên. Cùng với nói tình yêu của ông ta khắc sâu tận xương suốt đời khó quên, không bằng nói ông ta đau khổ tìm kiếm lương tâm an ổn. Không phải tất cả yêu đều có thể thề sống chết tương tùy. Tình yêu thường là một vườn hoa chỉ nở một mùa, đến khi cảnh đẹp cả vườn oanh oanh liệt liệt đi qua, tất cả lụi tàn héo úa trở về tĩnh lặng, người đặt mình trong đó thưởng hoa mới phát hiện, thì ra mình thủy chung chỉ là quần chúng đứng ngoài, ngay cả cảnh tượng đầy đình phồn hoa khắc trong lòng, cũng giống như một giấc mộng từ nay về sau đi theo cuộc đời, đó chung quy cũng là mộng.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |