← Ch.047 | Ch.049 → |
Hạ Vân Nghi ban đầu ôm cô bằng một tay, sau khi chậm rãi hôn môi một lát, như là không biết đủ, cánh tay còn lại cũng nâng lên ôm chặt cô.
Xúc cảm mát lạnh kèm theo hơi thở ấm áp.
Tuy nhiên chỉ hôn thôi chưa đủ, Hạ Vân Nghi bắt đầu cắn nhẹ lên môi cô.
Tân Quỳ không biết họ đã như vậy được bao lâu, hơi thở của anh phảng phất quanh chóp mũi cô.
"Há miệng." giọng Hạ Vân Nghi khàn khàn, chỉ dẫn cô.
Tân Quỳ nghẹn ngào, giống như cầu xin, có chút khóc không ra nước mắt, "Em, em không biết..."
Hạ Vân Nghi giống như cười, trán áp vào cô, trầm giọng nói, "Ai đã thành thạo ngay từ lần đầu được chứ?"
"Ư... ưm..."
ở khoảng cách như vậy, Tân Quỳ bị ôm lấy, bị kéo càng lúc càng gần.
Hạ Vân Nghi nói xong lại hôn tiếp, ngón tay thon dài khẽ xuyên qua mái tóc dài óng mượt của cô, "Chúng ta cùng nhau tiến bộ."
"Nhưng..."
"Đừng nói chuyện, chúng ta nên tập trung hôn." Dứt lời, anh lại tiếp tục gặm nhấm môi cô.
Vào lúc cô kinh ngạc, Hạ Vân Nghi một tay đỡ cằm cô, dùng sức chế trụ.
Không biết qua bao lâu sau, gió thổi thấm vào da thịt, cẳng chân đã tê cứng.
Ở trên đỉnh núi này, lẽ ra họ ngắm sao chứ không phải đứng đây hôn.
Có lẽ ông trời không muốn để cho hai người ung dung, cũng không muốn mặt trăng phải chứng kiến cảnh thân mật của hai người, bầu trời càng nhiều mây kéo tới hơn, bóng đêm càng lúc càng tối, không nhìn thấy một ngôi sao nào.
Tân quỳ nhéo cổ áo anh, đầu nhỏ rủ xuống, sống chết cũng không rời khỏi.
Đều!Tại!Anh!
Bây giờ chỗ nào của cô cũng tê, nào có thấy sao ở đâu.
Hạ Vân Nghi không ngạc nhiên trước phản ứng của Tân Quỳ. Dù sao tương lai còn nhiều thời gian, anh cũng không vội.
Anh vỗ lưng cô, "Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà?"
Anh không nghe thấy tiếng đáp lại, con chim cút nhỏ trong lồng ngực không nhúc nhích.
"Anh nói, để anh đưa bảo bối Tân về nhà nhé?"
Hạ Vân Nghi lại hỏi dò một lần nữa, muốn giơ tay ra ôm cô, chắn cô trước xe, giống như là tận lực làm chuyện xấu vậy, nhất định phải hơi cúi đầu, ghé sát vào tai cô nói.
Nghe thấy những gì anh nói, tân quỳ giống như bị điện giật, vôi vàng dùng bàn tay nhỏ bé đẩy anh ra, muốn nhảy xuống xe.
Nhưng chân cô đang bị tê, khi tiếp đất, cô lập tức lảo đảo người, đứng không vững, may là hạ vân nghi nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô.
"..."
Hôn lâu như vậy, cũng đã tê rần.
Thật là xấu hổ.
- --
Trên đường từ đỉnh núi đi xuống, khoang xe bị bao trùm bởi bóng tối.
Hai người trẻ tuổi nhất thời không nói gì.
Có người là đã quen im lặng cảm thấy hôm nay tinh thần sảng khoái, lặng lẽ lái xe không nói lời nào, còn một người chính là thẹn thùng không biết nên làm gì trong hoàn cảnh này, dứt khoát ngậm miệng không nói.
Đến khi xe chậm rãi đi vào hầm để xe, hai người đồng thời nhìn sang đối phương.
Mặt Tân Quỳ nóng lên, cô sợ hãi suýt ngã khỏi ghế, "Em... em đi về trước!"
Tuy nhiên cô còn chưa đi được quá xa, mới đi được mấy bước.
Tiếng của Hạ Vân Nghi đã truyền tới từ trong xe vọng ra, "Em về..."
Tân Quỳ cứng đờ người, đang định chạy nhanh về nhà lại nghe thấy Hạ Vân Nghi nói thêm.
"Không lấy túi này."
Trên đường lên nhà, Tân Quỳ nhìn khuôn mặt phản chiếu trong thang máy của mình, suy nghĩ hỗn loạn.
Bây giờ nghĩ lại, không thể không nói phản ứng vừa rồi của cô quá kém
Dù sao...
Dù sao cũng nên đánh đòn phủ đầu trước, hôn lên gò má ba lần, để anh trở tay không kịp!
Dáng dấp của anh cực phẩm như vậy, lúc trước cô đã muốn làm thế từ lâu rồi!
Nhưng...
Nghĩ lại biểu hiện không ra gì của mình vừa rồi, Tân Quỳ thở dài, tâm trạng não nề vẫn luôn kéo dài cho tới khi về đến phòng.
Khi Tân Quỳ ở một mình, cô sẽ không bị sự bối rối từ bên ngoài và hoàn cảnh xung quanh có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ.
Tân Quỳ đạp văng giày ra, đi mấy bước rồi nằm xuống ghế sofa.
Cô nằm sấp trên ghế, hai tay ôm mặt.
Không thể không nói...
Sức ảnh hưởng của Hạ Vân Nghi đối với cô thật sự là quá lớn.
Tân Quỳ làm sao cũng không nghĩ tới tất cả những gì mình phỏng đoán đều tới nhanh như vậy.
Chỉ trong một đêm, không hề báo trước, không kể đến khoảng thời gian đồng ý, dè dặt hay không.
Mấu chốt là...
Vừa rồi anh còn vươn đầu lưỡi!
Mới vừa xác nhận quan hệ đã...
Còn!Hôn!Rất!Lâu!
Cảnh tượng rõ ràng ngay trước mắt, làm thế nào cũng không thể loại bỏ ra khỏi đầu được
Giống như keo dán đặc biệt, giống như cánh tay anh khi đặt ở eo cô, làm thế nào cũng không thể gỡ ra được.
Tân Quỳ trở mình, lắc đầu một cái, để bản thân nghĩ tới chuyện khác.
Nhưng một câu nói trầm ấm, cực kỳ trêu người lại đột nhiên hiện lên trong đầu.
"Bảo bối Tân."
Anh gọi cô là bảo bối Tân.
Tân Quỳ cảm thấy mặt mình nóng như lửa, trong lòng, trong mắt vào giờ phút này hoàn toàn đều là Hạ Vân Nghi lúc anh cười, lúc anh cúi đầu.
Cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng anh không biết đủ, liều mạng đòi...
Hồi ức ngưng hẳn ở đây.
Cô gái giống như chịu không nổi vậy, lại úp mặt xuống.
Lần này Tân Quỳ ngã từ trên ghế sofa xuống, phát ra tiếng "Ầm".
Cô ngước mắt lên thấy ánh đèn thủy tinh lóa mắt.
Thật tốt.
Lúc này cô đã có chút tỉnh táo lại.
Tân Quỳ vô thức đưa tay lên xoa môi.
Chỗ đó có chút nóng, còn hơi đau.
Cô đột nhiên ngẩn người mấy giây, rồi đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lấy điện thoại ra xem.
Ngay lúc này tin nhắn WeChat của Hạ Vân Nghi cũng tới.
Hai người ở hai nơi khác nhau, không hẹn mà online cùng một lúc.
"Ngủ ngon, mơ đẹp nhé bảo bối Tân."
- --
Vào buổi tối concert cuối cùng diễn ra đó.
Hiếm khi Hạ Vân Nghi lại đăng bài lên Weibo lần nữa trong cùng một ngày.
Tình hình như vậy đối với một người chưa từng đăng một hoạt động gì trong mấy tháng liền lúc trước, có thể nói là chuyện kỳ lạ.
Hạ Vân Nghi đã đăng một bức ảnh màn đêm buông xuống bao trùm cả thành phố.
Góc này rõ ràng là được chụp ở trên cao.
Anh đăng: "Như bầu trời đêm, cùng em đi vào giấc ngủ."
Fans phía dưới trở nên điên cuồng.
Kinh ngạc thì có nhiều nhưng còn cảm thấy vui vẻ hơn.
"Hạ Vân Nghi, là Hạ Vân Nghi phải không? Hai bài trong một ngày, không phải anh điên thì là tôi khóc!"
"A a a a a anh ấy chụp bầu trời đêm - Vân Nghi Vân Nghi, ngân hà vô ngần!"
"Mẹ kiếp, tốc độ đăng bài thế này thật sự khiến mị sợ, anh, anh thật sự định đăng bài của cả năm trong hôm nay sao?"
"Cùng ai đi vào giấc mộng? Cùng em!Cùng!Em!"
"Diễn tốt lắm, không biết là phòng làm việc đăng thay anh luôn ấy, anh tôi trước nay luôn lạnh lùng."
"Lầu trên, nhìn thấy người đăng đăng bài bằng gì không, chính là anh của chúng ta không thể nghi ngờ, trước kia phòng làm việc đã giải thích, ngoại trừ một số thông báo, còn lại những thứ khác đều là anh ấy tự đăng!"
"Mộng đẹp, ngủ ngon ~"
Đêm nay Tân Quỳ dường như ngủ không ngon, lúc nửa đêm đột nhiên có linh cảm, mở Weibo ra lướt.
Acc chính của cô không có mấy người, rất nhanh cô đã nhìn thấy bài đăng của Hạ Vân Nghi.
Mặc dù anh không chỉ rõ cái gì, nhưng cô vẫn hiểu.
Lúc này không cần nghi ngờ, cũng không cần đoán mà vẫn hiểu rõ.
Tân Quỳ nâng cằm, cong mắt, đột nhiên cảm thấy vui, giống như khi còn bé được người lớn dẫn ra ngoài công viên chơi xích đu rồi được cho kem ăn, thật là ngọt ngào.
Mẫu người mà cô thích có vẻ đang dần dần được lộ ra.
- --
Dù làm ổ ở trong nhà khá lâu, nhưng khi có thời gian rảnh cô vẫn về nhà.
Sau buổi tối ở đỉnh núi, Tân Quỳ còn chưa kịp ở cùng Hạ Vân Nghi, ngày hôm sau đã phải quay về nhà họ Tân.
Tân Nghiệp đã thúc giục Tân Quỳ mấy lần, nhưng cô chỉ coi là gió thôi bên tai, nghe xong cũng đồng ý nhưng không hề quay về.
Nhưng cũng không phải cô cố ý coi thường hay quên mất, cô chỉ đơn thuần là lười đi lại thôi.
Hơn nữa, thời gian Cố Nghênh Mạn và Tân Nghiệp ở thành phố S còn lâu hơn Tân Quỳ.
Lúc trước cô đã đóng máy cùng đoàn phim "Bánh xe thời gian", lại trở về thành phố Z, hai người kia vẫn chưa về.
Cũng không biết họ ở lại khách sạn làm gì nữa.
Rồi sau đó cô chỉ quay về nhà một lần duy nhất vì muốn lấy thuốc bắc.
Lần này vẫn là Cố Nghênh Mạn mở miệng, Tân Quỳ mới đồng ý.
Khi về đến nhà, Cố Nghênh Mạn vẫn còn bận rộn trong bếp như thường lệ. Bà ddax làm rất nhiều món Tân Quỳ thích ăn, hiện tại chỉ còn mỗi canh cá siêu cay dùng để ứng hiếp kia, đến khi nấu xong, rất nhanh có thể ăn cơm.
Tuy nhà bọn họ là gia đình trung y, tuân theo tập tục của dòng họ, nhưng khi ở nhà, họ thuê bảo mẫu và quản gia cho nhà cũ, ngày thường có công việc gì đều là tự mình làm.
Cuộc sống một nhà ba người như vậy rất hạnh phúc, ấm êm.
Tân Quỳ để túi xách qua một bên, loẹt xoẹt dép lê đi đến bàn ăn cơm.
Cô cong eo, gắp thịt bò bỏ vào miệng, vừa cảm thán ngon quá, vừa kêu nóng.
Tân Nghiệp nghe vậy, lập tức buông tạp chí trong tay xuống, rót một cốc snuwocs chanh đưa cho con gái.
Ông vừa tức giận vừa buồn cười, "Con cũng thật là, đã lớn như vậy rồi mà còn hấp tấp bộp chộp."
Tân Quỳ uống mấy ngụm, cười rộ lên, "Ba, hấp tấp chỗ nào, con đã trở thành một cô gái thành thục rồi!"
Cô không biết rằng từng chữ trong câu nói đó đã chạm tới tim Tân Nghiệp.
Đối phương tháo kính gọng vàng xuống, giọng buồn rầu, "Trưởng thành thì như vậy."
Không bao lâu nữa, cải trắng nhà ông sẽ bị heo cướp mất.
Cũng không biết là con heo ưu tú nhà nào.
Tân Nghiệp tận lực tránh đề tài này đi, không muốn nhắc tới trước mặt Tân Quỳ.
Cô đúng là đậu khấu niên hoa (*), tuổi trẻ bồng bột, nếu ông chủ động nhắc tới vấn đề tình cảm, nếu đối phương tự nhiên cảm thấy tò mò muốn thử thì sao?!
(*) Đậu khấu niên hoa: chỉ những người tuổi từ 13 - 14, đang trong độ tuổi dậy thì.
"Ba, ba thở dài cái gì?"
"Ba đang lo cho con, kỳ thật có đôi khi, ba cảm thấy con vẫn chưa trưởng thành."
Tân Nghiệp nói đến đây, lại kể những chuyện không tốt trong giới giải trí, đang chuẩn bị nói thêm, đúng lúc Cố Nghênh Mạn nấu canh xong, Tân Quỳ vội vàng kêu Cố Nghênh Mạn, bắt đầu ăn cơm, lúc này mới xem như cứu được lỗ tai của mình.
Trên bàn cơm, Cố Nghênh Mạn múc cho Tân Quỳ một chén canh, "Gần đây tâm trạng của con rất tốt?"
Tân Quỳ ăn canh với tốc độ cực chậm, "Quả thật là không tồi... nhưng sao mẹ lại biết, con biểu hiện rất rõ ràng sao?"
"Rất rõ ràng." Tân Nghiệp chen vào, "Sắc mặt rạng rõ, trạng thái tình thần tương đối tốt."
Tân Quỳ buông chén canh xuống, cúi đầu, dùng muỗng chậm rãi khuấy, "Có lẽ gần đây không bận việc, có thể nghỉ ngơi, ngủ ngon hơn."
Trên thực tế, tối qua cô ngủ không được ngon giấc, ngược lại thì cả đêm lại hưng phấn.
Lồng ngực như bị lửa thiêu, cô trằn trọc cả một đêm.
Nhưng mặc dù vậy, khi Tân Quỳ mở mắt tỉnh lại, cô không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Có lẽ... đây chính là sức mạnh của Cupid trong truyền thuyết.
Tân Quỳ còn chưa kịp hoàn hồn, Cố Nghênh Mạn đã "ơ" một tiếng.
Cô mới ngẩng đầu lên liền đón nhận ánh mắt rất kinh ngạc của đối phương.
"Khóe môi của con bị sao vậy?" Cố Nghênh Mạn nhìn cô chằm chằm, phản ứng và ngữ điệu này cũng đã thu hút Tân Nghiệp.
"Khóe môi?" Tân Quỳ không hiểu, cô vội vàng lấy điện thoại, mở camera ra.
Trong màn hình, có một dấu vết nhỏ trên đôi môi anh đào mềm mại của cô.
Màu sắc phiếm hồng cực kỳ nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Đây chắc chắn là dấu vết còn lưu lại sau khi Hạ Vân Nghi hôn cô tối qua.
Anh hôn, mút, cắn...
Trách không được ngày hôm qua khi lơ đãng vuốt ve môi, cô cảm thấy hơi đau, hóa ra là do vết này.
Cố Nghênh Mạn thấy Tân Quỳ ngẩn người, bản thân cũng không biết tại sao, lại nhắc, "Trên khóe môi con hình như có vết xước."
Tân Quỳ lướt tay qua môi, sau khi ngượng ngùng lập tức nghĩ ra lý do, "... Bị muỗi cắn!"
Lý do này khá hợp lý, Cố Nghênh Mạn đồng ý, "Ừ, thời tiết ẩm ướt có nhiều muỗi, nhưng chỗ con ở cao như vậy mà vẫn có muỗi à?"
"Đương nhiên vẫn có rồi, trên máy bay còn có nữa là." Tân Quỳ chớp chớp mắt.
"Vậy con đau không, bây giờ mẹ đi lấy thuốc cho mà đắp."
"Không cần không cần!" Tân Quỳ vội vàng xua tay, rồi sau đó gắp thức ăn cho Cố Nghênh Mạn, "Mẹ ăn cơm đi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất."
Cố Nghênh Mạn vui vẻ đồng ý, ở trên bàn cơm lại nói sang chuyện khác.
"Nhưng con vẫn nên chú ý thân thể, mấy người trong giới các con đều dễ sinh bệnh." Cố Nghênh Mạn nói đến đây, nhìn về phía Tân Quỳ, "Đấy nói tới Hạ Vân Nghi, mẹ có theo dõi Weibo của cậu ấy, hình như gần đây có uống thuốc bắc, lúc trước mẹ có nghe ba con nói, con cũng muốn một đơn thuốc cho bạn."
"..."
Tân Quỳ không nghĩ tới đề tài nói chuyện lại chuyển tới việc này, lập tức gật đầu như giã tỏi, hi vọng có thể chuyển sang chuyển khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Cố Nghênh Mạn lại tiếp tục.
"Nhưng cậu ấy lại giống con, uống thuốc bắc còn phải ăn kẹo, thật là không nhìn ra cậu ấy còn trẻ con như vậy."
Tân Nghiệp vẫn luôn không lên tiếng, hiện tại nghe thấy mấy từ "thuốc bắc", "kẹo", không khỏi nhíu mày một cái.
"Gì cơ? Bà xã, em lặp lại lần nữa, anh nghe không rõ."
Tân Quỳ giống như gặp phải kẻ địch, lập tức gắp thức ăn lia lịa cho Tân Nghiệp, rồi sau đó cứ như sợ ông không nghe thấy, cao giọng nói: "Ba, ba cũng ăn nhiều một chút."
"Ba đang ăn." Tân Nghiệp hơi dừng lại, "Lớn tiếng như vậy làm gì, ba có bị điếc đâu."
Sau khi ăn cơm xong, Tân Quỳ lập tức nịnh nọt chạy tới xoa chân bóp vai cho ba, thành công chuyển dời được lực chú ý mới trở về phòng mình.
Cuối cùng cũng thoát được một tình cảnh nguy hiểm.
Tân Nghiệp thật sự giống như radar, khiến người ta không đề phòng không được.
Bây giờ cô mới bắt đầu, muốn hưởng thụ, không muốn bị ngăn cản. Sau này cô phải làm mới tư tưởng cho Tân Nghiệp, thay đổi cái nhìn trước kia của ông.
Tân Quỳ suy nghĩ chiến lược sau này, đứng ở ngoài ban công hóng gió.
Đúng lúc này Hạ Vân Nghi gọi điện tới.
Tân Quỳ giống như đang cầm một củ khoai lang nóng, cũng không để tiếng chuông vang lên quá lâu, trực tiếp nhận.
"...Alo?"
"Đang làm gì mà không trả lời tin nhắn của anh?"
Tân Quỳ cảm thấy rất lạ khi nói chuyện với anh, cô có thể nghe thấy giọng anh lần nữa sau buổi tối hôm qua, cho dù mới cách đây không lâu.
Nhưng cô lại cảm thấy thời gian trôi qua cứ như cả một thế kỳ vậy.
"Anh đã nhắn cho em rất nhiều tin sao?" Tân Quỳ nghĩ vậy liền mở WeChat, Hạ Vân Nghi đúng là đã gửi rất nhiều tin.
Tân Quỳ đóng cửa sân thượng lại, ngồi vào một góc, vô thức nghịch lan can trắng, "Lúc trước em đã nói với anh em về Minh Di sao, vừa nãy em ăn cơm nên không thấy tin nhắn của anh."
Cô dừng một lát, lại nói thêm, "Anh đừng giận."
"Giận?" Hạ Vân Nghi bật cười, hùa theo cô, "Được, lần này tha thứ cho em."
"..."
Tân Quỳ nghe được giọng điệu chế nhạo của Hạ Vân Nghi, không khỏi có chút buồn bực.
Có bạn trai nào lại cười người yêu của mình sao!
"Thôi, không trêu em nữa." Hạ Vân Nghi nói chậm lại chút, "Anh không tức giận."
"Anh gọi điện thoại cho em làm gì?"
"Không có việc gì thì không thể gọi điện cho em sao?" Giọng Hạ Vân Nghi truyền tới từ trong loa, phát tán ra ngoài không khí, "Theo như em nói, vậy anh phải làm chuyện gì đó rồi."
"..."
Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều rồi không, cô luôn cảm thấy trong lời này của Hạ Vân Nghi, loáng thoáng có tiếng lóng gì đó.
Cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Cố Nghênh Mạn không đi vào, chỉ thò đầu vào thăm dò, "Cục cưng, vết thương ở môi kia có cần bôi thuốc không? Mẹ sợ không tiêu sưng được."
Con gái dĩ nhiên thích mình đẹp.
Tân Quỳ toàn thân từ trên xuống dưới, ngoại trừ vết sẹo mờ do bị chó cắn ở mắt cá nhân ra, chỗ nào cũng trắng nõn như tuyết.
Nếu bôi thuốc có thể khỏi nhanh hơn, cũng đỡ bị để lại sẹo.
Cố Nghênh Mạn nói xong, ngước mắt nhìn vào trong phòng, bên trong không bật đền, trong chốc lát còn chẳng thấy bóng dánh Tân Quỳ.
Cuối cùng bà mơ hồ thấy ánh sáng ở ngoài ban công.
Bà còn chưa kịp đẩy cửa bước vào.
Giây kế tiếp, Tân Quỳ đã thò đầu vào, "Không cần đâu, rất nhanh sẽ khỏi thôi ~ mẹ đi nghỉ đi."
"Được, mẹ để thuốc ở đây, khi nào con muốn dùng thì dùng." Cố Nghênh Mạn cũng không nghĩ nhiều, đặt thuốc lên bàn cạnh cửa, "Mới đổi mùa, đừng ở ban công lâu, ở ngoài đấy một lát rồi vào, khi nào đi ngủ nhớ đóng cửa ban công nhé."
Sau khi dặn dò một chút, thấy Tân Quỳ đáp lại, Cố Nghênh Mạn mới đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng hộ cô.
Đến khi Tân Quỳ ghé sát vào microphone lần nữa, Hạ Vân Nghi lên tiếng, "Khóe miệng của em bị sao thế?"
"Bị... trầy." Tân Quỳ không cào lan can nữa mà chuyển sang cây xương rồng.
"Trầy." Hạ Vân Nghi dường như đang suy nghĩ, một hồi lâu sau mới hỏi lại, "Trầy như thế nào?"
Nghe giọng điệu vô tội còn khó hiểu này của anh.
...Khóe miệng của cô còn có thể bị trầy vì ai đây!
"Anh nói xem... còn có thể bị trầy thế nào..." Tân Quỳ lại ngồi xổm xuống, cực kỳ hoài nghi Hạ Vân Nghi đã biết rõ rồi mà còn cố hỏi, cô khảy khảy cây xương rồng, nhỏ giọng, "Dù sao là bị trầy."
"A?" Tiếng cười của Hạ Vân Nghi dường như tràn ra khỏi microphone, cực kỳ dễ nghe, "Anh biết rồi."
Tân Quỳ ngẩn người, anh biết cái gì?
"Anh biết cái gì?"
Hạ Vân Nghi đồng ý, "Lần sau nhất định anh sẽ nhẹ chút."
← Ch. 047 | Ch. 049 → |