← Ch.059 | Ch.061 → |
Cù Diệu dù sao cũng là chưởng môn Thục Sơn, phản ứng mau lẹ đến mức nào, lập tức xoay người vung kiếm che ngực. Không ngờ Mộc Phong Đình thân pháp bỗng biến đổi, tay kia cầm đoản kiếm khảm ngọc lục bảo lưỡi cong, chiêu chiêu đâm vào chỗ yếu hại của Cù Diệu, đúng là một bộ đao pháp sắc bén đến cực điểm. Cù Diệu thấy không địch lại, liền vứt Thừa Ảnh đi, dùng song chưởng nghênh địch, khí thế cũng biến đổi theo, sát khí kinh người, theo chưởng pháp của ông ta triển khai, trong không khí lại có một loại cảm giác huyết khí tràn ngập.
Tà công của Cù Diệu hơn Viên Ngộ đâu chỉ một bậc, cùng Mộc Phong Đình trong lúc nhất thời ngang sức ngang tài. Chỉ là Mộc Phong Đình càng đánh càng thuần thục trôi chảy, đấu pháp ngoan lệ của Cù Diệu lại dần dần không khống chế được, về sau lại giống như điên, hoàn toàn là liều mạng xông bừa. Mộc Phong Đình không muốn cùng ông ta triền đấu, tay trái bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra một vật, ném về phía Cù Diệu.
Cù Diệu vội vàng thối lui ra sau, khó khăn né tránh.
Mộc Phong Đình cười lạnh nói: "Cù chưởng môn ngay cả tín vật đính ước lúc trước cũng ghét bỏ như thế sao."
Cù Diệu mới vừa rồi đương nhiên nghĩ rằng đối phương dùng ám khí, giờ phút này nghe Mộc Phong Đình nói thế, động tác trên tay dù chưa chậm lại nửa nhịp, nhưng vẫn nhịn không được liếc nhìn thứ trên đất.
Đúng là một khối ngọc bội hình con bướm!
Ông ta vừa thấy, nhất thời thân hình cứng đờ, chưởng thế chợt thu lại. Xoay người nhặt ngọc bội lên, run rẩy từ trong lòng lấy ra một vật —— một khối thanh ngọc bội giống như đúc, hợp tại vừa vặn thành đôi. Chỉ là khối ông ta lấy từ trong lòng ra càng ôn nhuận hơn, có lẽ là do bị ông ta vuốt ve vài thập niên.
Mạc Hi thầm nghĩ: hảo một cái hồ điệp song phi, không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào kết cục một mình lẻ bóng.
Cù Diệu nhất thời hai mắt như điện nhìn Mộc Phong Đình, giọng nói lộ ra vẻ ác độc đề phòng, nói: "Ngọc bội này ngươi từ đâu mà có?!"
Mộc Phong Đình không nhanh không chậm nói: "Nhờ phúc của Cù chưởng môn, tại hạ gặp tuyết lở, may mắn không chết, rơi vào trong một động băng, từ một xác nữ lấy được."
Cù Diệu nghe vậy càng phát điên, trợn mắt đến muốn nứt ra, nói: "Ai bảo hai người các ngươi một kẻ uy hiếp ta muốn đem chuyện Lạc Hằng tuyên dương ra ngoài, một đứa khác lại tới lấy Thừa Ảnh. Các ngươi đều đáng chết!" Ngừng một chút, lại lớn tiếng quát hỏi: "Ngươi đã làm gì nàng?!"
Mộc Phong Đình dáng vẻ càng ung dung, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cũng không như thế nào, chỉ là hủy quan tài băng của cô ta. Lúc thoát khỏi động băng lại không cẩn thận gây động tĩnh quá lớn, khiến vô số nhũ băng rơi xuống, miệng động bị phá hỏng, nói cho cùng kết cục của cô ta cũng giống Lạc Hằng thôi."
Cù Diệu nghe vậy khí lực giống như trong nháy mắt bị vắt cạn, khàn giọng nói: "Đây là vì sao? Một đám các ngươi đều bức ta? Đây đến tột cùng là vì sao. Nàng đã chết, đã chết, các ngươi còn muốn thế nào!"
Mộc Phong Đình thấy ông ta thương tâm muốn điên, miệng vẫn không buông tha, chỉ trào phúng nói: "Cù chưởng môn cần gì ra vẻ, lúc trước chỉ sợ cũng là ông tự tay chôn vùi tánh mạng người mình yêu."
Mạc Hi thầm nghĩ: thằng nhãi này rất lợi hại, chỉ vài lời ít ỏi đã có thể kích Cù Diệu trong lòng đại loạn.
Quả nhiên, Cù Diệu cười điên cuồng, cơ thể run rẩy lợi hại, oán hận nói: "Không sai. Chính là ta động thủ. Ngày đó chúng ta thề non hẹn biển, đợi ta kiếm thuật đại thành liền tự mình xuống núi đến nhà nàng cầu hôn. Ai ngờ, Hà Quần Thanh lão già kia, lấy vị trí chưởng môn Thục Sơn dụ dỗ, bức ta xuất gia. Đáng thương nàng khi đó đã có thai, ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh đáp ứng Hà Quần Thanh. Cùng nàng tranh chấp, lại nhất thời thất thủ đánh nàng bị thương. Nàng thương tâm muốn chết, kéo thân thể bệnh hoạn một mình trốn đi, ta vừa đau lại hối hận, chỉ có thể thêu dệt câu chuyện khỉ bắt người, ra lệnh đệ tử Thục Sơn đi tìm. Lúc tìm về đứa nhỏ đã không còn, nàng thấy ta cũng chỉ một lòng muốn chết, ngơ ngẩn nhìn ta không nói một lời, chỉ yên lặng rơi lệ. Có khi nóng giận, ra sức đòi ta trả lại con nàng." Cù Diệu nói đến đây, đã hoàn toàn sa vào chuyện cũ, trên mặt đau xót khắc cốt, nước mắt rơi đầy. Cả người suy sụp té trên mặt đất, giây lát lại ôm đầu, lẩm bẩm nói: "Ta không cứu được nàng. Nàng không cho ta cứu, nàng nhất định hận ta tận xương."
Mộc Phong Đình không chút để ý tới Cù Diệu buồn rầu hối tiếc, chỉ cười lạnh nói: "Cù chưởng môn muốn gì được nấy, như ý nguyện lên làm chưởng môn, cần gì phải tổn thương người vô tội, giết hại thôn dân dưới núi." Thầm nghĩ: không biết chừng do hắn luyện tà công không khống chế được gây nên.
Cù Diệu hai mắt như tro tàn trong nháy mắt lại có thần thái truyền vào, song hết sức độc ác, phẫn hận nói: "Bọn họ đều đáng chết. Nếu không phải cha ruột của nàng không dung được nàng, nàng làm gì phải rời nhà trốn đi, lẻ loi một mình trải qua thiên tân vạn khổ lên Thục Sơn. Nàng có thai, liên quan gì đến những người đó, bọn họ lại muốn giết chết nàng. Bọn họ đều đáng chết!"
Mạc Hi thầm nghĩ: quả nhiên ta đoán đúng tám chín phần. Thôn dân dưới núi đều là ông ta giết. Mà nữ quỷ trong lời của thôn dân chính là người yêu ngày xưa của Cù Diệu. Tuy rằng đòi hồn không phải là nữ quỷ, nhưng cũng vì "nữ quỷ" mà nên. Cù Diệu đối nhân xử thế đều vì hai chữ "thanh danh", ông ta cố ý không dùng nội lực, chỉ dùng nhũ băng giết người vì che giấu mình. Nói như thế, mộ bia người chết hẳn cũng là ông ta dùng võ công phá huỷ toàn bộ. Bởi vậy, việc hung thủ nhìn như không biết võ công, lại có thể bằng sức bản thân hủy nhiều mộ bia như vậy có thể giải thích.
Mộc Phong Đình lại cười lạnh một tiếng, nói: "Cù chưởng môn oán khí thật lớn. Vậy còn Lạc Hằng, hắn có tội gì, lại nói tiếp hắn cũng đau khổ vì tình, cũng coi như đồng bệnh tương liên với Cù chưởng môn." Thầm nghĩ: thừa dịp hiện tại ông ta tâm trí điên cuồng, ta trước lừa ông ta nói ra, chuyện Lạc Hằng hơn phân nửa là liên quan đến ông ta.
Cù Diệu phẫn hận nói: "Họ Lạc kia cũng nên chết. Ta vì vị trí chưởng môn này mà ngày đêm cẩn thận. Hắn vì sao lại không thuận theo không buông tha, nói gần nói xa ý chỉ "Tế Thiện Đường" hại chết thê tử hắn, khắp nơi làm hỏng thanh danh của ta, bức ta thay hắn ra mặt." Ngừng một chút, ông ta lại càng giận dữ nói: "Hắn nghĩ mình là ai, trước giờ chưa có ai ra mặt vì ta, lão bà hắn chết, dựa vào cái gì muốn ta ra mặt vì hắn."
"Lạc Hằng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ông. Ông lại sai Viên Ngộ giết thê tử người ta, chỉ vì lấy nhau thai."
Cù Diệu cả kinh, nói: "Ngươi làm sao mà biết chuyện nhau thai? Đúng rồi, nhất định là Viên Ngộ tên ngu xuẩn này tiết lộ ra ngoài. Ha ha, buồn cười, bọn họ đều nghĩ nhau thai có thể gia tăng công lực, lại không biết ta chỉ dùng những trẻ chưa sinh ra này để tế đứa con số khổ chưa xuất thế của ta thôi. Dựa vào cái gì chúng có thể bình an ra đời, con ta lại chết non. Con ta dưới đất chắc hẳn tịch mịch, đều đưa chúng xuống cùng nó, chẳng phải chết có ý nghĩa sao."
Mộc Phong Đình đối với sự điên cuồng thích giết chóc của ông ta âm thầm kinh hãi không thôi, miệng lại châm chọc nói: "Cù chưởng môn vừa đại khai sát giới trong bóng tối, lại mở "Tế Thiện Đường" mua danh chuộc tiếng ở ngoài sáng. Ông vì bảo hộ thanh danh của mình có thể nói là hao tổn tâm huyết, ngay cả mộ bia của vong hồn dưới tay cũng phá huỷ, miễn cho người nhà bọn họ, nhất là chồng của những phụ nhân xuất ngũ về nhà phát hiện thê tử đã chết, tới quấy rối Thục Sơn."
Cù Diệu không cho là đúng nói: "Nàng chết ta cũng không có vì nàng lập bia. Những người đó đương nhiên lại càng không xứng."
Mạc Hi trong lòng cười lạnh không thôi: Cù Diệu sở tác sở vi (làm loạn) đều là xuất phát từ chủ tâm, lại đều đổ lên đầu người khác. Ông ta từ đầu đến cuối đều không có thổ lộ tên người mình yêu, có thể thấy được cho dù hôm nay đến bước này, sâu trong nội tâm ông ta, thanh danh vẫn là quan trọng nhất. Trong tiềm thức vẫn có ý che giấu bí mật này.
Mộc Phong Đình đột nhiên bình tĩnh hỏi: "Cù chưởng môn có biết vì sao võ công của ông nhập ma hay không?"
Cù Diệu mặt lộ vẻ không cam lòng nói: "Đều là một chữ tình hại cả đời ta. Năm đó ta đau khổ vì tình, không khỏi cấp nộ công tâm, luyện công nhầm đường. Nhiều năm nay đều tích tụ trong tâm, hiển nhiên càng lúc càng nghiêm trọng."
Mộc Phong Đình lắc đầu thở dài: "Không phải là tình hại ông, tương phản, nếu ông thật sự có tình sẽ không đến cục diện ngày hôm nay. Cù chưởng môn thân là đạo gia nhất phái tôn sư, sao lại không biết "thiên chi đạo, lợi mà không hại; nhân chi đạo, làm mà không tranh. " mới là đại đạo (đạo lý đúng đắn)." Dứt lời, không đợi Cù Diệu có phản ứng, tung người nhảy lên, ra tay như điện điểm huyệt ngủ của ông ta, dùng sức ép nuốt "Li Mộng" vào.
Mạc Hi lúc này mới xuyên cửa sổ mà vào, nói: "Xem ông ta vừa rồi động thủ liền biết, ông ta vì lạm dụng tà công lâu ngày, đã tổn hại tâm mạch, cho dù huynh không ra tay, cũng sống không được bao lâu."
Mộc Phong Đình nói: "Vừa rồi ta cùng ông ta triền đấu, nhằm khiến tà công của ông ta nhanh chóng kích phát ra."
Mạc Hi nhặt Thừa Ảnh trên mặt đất lên, nhẹ nhàng nắm chuôi kiếm phong cách cổ xưa trong tay, nhất thời kinh ngạc đến cực điểm. Chỉ thấy trong khoảnh khắc Thừa Ảnh chạm vào lòng bàn tay nàng, mũi kiếm đột nhiên dài ra. Thân kiếm trong suốt như nước, dưới ánh trăng lại không phản chiếu một tia kiếm quang. Nàng dùng tay trái không bị thương, tùy ý khẽ vung về phía góc bàn, không hề có chút lực cản, ngay cả không khí lưu động cũng không phát hiện ra được, cũng không có tiếng vang nào. Một góc gỗ lim kia đã bị chém rớt, vết cắt bằng phẳng trơn bóng đến khó tin. Mà nàng mới vừa rồi một phần nội lực cũng không sử dụng!
Mộc Phong Đình thấy thế cũng không nhịn được tán thưởng, chậc chậc lấy làm kỳ nói: "Thừa Ảnh trong tay Cù Diệu chỉ có thể là một thanh kiếm trấn tà, ngược lại không thể khắc địch chế thắng. 'một trăm nhân vật phong lưu trên giang hồ' của Mộ Yến Trai cũng không phải tất cả đều là thu bạc nói bừa. Cù Diệu trước mặt người khác vì tạo uy tín chưởng môn của ông ta, lại sợ lộ ra tà công, đương nhiên sẽ mang theo Thừa Ảnh. Chỉ sợ lúc ông ta trừ phiến loạn không đuổi tận giết tuyệt, không phải ông ta không muốn, mà là không thể, Thừa Ảnh ở trong tay ông ta là một thanh kiếm ức chế, chế ước người sử dụng, lực sát thương với bên ngoài ngược lại yếu bớt rất nhiều." Ngừng chốc lát, hắn lại vui sướng nói: "Bất luận Hà Quần Thanh có phải lợi dụng cô thanh trừng phái Thục Sơn hay không, ông ấy đem chuôi kiếm này cho cô, hẳn cũng là xuất phát từ thật lòng. Kiếm này đến tay cô, mới có thể hiện rõ phong tư của tuyệt thế danh kiếm."
Không ngờ, Mạc Hi lại nhét thanh kiếm vào tay Mộc Phong Đình. Thừa Ảnh rời khỏi tay Mạc Hi, kiếm phong vừa nổi lên, ở trong tay Mộc Phong Đình cũng không xuất hiện lại. Mộc Phong Đình thấy thế không khỏi lại tán thưởng một hồi, trịnh trọng đem kiếm trả lại.
Hắn thấy Mạc Hi tùy tay liền đem kiếm cho hắn, trong lòng không khỏi vừa động: không ngờ nàng tin ta như thế. Lại không biết Mạc Hi chỉ là thí nghiệm, kiếm này có phải hay không chỉ ở trong tay nàng mới phát sinh biến hóa. Vả lại, nàng nay không thể dùng kiếm, Mộc Phong Đình nếu lúc này đến đoạt, nàng chắc chắn không giữ được bảo bối này. Chi bằng mượn cơ hội này, hào phóng thử một phen.
Mạc Hi nhẹ nhàng cười, nói: "Huynh xử trí Cù Diệu, không sợ sáng mai Thục Sơn đại loạn, hai chúng ta bị đệ tử Thục Sơn đuổi giết khắp núi sao?" Nàng trong lòng biết rõ xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng đệ tử Thục Sơn nhất định sẽ liên lạc đệ tử dưới núi, phong núi vây kín lùng bắt người khả nghi. Chỉ là đối với hai người mà nói, Cù Diệu chết, nguy cơ chỉ là nhất thời; không chết, di hại cả đời.
Mộc Phong Đình chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Chỉ sợ sáng mai, người truy giết chúng ta sẽ không nhiều lắm. Kéo được bao lâu hay bấy lâu."
Mạc Hi ngạc nhiên nói: "Huynh lại động tay chân làm gì rồi? Đừng gây động tĩnh quá lớn, biến khéo thành vụng." Thầm nghĩ: người này thủ đoạn có đôi khi rất liều mạng, nhưng đừng lộ liễu quá.
Mộc Phong Đình cũng không thừa nước đục thả câu, đắc ý cười nói: "Còn nhớ ta từng nói với cô quả mai vàng tên là "thổ ba đậu" không?"
Mạc Hi gật gật đầu, tỉnh ngộ nói: "Huynh bỏ thuốc đệ tử trên Thục Sơn? Khi nào?" Hai người luôn đi cùng nhau, không lý nào nàng không biết a.
"Đó là hôm nay lúc vào nhà vệ sinh, tiện đường đi ngang phòng bếp."
Mạc Hi nghe vậy bật cười không thôi, cũng không hỏi hắn có phải hay không lúc vào nhà vệ sinh nảy ra linh cảm.
Mộc Phong Đình lại nói: "Tại hạ lại có một chuyện không rõ, mong cô nương chỉ điểm."
"Huynh là hỏi Cù Diệu đã làm gì trên băng, ở trước mặt ta và huynh công khai giết Lạc Hằng đúng không." Thấy Mộc Phong Đình gật đầu, Mạc Hi tiếp tục nói: "Ta cũng là nhìn thấy chung quanh chỗ Lạc Hằng quỳ có mảnh thủy tinh mà đoán ra. Bình thường băng rơi xuống, chắc chắn sẽ gãy ngay đoạn nối với mái hiên. Cây băng cắm trên người Lạc Hằng lại không phải, mà là gãy từ giữa, vẫn còn một đoạn trên mái hiên. Ta đoán Cù Diệu dùng hộp thủy tinh vô cùng mỏng, đổ nước, sau đó chặt đứt một đoạn băng, lại đặt hộp thủy tinh nối giữa chúng, bên ngoài hộp dính nước, rất nhanh sẽ đóng băng, như vậy sẽ dính liền thành một khối hoàn chỉnh. Nước trong hộp rất nhanh sẽ bắt đầu kết băng, cùng một lượng nước, sau khi đóng băng sẽ lớn hơn ban đầu một vòng, như thế khối băng trong hộp lớn đến trình độ nhất định sẽ làm hộp thủy tinh nứt vỡ, hộp thủy tinh vừa vỡ, băng phía dưới đương nhiên sẽ rớt xuống. Lạc Hằng mỗi ngày đều quỳ cùng một chỗ, hơn nữa ở trong tuyết quỳ một lúc lâu, năng lực phản ứng cùng tính mẫn tiệp của hắn đều giảm mạnh, rất khó né tránh. Chiêu này tuy rằng cần trùng hợp, tính toán để chắc chắn rơi trúng hắn cũng không phải không thể. Trước đó Cù Diệu chỉ cần thí nghiệm thời gian cần thiết để nước trong hộp kết băng, sau đó mời chúng ta đến trước, có thể làm người chứng kiến cho hắn."
Mộc Phong Đình vô cùng khâm phục nói: "Cô nương trí kế (trí tuệ, mưu kế) vô song, thận trọng vô cùng."
Mạc Hi nói: "Hiện tại không phải lúc nói việc này, chúng ta vẫn là suốt đêm xuống núi, để tránh đêm dài lắm mộng."
Mộc Phong Đình nói: "Phải. Cô nương lúc này không tiện động võ, tại hạ một mình ngăn cản đuổi giết, áp lực không khỏi quá lớn. Chúng ta vẫn là sớm thoát thân thì tốt hơn."
Hai người cùng nhau xuống núi, suốt đêm lánh nạn.
Tác giả có việc muốn nói: kỳ thật nhân vật trung tâm của chương này là Cù Diệu. Viết về người này, Miêu Miêu dùng chính là thủ pháp phân tích tâm lý tội phạm. Hành vi hình thức của hắn đều do tâm lý chi phối, trong điên cuồng tồn tại hợp lý cùng tất nhiên. Đây cũng là một loại thể nghiệm sáng tác mới. Hy vọng mọi người thích.
Ha ha, rất nhiều bạn đọc nói, chương này không liên quan với hoàng tử sao, lệch khỏi chủ tuyến rồi. Kỳ thật không phải, chẳng qua từ chương này chủ tuyến bắt đầu chôn sâu hơn, mọi người chỉ cần tiếp tục xem, liền có thể nhìn ra manh mối từng vòng từng vòng đan xen nhau. Nhưng đợi đến lúc kết văn Miêu Miêu mới có thể công bố đáp án. Đương nhiên, nơi đây ngọa hổ tàng long, những bạn đọc lợi hại nói không chừng đã sớm đoán được.
Anh Chi Lạc đoán được vì sao hộp đựng Thừa Ảnh nặng. Ice đoán được thi thể trong động băng kia là mối tình đầu Cù Diệu. Hai vị đều là độc giả cũ từ khi tôi bắt đầu viết, quả nhiên ăn ý với Miêu Miêu. Bạn ^^niha có thể nhìn ra sắp xếp của Miêu Miêu đối với ngọc bội hồ điệp song phi, có thể nói cẩn thận tỉ mỉ.
Các vị, Miêu viết xong chương này cần nghĩ ngơi hồi phục một chút, từ từ nghĩ tiếp tình tiết chương sau. Miêu Miêu cảm thấy ra ngoài sẽ có nhiều thu hoạch, điều tôi muốn nói chính là cảm ơn tất cả mọi người đã ở lại với tôi, chân thành cảm tạ mọi người duy trì! Đây này là truyện đầu tay của tôi, là tâm huyết của tôi. Tin tưởng phần lớn các bạn đều muốn đọc được tinh phẩm, mà không phải thuỷ văn vì đuổi theo tiến độ viết ra. Huống hồ mọi người đều biết, văn này quan trọng nhất là kết cấu, mỗi lần tôi viết đều cố gắng có sáng tạo đột phá. Loại thủ pháp tầng tầng triển khai này, những chi tiết ở phần trước cần lặp lại một cách logic, nếu không viết đến phần sau sẽ sụp đổ. Cho nên mỗi lần viết chương mới, Tóc Miêu Miêu đều rụng nhiều... Các bạn nguyện ý chờ tôi, tôi nhất định tiếp tục hồi báo các bạn bằng những chương phấn khích tiếp theo, từng chương từng chương, thẳng đến khi tác phẩm đầu tiên của tôi hoàn thành.
Báo trước chương sau: Đường Đường rời núi. Chuẩn bị ngược. Trình độ chưa định. Để xem cảm giác viết ra thế nào đã. Hì hì.
Mọi người đều thấy được đây là một lãnh văn, tôi vẫn không rõ vì sao lạnh như thế. Tuy rằng tâm tính đã hoàn toàn điều chỉnh tốt, chỉ cần truyện này còn một độc giả tôi đều nghiêm túc viết xong. Nhưng có đôi khi nhìn đến tỉ suất xem vẫn không khỏi thất vọng. Sign...
"Thiên chi đạo, lợi mà không hại; nhân chi đạo, làm mà không tranh." (chương sáu mươi tám của Lão Tử) "Nhân chi đạo" ở đây, tức là các quy tắc hoặc chuẩn mực của cuộc sống. Đạo trời nuôi dưỡng vạn vật mà không có tâm gia hại. Đạo làm người không tranh quyền thế mà biết dùng phương pháp để thực hiện.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |