← Ch.015 | Ch.017 → |
Hôm sau, sáng sớm người Lăng phủ biết được tin xấu, Lăng Thất vô cùng đau khổ, sai quản gia đi báo với quan phủ. Nha môn phái người đến chùa tra án. Đúng lúc bộ khoái Đường Nhân của Lục Phiến Môn ở kinh thành đến Hàng Châu đuổi bắt đào phạm, liền cùng theo đến.
Tuy là cùng cấp, nhưng nha môn kinh thành đương nhiên khác với địa phương, người phủ Hàng Châu hiển nhiên lấy Đường Nhân làm chủ, sai đâu đánh đó.
Đường Nhân tìm đến Mạc Hi cùng Mặc Phù hỏi chuyện.
Hắn thân mặc thường phục, đeo yêu bài phủ nha kinh thành, mang theo thước sắt, dây thừng, đồ trên người bố trí rất đúng chuẩn. Mạc Hi biết nhiệm vụ phá án, bắt giam của Bộ Khoái Viện đều có hạn chế thời gian, gọi là "bỉ hạn", án bình thường năm ngày là một "bỉ", án mạng trọng đại ba ngày là một "bỉ". Qua một "bỉ", còn chưa thể phá án, bộ khoái liền bị trách đánh. Cho nên nàng vừa đánh giá Đường Nhân, vừa suy nghĩ nếu sau khi người này trở về bị đánh cho mông nở hoa, vậy có thể đi nhìn trộm hay không.
Bộ khoái ở chỗ này là "nghề thấp hèn", căn bản không giống phong cách như trong viết. Luật pháp triều đình quy định nghiêm khắc đời sau của bọn họ không thể tham gia khoa cử, để tránh nhục nhã. Cho dù bọn họ rời khỏi nghề bộ khoái, con cháu ba đời cũng không tốt đẹp gì, trong vòng ba đời không thể làm quan. Thật là nghề di họa con cháu, rơi vào là liên lụy đến bốn đời, không có tiền đồ a.
Bộ khoái trong mắt dân chúng cũng không phải hình tượng chính diện như tiểu thuyết võ hiệp. Bọn họ không có lương, trợ cấp ăn uống hàng năm tức "công thực ngân" chỉ có khoảng mười lượng, nuôi sống gia đình rất khó khăn, vì thế dọa nạt sách nhiễu thành phong trào, tìm cách thu lợi, cùng quan lại châu huyện thông đồng làm bậy, tạo ra án oan, đối với dân chúng bóc lột tàn nhẫn, tùy ý bắt bớ. Có thể nói chuyện xấu làm hết tiếng xấu rõ ràng.
Đỗ Phủ trong có viết: "Mộ đầu thạch hào thôn, hữu lại dạ tróc nhân. Lão ông du tường tẩu, lão phụ xuất môn khán. Lại hô nhất hà ác, phụ đề nhất hà khổ..."* "Lại" (chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến) đi "tróc nhân" (bắt người) này, chính là chỉ những người làm nghề như Đường Nhân.
Nhưng cũng không hẳn, Lăng Thất vừa nghe nói Mạc Hi cùng Mặc Phù bị gọi đến, lập tức cho gia bộc đến phủ nha hối lộ, ngày thường nàng cũng không thiếu hiếu kính phủ nha Hàng Châu, đương nhiên là việc rất nhỏ, chỉ là người ta nói, Đường bộ đầu từ Bắc Kinh đến Hàng Châu này, có tiếng dầu muối không vào (không nhận quà cáp), Lăng Thất cũng không còn cách nào khác. Bộ đầu không ăn hối lộ so với những kẻ tham tài càng khiến người hận hơn.
Mạc Hi chậm rãi nói mình là khách do Lăng Thất tiểu thư mời đến. Vì thất tiểu thư không tiện đi, nên làm phiền mình cùng bát tiểu thư đến Linh Ẩn Tự lễ Phật. Tối hôm qua đến chỗ Như Vụ đại sư luận thiền, khi trở về đang ngủ liền nghe được Mặc Phù la lên thảm thiết, hai người vội chạy đi kêu cứu. Chỉ không nói tiết mục uống rượu ca hát, thật giả lẫn lộn nói rất vui vẻ, bộ dạng vừa nghĩ đến đã sợ. Ngoài miệng nàng ngoan ngoãn đáp một câu, trong lòng liền mắng một câu tay sai chó săn này nọ.
Đường Nhân cười ấm áp, lộ ra hàm răng trắng, nói: "Mộc cô nương lúc ấy chẳng lẽ không biết đem người tháo xuống trước hay sao? Nói không chừng còn chút hi vọng." Ánh mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm nàng. Mạc Hi nhìn Đường Nhân, làn da màu lúa mạch, cười lên sáng lạn như ánh mặt trời, tuyệt đối là soái ca chất lượng tốt. Chắc trong lòng luẩn quẩn nhiều lắm mới làm bộ khoái a. Giết ngàn đao, lại dám vặn hỏi cô nương ta đây, ba đời nhà các ngươi vì ngươi mà gặp xui xẻo là xứng đáng.
Nét mặt đáng thương lắc đầu: "Lúc ấy mặt bát tiểu thư tím ngắt, lưỡi le ra ngoài, nhìn thật sự khiến người ta sợ hãi, tôi còn không dám nhìn lần thứ hai, ngay cả đợi trong phòng cũng không dám. Đã như vậy, còn có thể cứu sao? Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đi gọi người đến. Chính vì như vậy mới trễ hay sao? Nếu thế, tôi đã phạm vào tội lớn." Dứt lời sợ tới mức khóc lên.
Đường Nhân nhất thời chân tay luống cuống, trực giác muốn thay nàng lau nước mắt, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, tay vừa giơ lên đến Mạc Hi lại buông, thẳng coi nàng trở thành con nhím không thể xuống tay. Bộ đầu Hàng Châu thường gọi lão Lục bên cạnh cảm thấy buồn cười: lời nói của một tiểu cô nương, trong lòng ngươi cũng quá mức đa nghi rồi. Còn dọa người ta khóc, tính cái gì anh hùng hảo hán. Không thu bạc, ra vẻ thanh liêm, một tiểu bộ khoái, nghĩ mình là thanh thiên đại lão gia à, ngày sau lấy không có vợ, xem tên nhóc mi có khóc không. Trong lòng vô cùng chướng mắt, có ý đứng bên cạnh xem kịch vui, cho nên từ đầu tới cuối đều không hé răng, mặc kệ Đường Nhân.
Như Vụ còn làm nhân chứng thời gian cho Mạc Hi. Lời nói của cao tăng đắc đạo, độ tin cậy cao a. Mạc Hi lập tức xóa sạch hiềm nghi, so với củ cải trắng còn trắng hơn. Về phần nha đầu Mặc Phù vì không có động cơ, lại không chứng cớ, chủ tử Lăng Thất ra sức bảo vệ, tự nhiên cũng vô sự.
Đường Nhân tra xét nửa ngày không có chút manh mối, hơn nữa hỏi gia bộc Lăng gia cùng Lăng Thất, đều nói bát tiểu thư luôn mặt nhăn mày nhíu, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng cũng có thể. Đành phải kết án tự sát.
Lăng Thất đích thân xử lý di vật của muội muội. Mạc Hi đến Hoa Nghiêm Điện, lần này nàng ra tay rất hào phóng, vừa quyên là một trăm lượng. Chú tiểu ngày đó gặp qua tuy rằng trong lòng cười trộm, nhưng trên mặt cũng không dám cười. Chuyện bát tiểu thư của Lăng gia chết trong chùa đã truyền ra xôn xao.
Thấy Mạc Hi dáng vẻ bi thương, chú tiểu ân cần khuyên giải an ủi một phen.
Mạc Hi tùy tiện lật lật sổ công đức, cùng chú tiểu nói chuyện phiếm.
Chỉ chốc lát, Lăng Thất thu thập thỏa đáng, phái Mặc Phù tới đón nàng trở về Lăng trạch.
Trên đường Mạc Hi bảo gia bộc Lăng gia đi đến Mộ Yến Trai mua một quyển bản dập của Đổng Kỳ Xương viết.
Đêm đó, phương trượng Linh Ẩn Tự Trí Thanh bị kẻ trộm xâm nhập Tàng Kinh Các giết hại. Đối phương võ công cao cường, Trí Thanh cùng Đường Nhân hai người liên thủ vẫn không địch lại, Trí Thanh bị đánh lén, lưng trúng tiêu, ám khí kia hình dạng rất kỳ lạ, giống như một bông tuyết sáu cạnh, ngay cả Đường Nhân có kinh nghiệm bảy năm hành nghề bộ khoái cũng chưa thấy qua.
Một đại gia võ học đã ngã xuống như vậy, nhân sĩ giang hồ đều tiếc hận.
Hai mạng người này được mọi người bàn tán một thời gian, thành Hàng Châu lại khôi phục yên tĩnh.
Đường Nhân không bắt được tặc nhân xông vào Tàng Kinh Các, chỉ đành về kinh chịu đánh.
Sau khi hắn lên đường một hôm, Mạc Hi cũng từ biệt Lăng Thất.
Lần này nhiệm vụ hoàn thành thật nhẹ nhàng. Mạc Hi vô cùng vừa lòng.
. Chú thích:
Tứ đại danh bộ là tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Ôn Thụy An kể về 4 bộ khoái Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết. Mỗi người có những biệt tài khác nhau nhưng đều rất giỏi trong việc phá án.
*Tạm dịch: Chiều ghé thôn Thạch Hào, Lại bắt người đêm khuya. Ông lão vượt tường trốn, bà lão mở cửa xem. Lại quát sao mà dữ, bà lão khóc kêu van.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |